Phong Thần Châu

Chương 310: "Lão tổ, thật tức giận!”  



Nhưng lúc này, ông ta lại nhìn thấy Tần Ninh như đang thi triển ra mọi chuyện giống hệt lúc đầu.  

Chuyện này là không thể!  

Khi ấy, Minh Uyên đại đế nói cho ông ta biết, dù là tôn giả Thanh Vân cũng không thể thi triển ấn Thương Long và khống chế lọng che trời một cách lưu loát như vậy.  

Nhưng lúc này Tần Ninh đang thi triển nó ra một cách hoàn mỹ.  

“Lão tổ cẩn thận!”  

Thấy Thương Hư sửng sốt tại chỗ, Thương Nhất Tiếu lập tức tiến lên chặn lại trước người Thương Hư.  

“Đồ ngu dốt, ông cũng xứng để ngăn cản à?”                Tần Ninh quát lên, giọng nói như sấm rền.  

Lọng che trời xuất hiện, dương khí dày đặc bao phủ xuống.  

Phanh...  

Chỉ trong một giây, cơ thể Thương Nhất Tiếu như một phiến lá bị đánh bay ra xa, ngã vào những cánh cây dày đặc phía sau, bị kiềm lại chặt chẽ.  

“Lão tổ cẩn thận”.  

Thương Nhất Tiếu phẫn nộ gào lên.  

Đế quốc Thương Nghiễm là đế quốc đứng đầu trong mười đại đế quốc một phần nhờ có sự tồn tại của lão tổ.  

Chính vì lão tổ mà các con cháu đời sau mới có thể thoải mái làm việc mình muốn.  

Nhưng hiện giờ, uy năng của lọng che trời kia thực sự quá mạnh mẽ.  

Phải biết rằng đây là bảo vật do Cửu U Đại Đế ban tặng cho lão tổ, uy lực mạnh cỡ nào cũng không ai rõ.  

Cho dù là kiếm máu Sinh Tử, cung Càn Khôn hay tên Chấn Thiên thì cũng không thể bằng được.  !             “Thương Hư, ngươi phản bội lại lời thề của mình, ta giết ngươi, ngươi có lời nào muốn nói không?”  

Tần Ninh quát khẽ, lập tức đấm ra. Trong nháy mắt, lọng che trời tỏa ra một luồng sáng xông thẳng về phía Thương Hư.  

Cảnh tượng này, Nguyên Phong Không nhìn thấy, ba vị quốc chủ La Thông Thiên, Dương Thiên Thủ và Mộc Thanh Phong cũng thấy.  

Lọng che trời có uy nghiêm mạnh mẽ, chính bọn họ còn không dám đối kháng chính diện.  

Nhưng Thương Hư lúc này đã hoàn toàn sửng sốt.  

Rầm...  

Giây phút ấy, thấy ánh sáng kia sắp xuyên qua tim của ông ta, nhưng ông ta đột nhiên quỳ xuống một cái “rầm”, cúi đầu bái lạy.  

“Thuộc hạ sai rồi!”  

Hành động này khiến tất cả phải sững sờ.  

Đường đường là cảnh giới Thiên Võ vô địch, một trong chín nguyên soái ngày xưa, thế mà lại quỳ xuống.  

Nhóm Mộc Thanh Phong cũng ngơ ngác nhìn nhau.  

Bọn họ biết bản thân không ngăn được công kích của lọng che trời, nhưng không lẽ nguyên soái Thương Hư cũng không ngăn lại được sao?  

Mà phải quỳ xuống vào lúc này.  

Viu...  

Giây phút ấy, ánh sáng ở ngực Thương Hư cũng dần ngừng lại.  

Chỉ bước thêm một chút nữa là Thương Hư sẽ mất mạng.  

Nhưng lúc này, không một ai dám cử động.  

“Thuộc hạ sai rồi!”  

Thương Hư không ngừng dập đầu, máu tươi chảy ra cũng mặc kệ.  

Đòn tấn công của Tần Ninh cũng rơi xuống.  

Hắn không biết vì sao bản thân không tấn công tiếp, nhưng lúc này, cũng không tấn công được nữa.  

“Cút!”  

Tần Ninh thu lại lọng che trời rồi quát.  

Lúc ấy, đám người Mộc Thanh Phong nhìn nhau rồi nhanh chóng rời đi.  

Tần Ninh rõ ràng là dao động tâm trí, cây cỏ xung quanh đều đang nơi lỏng.  

Hiện giờ là lúc để rời đi.  

Mà nhóm người Nguyên Phong Không cũng ngơ ngác nhìn nhau.  

Tần Ninh hình như không định giữ lại nhóm Dương Thiên Thủ bọn họ sao?  

Hắn thu lại lọng che trời, chậm rãi bước đi, rời khỏi nơi này...  

“Lão tổ!”  

Thương Nhất Tiếu vội vàng đi qua, đỡ lão tổ nhà mình dậy.  

“Không cần đỡ ta!”  

Vẻ mặt Thương Hư lạnh lùng, nhìn bóng lưng Tần Ninh rời đi, nói: “Đi theo Đại... đi theo Tần công tử!”  

“Lão tổ, vậy người cũng phải đứng dậy chứ!”, Thương Nhất Tiếu vội vàng nói.  

Tần công tử?  

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mà chỉ trong một giây, lão tổ đã xưng hô khác với Tần Ninh rồi?  

“Ta không dậy!”  

Thần thái của Thương Hư cực kỳ long trọng: “Ta quỳ đi theo!”  

Hả?  

Thương Nhất Tiếu chết đứng.  

Một trận chiến suýt thì mở ra, nhưng lại kết thúc trong nháy mắt, mà còn vô cùng kỳ lạ.  

Ba thượng quốc vội vàng chạy đi.  

Đế quốc Thiên Nguyên và mấy đế quốc khác nhìn mà ngơ ngác.  

Hình như Tần Ninh không muốn tính toán nữa, dẫn nhóm Diệp Viên Viên trực tiếp rời đi.  

Mười ngày liền, Tần Ninh dẫn Thiên Động Tiên, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi về phía Đông.  

Lúc này bốn người bọn họ dừng lại nghỉ ngơi.  

“Công tử, ông già đó đi theo cả đoạn đường rồi...”  

“Vâng!”  

Bốn người lại tiếp tục hành trình.  

Mà phía sau, bộ đồ màu xanh của Thương Hư đã sớm rách nát.  

Đầu gối của ông ta càng nhuốm máu đến tơi tả, không hề mang chút tư thái của thế ngoại cao nhân như ngày trước.  

“Lão tổ, thật tức giận!”