Phong Thần Châu

Chương 330: Không cần hỏi thăm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần Hâm Hâm đột nhiên bẽn lẽn hẳn.  

“Ninh huynh, chuyện đó thì... ờm, huynh cũng biết đấy, lần trước ở Vạn Linh vực, bên cạnh ta có một cô gái”.  

“Cô ấy tên là Thanh Thanh, thời gian này vẫn luôn sống ở chỗ đệ để dưỡng thương!”  

Tần Hâm Hâm chậm chạp nói: “Thời gian này, bọn đệ ở bên nhau, có... có tình cảm rồi...”                “Chuyện tốt!”  

Tần Ninh lập tức bật cười: “Tiểu tử này, đây là chuyện tốt, làm sao phải ngượng nghịu như thế? Ta và đệ sắp mười bảy tuổi rồi, tuy thành thân thì hơi sớm, nhưng hứa hôn thì không thành vấn đề!”  

Tần Hâm Hâm tuy hơi béo nhưng không ngờ sức hút cũng lớn lắm.  

“Huynh, huynh đồng ý rồi à?”  

“Tất nhiên, chuyện này đã nói với đại ca và nhị ca chưa?”  

“Nói rồi nói rồi, họ bảo đệ tới hỏi ý kiến huynh!”  !             Tần Ninh bật cười: “Ta có ý kiến gì được chứ? Đương nhiên là chuyện tốt rồi”.  

“Ninh huynh, còn một vấn đề phải nói với huynh...”  

“Ồ? Sao thế?”  

“Thanh Thanh họ Minh...”, Tần Hâm Hâm tỏ ra do dự.  

“Họ Minh?”  

Tần Ninh mỉm cười: “Họ Minh thì sao?”  

“Huynh, huynh thực sự không biết hay nói đùa vậy? Ở Cửu U đại lục, người mang họ Minh ít lắm đấy, chỉ có hoàng thất của thượng quốc Đại Minh thôi!”  

“Minh Thanh Thanh...”  

Tần Ninh đột nhiên hiểu ra nên cười ha ha: “Đệ nói là Minh Thanh Thanh chính là công chúa của thượng quốc Đại Minh? Thế chẳng phải càng tốt sao?”  

“Lúc trước Thư Nhã kia tiếp cận đệ có mục đích riêng, ta còn lo đệ ủ rũ không vực dậy được, bây giờ đệ tìm được công chúa của thượng quốc, rất tốt đấy chứ”.  

“Huynh, huynh đừng đùa với đệ chứ...”  

Tần Hâm Hâm cuống quýt vô cùng: “Thượng quốc Đại Minh là thất đại thượng quốc, Thanh Thanh là công chúa, đệ chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, hoàng thất Đại Minh chắc chắn sẽ không đồng ý đâu!”. Nghe đến đây, Tần Ninh thoáng sững người.  

"Thằng nhóc thúi này, nói cả nửa ngày, thì ra là đệ đang lo lắng chuyện này đó hả!"  

Tần Ninh cười nói: "Đệ là ai chứ? Đệ là Tần Hâm Hâm, đệ đệ của Tần Ninh ta, đừng nói là công chúa thượng quốc, cho dù là công chúa cương quốc, chỉ cần đệ thích, mà người ta cũng thích đệ, thì ai dám cản trở ta đều sẽ đá đi hết!"  

"Ca, huynh có cách sao?"  

"Đương nhiên, ngày khác ta giúp đệ đi dạm ngõ!"  

Tần Hâm Hâm căng thẳng không thôi: "Thật sao?"  

"Đệ đừng có nhiều chuyện nữa, ta gạt đệ làm cái gì?"  

Tần Ninh cười nói: "Minh Thanh Thanh đó xinh đẹp thanh tú, tên nhóc nhà đệ có được rồi thì phải biết quý trọng đó".  

"Ừm!"  

Tần Hâm Hâm liên tục gật đầu.  

Chuyện này Tần Ninh đã ủng hộ, vậy nhất định sẽ có triển vọng.  

“Ca, khi nào thì huynh giúp đệ dạm ngõ!”, Tần Hâm Hâm không khỏi thúc giục.  

"Thằng nhóc thúi, dục tốc bất đạt. Sau vài ngày nữa chúng ta sẽ lên đường, được chưa?"  

Thấy Thương Hư có thể nói thao thao bất tuyệt như vậy, Tần Ninh cũng hơi ngạc nhiên.  

"À, công tử, thật ra... chuyện đó...", Thương Hư xấu hổ nói: "Trước đây tên nhóc Nhất Tiếu đã tới dạm ngõ nàng cho Thương Triệt. Đế quốc Thương Nghiễm muốn liên hôn với thượng quốc Đại Minh, nhưng đã bị từ chối".  

"Minh Thanh Thanh này dường như đã có hôn ước với... một hoàng tử của thượng quốc Thánh Nguyệt".