Phong Thần Châu

Chương 666: Cảnh giới Thiên Nguyên?  



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Lăng Tiểu Phi.  

“3 lệnh bài nòng cốt của Đại Nhật Thần Giáo, Thánh Vương Phủ, U Minh tông giao cho ba người, ngay hôm nay, mang theo lệnh bài đi tới Cửu U, ta sẽ bảo lão Vệ đưa các người đi. Nhớ tu hành thật tốt trong 3 tông môn lớn”.  

“Vâng!”  

“Vâng!”  

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đã biết sự sắp xếp của Tần Ninh, khẽ gật đầu.  

Lăng Tiểu Phi lại không nỡ mà nói: “Tần Ninh ca ca, khi nào thì huynh tới thăm muội?”  

“Yên tâm, không lâu sau ta sẽ tới Cửu U, đến lúc đó, muội muốn gặp ta lúc nào cũng được”.  

“Vâng!”  

Tiểu Phi khẽ vỗ vào đầu Tiểu Thanh, nói: “Tiểu Thanh, đến lúc đó chúng ta lại gặp nhau nhé!”  

Tiểu Thanh thân thiết cọ cọ đầu làm nũng tiểu Phi.  

“Ba người nhớ kỹ, tuy ba tông môn lớn hơi bảo thủ một chút, nhưng dù sao đã truyền thừa hơn chục vạn năm, hơn nữa có thể trải qua thời gian lâu dài như vậy thì đủ để thấy họ cũng có chỗ tốt. Lão già quá thời, cổ hủ cũng có chỗ lợi hại của họ”.  

“Đến khi các người đạt tới cảnh giới Thiên Nguyên thì có thể rời khỏi 3 tông môn lớn rồi”.  

Cảnh giới Thiên Nguyên?  

Nghe vậy, các cô cũng sững sờ.  

Nói đùa gì vậy.  

Cảnh giới Thiên Nguyên, đó chính là thực lực của tầng lớp cao cấp trong tông môn hạng 3 ở vùng đất Cửu U.  

Tần Ninh xua xua tay, tỏ ý bảo 3 người xuất phát.  

Lão Vệ khẽ gật đầu, bàn tay vung lên, mang theo 3 người biến mất không còn dấu vết.  

Tần Ninh nhìn mọi người có chút trầm lặng, không khỏi cười nói: “Cũng không phải ta một đi không trở lại. Sau khi các người chiếm giữ thượng quốc Cảnh Thiên thì ổn định tình hình trong nước, có vấn đề gì thì có ta ở vùng đất Cửu U”.  

“Hơn nữa, năm đó, Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch cũng không phải là dựa vào tôn giả Thanh Vân và Cửu U đại đế mới dốc sức tạo dựng giang sơn xã tắc!”  

“Trong ba ngày này, ta sẽ đợi ở tiểu biệt thự Vân Trung, có vấn đề gì thì lúc nào cũng có thể tới tìm ta”.  

Tần Ninh vừa dứt lời thì sải bước đi thẳng.