"Đi, đi nói với cha ta nhanh, bảo là Kiếm Tiểu Minh dẫn người chặt đứt một cánh tay của ta, thù này không báo, đời này không yên".
Sắc mặt Phần Kình trắng bệt, quát to: "Lần này, ta nhất định phải cho Kiếm gia đi đời nhà ma".
Ở bên kia, Kiếm Tiểu Minh đi trên đường chính, ấp a ấp úng hồi lâu không dám mở miệng.
"Muốn nói gì thì nói đi!"
"Công tử Tần Ninh, vậy ta nói nhé, chủ nhân của thành Cam Ninh, Cam gia, chống lưng cho hai nhà Nhạc gia và Phần gia, mà năm đó, Cam gia còn có ân lớn với cương quốc Nam Yến, đồng thời còn có quan hệ khá sâu xa với hoàng thất Nam Yến".
"Đây cũng là lý do vì sao, bọn họ ức hiếp Kiếm gia ta hết lần này ta lần khác mà Kiếm gia chỉ có thể im lặng chịu nhục".
Kiếm Tiểu Minh khổ sở cười nói.
"Vậy sao Kiếm gia các ngươi không dọn đi?"
"Dọn đi sao?"
Kiếm Tiểu Minh bất đắc dĩ nói: "Kiếm gia chúng ta đến từ vùng đất Cửu U, sau dời đến cương quốc Nam Yến, nghe bảo năm ấy, Kiếm gia cũng là một đại tông môn, nhưng sau đó lại bị buộc rời khỏi Cửu U, thành lập quốc gia, chẳng bao lâu sau, quốc gia sụp đổ..."
"Nếu dọn lần nữa...e là thời điểm Kiếm gia tan vỡ cũng không xa!"
Nghe đến đây, chân mày Tần Ninh khẽ nhíu.
Ba người đi thẳng một mạch, chậm rãi tới Kiếm gia.
Ở ngoài cửa lớn Kiếm phủ, có hai bóng dáng đứng yên, sừng sững đứng ngay trước cửa khiến người ta vừa trông đã khiếp sợ.
Tuy nói thành Cam Ninh chỉ là thành trì triệu dân, nhưng vẫn cao cấp hơn nhiều so với thành Lăng Vân.