Phong Thần Châu

Chương 766



“Nếu dám ngỗ nghịch trái lời, ta nhất định sẽ ra tay, giết không tha!”  

“Vâng!”  

Lần này, năm vị trưởng lão hoàn toàn không dám cãi.  

Tần Ninh nhìn năm người, nói: “Triệu tập toàn bộ đệ tử lại, ta cần nói cho mọi người biết, tông chủ hiện nay, chính là Tần Ninh ta”.  

“Thứ hai, bắt đầu chỉnh đốn Thanh Vân tông từ hôm nay”.  

“Đem đệ tử Thanh Vân tông chia làm năm đẳng cấp, đệ tử đạt cảnh giới Linh Hải, dưới cảnh giới Linh Luân, là đệ tử tạp dịch, mà đệ tử tạp dịch cũng chia làm các cấp khác nhau”.  

“Cảnh giới Linh Luân làm đệ tử ngoại môn, cảnh giới Linh Phách là đệ tử nội môn, cảnh giới Địa Võ là đệ tử chân truyền, cảnh giới Thiên Võ là đệ tử nòng cốt”.   

Lời này nói ra, sắc mặt năm đại trưởng lão trở nên khổ sở.  

“Tần công... Tần tông chủ!”  

Lý Dương Chiêu khổ não nói: “Thanh Vân tông chúng ta không có đệ tử cảnh giới Thiên Võ...”  

“Vậy cứ để trống!”  

Tần Ninh lãnh đạm nói: “Chế độ cấp bậc chính là căn bản, phân chia chức trách các đường chủ, chấp sự, trưởng lão cũng nên chính xác”.  

“Vâng!”  

Cảnh giới Thiên Võ làm đệ tử nòng cốt?  

Chỉ có bốn tông môn lớn trong Cửu U mới làm được thế.  

Thanh Vân tông vốn chỉ có hơn một ngàn đệ tử, hơn phân nửa là cảnh giới Linh Luân, chỉ có mười người đến cảnh giới Linh Phách.  

Còn cảnh giới Địa Võ cũng chỉ có năm đại đệ tử.  

So với bốn tông môn lớn, Thanh Vân tông căn bản là không có tư cách.  

“Làm theo phân phó của ta đi, hôm nay, ta kế thừa vị trí tông chủ!”, Tần Ninh phất tay.  

Năm người Lý Dương Chiêu lập tức bận rộn.  

Rùa thần sống lại, lời nói của lão tổ hiển linh, có lẽ, Thanh Vân tông thật sự sẽ phát dương quang đại khi ở trong tay Tần Ninh.  

Dù thế nào thì cũng tốt hơn là rơi vào cảnh chết, không có biện pháp.  

Ở trên đỉnh Huyền Trần, Tần Ninh đứng chắp tay.  

Lão Vệ đứng vững, yên lặng mỉm cười.  

“Ông cười gì?”  

“Lão hủ là cười Đại Đế, nghiêm túc vô cùng, chỉ tiếc bọn chúng chưa hiểu được nỗi khổ tâm của Đại Đế”.  

Lão Vệ lắc đầu nói: “E là họ còn tưởng rằng Đại Đế đang liều lĩnh. Nhưng cũng đành chịu thôi, nếu không, có ngài làm tông chủ là điều mà cả ngàn đời bọn họ cầu mong cũng không được”.   

“Chỉ giỏi nói nhiều!”