Phong Thần Châu

Chương 793



Phái Thanh Vân là sói thì phái Phi Hồng chính là hổ, mà bọn họ nhiều nhất chỉ có thể được xem là dê, mặc cho người khác chém giết.  

“Ngươi là cái thá gì, chủ quyền của ba thành là do phái Thanh Vân ta lấy được từ trong tay phái Chúc Long, ngươi nói là của ngươi thì chính là của ngươi à?”  

Tần Ninh lại không hề khách sáo chút nào nói.  

Lời này vừa nói ra, bên trong đại điện lập tức trở nên im ắng.  

“Hay, được, được lắm!”  

Hồng Dĩnh cười lớn, bỗng nhiên đập bàn một cái, quát lớn: “Chúc Hán Lương, trưởng lão Hồng Nham, giết chết tên này cho ta”.  

Lời vừa dứt, hai bóng người lập tức lao ra.  

Bản thân Chúc Hán Lương kiêng dè Tần Ninh, thế nhưng là sợ lão giả thần bí bên cạnh Tần Ninh.  

Nhưng hôm nay không biết tại sao lão giả thần bí kia thế mà lại không đến.  

Thằng nhãi này, thật sự nghĩ không còn lão già kia bên cạnh thì bản thân hắn là cái gì chứ?  

“Giết ta, ngươi còn chưa đủ tư cách”.  

Lời này của Tần Ninh vừa nói ra, đại trưởng lão vội vàng xông đến.  

Chúc Hán Lương hừ lạnh một tiếng, trực tiếp giết về hướng đại trưởng lão.  

Hai người đều là cao thủ tam nguyên cảnh giới Thiên Nguyên, thậm chí còn ngang tài ngang sức.  

Còn đại trưởng lão Hồng Nham, bản thân chính là cảnh giới Thiên Võ 7 biến, giết một tên cảnh giới Địa Võ như Tần Ninh há chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.  

Nét mặt Hồng Nham lạnh lẽo, nhìn về phía Tần Ninh, khẽ nói: “Tiểu tử ngu dốt, không biết sống chết, hôm nay lão phu sẽ kết liễu ngươi”.  

“Lão già ngươi cũng xứng sao?”  

Tần Ninh không nhường chút nào, vừa sải bước đi ra.  

“Hôm nay ta cứ đứng ở chỗ này, xem ngươi có thể giết được ta không?”  

Hồng Nham bị Tần Ninh chọc giận không nhẹ.  

Chỉ là một tên cảnh giới Địa Võ, ở trước mặt thất biến cảnh giới Thiên Võ mà còn dám làm càn như thế.  

Mà những thành chủ khác thì đã sớm rút lui sang một bên.  

Hai bên bất kể là ai thắng ai thua, bọn họ chỉ cần tôn bên thắng làm chủ, mỗi năm cống nạp vật phẩm là được, chứ bây giờ mà nhảy vào thì chắc chắn là chết không phải nghi ngờ.  

“Phi Hồng Lạc Hà Trảm!”