Phong Tranh Ngộ

Chương 7



Vinh quang mới được hai năm, Nhiếp Chính Vương phi đột nhiên bị điên.

Liễu Cẩm Hoa vẫn ở lại viện lớn nhờ ơn đứa trẻ vẫn còn chưa chào đời trong bụng nàng.

“Tiểu Bảo, chờ Vương phi sinh xong thì ôm con đến cho nàng nuôi.” Tạ Vân vừa uống rượu vừa nói.

Hôm nay là đêm trung thu, mọi gia đình được sum vầy đoàn tụ, chỉ có ta là không có nhà để về. Ta trấn giữ ở Vương phủ rộng lớn này, còn lòng dạ lại ngao du ở bên ngoài.

“Được, dù sao thì trẻ con đâu có tội tình gì.” Ta cười, rót rượu cho Tạ Vân.

Hắn có chút men say, duỗi tay sờ mặt ta: “Ánh trăng chiếu mỹ nhân, Tiểu Bảo, nàng đẹp quá.”

Ta hơi nghiêng đầu tránh né ánh mắt hắn: “Vương gia say rồi.”

Ta vào Vương phủ hơn nửa năm, nhưng chưa từng cùng phòng với Tạ Vân. Lúc trước ta lấy Liễu Cẩm Hoa làm cớ, sợ nàng thấy không thoải mái. Sau đó ta tự đem sức khỏe ra chắn, nói ta bị khủng hoảng, bị đau đầu, lo sợ không yên.

Bây giờ ta mới hiểu được, có lẽ từ đáy lòng ta biết bản thân không hề thích hắn. Vì thế không cách nào chấp nhận cùng phòng với hắn.

Ta từng thấy cảm động trong một khắc ngắn ngủi. Ta cho rằng hắn thật sự thích ta, nhớ thương ta. Sau đó mỗi lần hắn tỏ thái độ với Liễu Cẩm Hoa đều làm ta hiểu ra. Có lẽ ta chỉ là chấp niệm của hắn mà thôi.

Hắn chỉ muốn tìm thấy ta, còn tình yêu thì không nhiều được bao nhiêu.

Ta lại rót cho Tạ Vân thêm vài chén rượu, làm hắn say đến hôn mê.

Ta xách theo hộp đựng thức ăn đến viện lớn, bên trong có bánh trung thu và vài món ăn vặt mà Liễu Cẩm Hoa ưa thích.

“Trưởng tỷ, trung thu vui vẻ. Trước đây khi còn ở nhà, trung thu năm nào chúng ta cũng ngắm trăng cùng với cha, trưởng tỷ còn nhớ rõ không?”

Liễu Cẩm Hoa ngồi bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn ta: “Hạng con vợ lẽ nhỏ nhoi như ngươi chắc là năm nào cũng mong đợi đến trung thu lắm đúng không? Được chút tiền thưởng, có thể may áo mới, còn được nói thêm một câu với cha nữa.”

“Đúng vậy, trước đây ta rất hâm mộ trưởng tỷ, người luôn có được hết thảy những thứ ta mong muốn. Nhưng sau này trưởng tỷ sẽ không còn lại gì hết. Vương gia nói khi nào trưởng tỷ sinh con thì sẽ ôm đến chỗ ta nuôi nấng. Còn trưởng tỷ thì bị cấm túc cả đời.”

“Không ngờ được đúng không, lúc trước trưởng tỷ về nhà để tuyển chọn người tới đây, giúp trưởng tỷ củng cố địa vị Vương phi, kết quả lại là công dã tràng.”

Liễu Cẩm Hoa tức giận đến độ mắt mũi nhăn nhúm cực kỳ khó coi: “Ngươi nói bậy, Vương gia sẽ không đối xử với ta như vậy.”

Ta rót cho nàng ly rượu: “Vậy sao?”

“Chắc là trưởng tỷ còn chưa biết chuyện Vương gia công bố với người ngoài là Vương phi bị điên rồi đúng không? Một mụ điên thì làm sao có thể ở lại Vương phủ này được chứ?”

Liễu Cẩm Hoa hất đổ ly rượu, chỉ vào mũi ta muốn mắng nhưng há miệng ra mãi mà không thốt ra được câu nào.

Ta ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng ngời tròn như đĩa ngọc.

“Khi còn nhỏ mẹ hay ôm ta ngắm trăng lắm. Mẹ nói ngày tốt nhất là khi trăng tròn. Bởi vì cha sẽ đến chỗ vợ cả vào ngày đó, bà ta sẽ vui vẻ suốt mấy ngày, không có tâm tư làm khó dễ chúng ta nữa.”

Liễu Cẩm Hoa nghe ta nhắc tới mẹ nàng thì ôm chân lùi ra sau.

“Mẹ ta sống rất tỉnh táo. Bán mình chôn cha vào nhà họ Liễu làm thiếp nhưng bà không muốn tranh giành, ước nguyện duy nhất của bà là con gái mình được sống hạnh phúc vui vẻ. Cho nên mẹ không bao giờ gò bó ta, cho dù ta có leo cây rớt xuống ao, hay là bắt châu chấu, móc tổ chim thì cũng không mắng ta, luôn dịu dàng dùng khăn tay giúp ta lau mồ hôi.”

“Mẹ yêu thương ta tận đáy lòng, còn ngươi lại bắt ta chứng kiến cảnh bà chết thảm.”

Trán Liễu Cẩm Hoa bắt đầu đổ mồ hôi, nàng kéo tấm thảm mỏng trên đùi lên: “Ngươi, ngươi nói vớ vẩn gì đó?”

“Vớ vẩn? Chính ngươi sai khiến bà vú tới giết mẹ ta mà, chẳng lẽ ngươi không nhớ rõ sao? Có nhiều lần ngươi muốn giết ta, hết ném ta xuống giếng cạn thì đẩy ta vào hồ nước, kết quả ta mạng lớn không chết nổi. Vậy là ngươi nảy sinh ý định giết mẹ ta, mấy chuyện này ngươi quên hết rồi à?”

Giọng Liễu Cẩm Hoa hơi run. Nàng nhìn ta đăm đăm: “Ngươi không bị mất trí nhớ! Ngươi hoàn toàn không mất trí nhớ, mấy năm nay ngươi luôn gạt ta, ngươi giả vờ.”

Ta giơ tay xé toạc tấm chăn nàng đang níu kéo: “Không giả vờ mất trí nhớ thì ta có thể sống tới ngày hôm nay sao? Không có mẹ phù hộ, ngươi muốn giết ta thế nào mà không được. Vì mạng sống, ta phải đóng kịch đến cùng.”

Ta từ từ đến gần Liễu Cẩm Hoa, nàng lo lắng ôm cái bụng nhô lên: “Ngươi, ngươi đừng lại đây, trong bụng ta là thế tử đấy.”

Ta để tay lên bụng nàng: “Đúng vậy, nhưng phải sinh ra rồi mới được tính.”

Liễu Cẩm Hoa không ngừng run rẩy, hướng ra ngoài viện hô lên: “Mau tới đây, Liễu Kinh Mặc muốn giết Nhiếp Chính Vương phi.”

Không một ai tiến vào, Liễu Cẩm Hoa không ngờ được sẽ có ngày toàn bộ Vương phủ này đều nghe theo mệnh lệnh của ta. Còn nàng thì chẳng nhờ cậy vào ai được nữa.

“Đừng la nữa, ta không giết ngươi đâu mà. Làm vậy thì bẩn tay lắm. Hôm nay là Tết trung thu, ta tới đây để đoàn tụ với người nhà mà thôi.”

Ta tự rót rượu cho bản thân, không thèm quan tâm đến Liễu Cẩm Hoa nữa. Nàng rụt người ở trong góc, ánh mắt né tránh ta vẫn luôn co giật.

“Ngươi có biết vì sao tên ta là Kinh Mặc không? Mẹ ta nói, Kinh Mặc là dược liệu dùng để cầm máu. Sau này cho dù ta có bị thương như thế nào, cái tên này sẽ luôn phù hộ ta.”

Lúc mẹ ta vào phủ được hai năm, bởi vì xinh đẹp nên luôn được yêu chiều, nhờ thế mà ta cũng hưởng phước được đặt tên đàng hoàng. Có điều là bên cạnh cha không hề thiếu mỹ nhân, rất nhanh ông đã quên mẹ ta.

Khi còn nhỏ, hy vọng duy nhất của ta là mau chóng lớn lên rồi đưa mẹ rời khỏi nhà họ Liễu. Mẹ con chúng ta sẽ tìm một trấn nhỏ, tốt nhất là nơi có thể dựa lưng vào núi, làm bạn với sông. Chúng ta sẽ làm diều, thêu khăn tay sống tạm qua ngày.

Ta làm sao mà tưởng được mẹ còn không thể sống đến ngày ta lớn lên.

Khoảng thời gian Thánh Thượng sống ở nhà họ Liễu rất ngắn, lúc sắp đi thì thưởng cho cha một cô cung nữ. Phụ thân vui lắm, cả nhà ai cũng hoan hô chúc mừng.

Ta nhớ đêm đó mẹ ngồi bên cửa sổ lắng nghe náo nhiệt ở ngoài kia, không nói năng gì. Ta cũng muốn đi xem chuyện vui, nhưng thấy tâm trạng mẹ không tốt nên đành thôi.

Ta và mẹ nghỉ ngơi sớm, trong lúc ngủ mơ ta lại có cảm giác cực kỳ ghê tởm, lồng ngực nặng nề muốn nôn mửa. Khi ta từ từ tỉnh dậy thì chỉ thấy một bóng người nhảy khỏi phòng chúng ta.

Mẹ nằm giữa vũng máu, trên ngực cắm một con dao. Mẹ nhìn thấy ta tỉnh dậy thì vô cùng hoảng hốt. Mẹ muốn sờ mặt ta nhưng không cách nào nâng tay lên nổi.

Cơ thể ta cũng mệt mỏi lắm, mệt đến độ không còn chút sức lực nào nhưng vẫn cố gắng lết được xuống giường. Ta bò ra tới cửa mà không đẩy ra nổi, có người khóa trái bên ngoài mất rồi.

Ta lại bò lên cửa sổ, cố gắng hét lớn nhưng tiếng kêu đã bị âm đàn sáo chặn đứng.

Máu mẹ ta chảy ra càng lúc càng nhiều, giọng bà dần suy yếu: “Tiểu Bảo, ngoan, đi ngủ đi con, mẹ không sao đâu.”

Ta không khóc, ngược lại vô cùng bình tĩnh. Ta bịt vết thương trên ngực mẹ, cố gắng trấn an bà: “Mẹ, để con giúp mẹ cầm máu nhé.”

Ta tìm toàn bộ vải bông trong phòng tới nhưng không thể nào ngăn cản máu chảy ra. Từ đầu tới cuối mẹ chưa từng nói hung thủ là ai.

Môi mẹ run rẩy, đôi mắt ngân ngấn lệ rơi. Bà nhẹ giọng nói: “Tiểu Bảo, con phải sống thật tốt, con phải sống thật tốt biết không.”

“Tiểu Bảo, con phải nghe mẹ nói, tay con không được dính máu.”

Ta đã quên mất mẹ đã nhắm mắt từ lúc nào, ta chỉ nhớ rõ trên tay ta và cả người ta toàn là máu.

Tên ta là Kinh Mặc, tên ta là dược liệu cầm máu, nhưng ta không thể giúp mẹ ngừng chảy máu.

Ta mới thật vô dụng làm sao