Phong Trào Độc Miệng

Chương 1: Đưa tôi 100 vạn, tôi sẽ giao con trai tôi cho cô



Thời tiết nóng thật, trời tháng 8 nóng tới mức ngồi không cũng mồ hôi đầy người.

Tuy Lưu Hữu Bân không chảy mồ hôi nhưng vẫn bị nóng, không ngừng dùng tay quạt cho mặt hạ nhiệt.

Văn Mai thầm trợn mắt nhìn động tác của Lưu Hữu Bân, ngồi trong đình hóng gió thì nóng tới đâu.

Bên cạnh đình hóng gió chính là cái hồ nhỏ, bên cạnh hồ nhỏ còn trồng một hàng cây liễu rủ, sau giữa trưa có gió nhẹ thổi qua, thổi bay mấy lọn tóc trên mái đầu không có nhiều tóc lắm của mình nên Văn Mai cảm thấy mình không nóng tí nào.

Con gái trẻ đúng là làm ra vẻ, Văn Mai khéo léo thu lại cái nhìn xem thường của mình, giọng điệu lạnh nhạt hỏi Lưu Hữu Bân: "100 vạn, cô có không? Có thì tôi lập tức giao con trai tôi cho cô."

Không có, vậy ngại quá, tôi không đồng ý cho cô và con trai tôi tiếp tục yêu đương, cho dù con trai tôi có nguyện ý thì tôi cũng sẽ khiến hai đứa chia tay.

Lưu Hữu Bân ngừng quạt tay, nhìn người phụ nữ trung niên cần tiền không cần con trai: "Dì bảo cháu dùng tiền mua con trai dì?" Đây là mẹ gì vậy? Thế mà lại tìm đến trường học của bạn gái con trai, đòi bạn gái con trai đang học đại học tiền bán con trai mình?

Không phải trong tiểu thuyết, trong TV đều là bố mẹ đại gia ném tiền cho bạn gái con trai để bắt người ta rời xa con mình ư? Sao tới lượt cô lại thành mẹ bạn trai tới đòi tiền cô?

Văn Mai không quan tâm câu hỏi của Lưu Hữu Bân, chỉ nhíu mày sốt ruột hỏi Lưu Hữu Bân: "Rốt cuộc cô có thể lấy ra 100 vạn không? Có thì đưa tôi." Bà đang cần tiền đây.

"Không có." Cháu là một sinh viên nghèo không bố không mẹ, cháu đi đâu lấy 100 vạn cho dì? Học phí đại học cháu còn phải đi vay, sinh hoạt phí thì đi làm thêm để kiếm, cháu nghèo không xu dính túi, nào có 100 vạn cho dì?

Huống chi..

Cháu chỉ yêu đương với con trai dì, dựa vào đâu cháu phải cho dì 100 vạn?

Không có tiền? Vừa nghe không có tiền, Văn Mai lập tức đứng dậy chuẩn bị đi: "Không có thì cô chia tay với con trai tôi đi, sau này cách xa con trai tôi ra." Mày không có tiền nhưng rất nhiều người có tiền.

"Dì bình thường chứ?" Cháu chia tay với con trai dì hay không không phải là chuyện giữa cháu và con dì sao? "Dì tới tìm cháu đòi tiền, Văn Nham biết không?" Con trai dì biết dì muốn bán mình không?

"Tôi đòi tiền cô thì liên quan gì tới con trai tôi?" Tôi đâu có đòi tiền con trai tôi.

Giọng điệu đúng lý hợp tình của Văn Mai chọc Lưu Hữu Bân tức cười: "Dì bán con trai mà vẫn cảm thấy việc này không liên quan tới anh ấy?"

"Tôi muốn bán con trai lúc nào?" Lời này Văn Mai không nhận, "Tiền tôi lấy của cô là tiền tôi cho phép cô và con trai tôi yêu đương, tôi chỉ lấy tiền tôi giao con trai cho cô thôi." Sao thành tôi bán con trai được?

Hơn nữa, "Cô không nói, tôi không nói, con trai tôi làm sao biết được? Con trai tôi không biết, có phải không liên quan tới nó, đúng không?"

Lưu Hữu Bân sợ ngây người trước lập luận vô sỉ này, dùng con trai để đổi tiền không cảm thấy đang bán con trai? Chẳng lẽ dì bán con trai cho cháu còn muốn cháu giúp dì giữ bí mật, không cho anh ấy biết? Con trai dì không biết là không liên quan tới con dì?

"Dì, ngài thần thật đấy, ngài chính là 'tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả". Ngài thật là cực kỳ không biết xấu hổ.

"Tiền cháu sẽ không cho dì, đừng nói cháu không có, dù cháu có thì cũng sẽ không đưa cho dì. Chia tay thì càng không thể, cháu yêu đương với con trai dì chứ đâu phải dì."

Cho nên, cháu sẽ không cho dì tiền, càng sẽ không chia tay. Chưa bao giờ nghe nói con gái yêu đương còn phải cho mẹ của đối tượng yêu đương tiền, không cho thì phải chia tay?

Văn Mai phiền chán nhìn Lưu Hữu Bân: "Ý cô là cô vừa không đưa tiền, cũng không chia tay với con trai tôi?"

Lưu Hữu Bân lắc đầu: "Không đưa tiền, không chia tay." Dựa vào đâu mà cháu phải đưa dì tiền? Dựa vào đâu cháu phải chia tay?

"Được." Văn Mai không dài dòng nữa, ôm ngực, biểu cảm nhìn Lưu Hữu Bân không đổi: "A.. tôi đột nhiên đau ngực quá.." Thấy Lưu Hữu Bân khó hiểu, Văn Mai cũng chẳng giải thích, quay ngoắt bỏ đi.

Lưu Hữu Bân: "..."

Gì đây? Sao đột nhiên nói một câu đau ngực quá, biểu cảm cũng chẳng giống đau ngực, muốn ăn vạ cô à?

Muốn ăn vạ cô? Ăn vạ như nào? Cô chưa hề chạm vào đối phương nha.

Lưu Hữu Bân chẳng hiểu ra sao, người gì vậy chứ.

Biết mẹ Văn Nham yêu tiền, nhưng không ngờ có thể yêu tới mức này, con trai cũng có thể biến thành công cụ để dì ta đổi tiền, thật sự chẳng có giới hạn. Không biết sau khi Văn Nham biết chuyện liệu có khó chịu muốn chết không. Con trai duy nhất Văn Nham luôn cho rằng mẹ yêu tiền và mình nhất, nhưng hiện tại xem ra hiển nhiên không hẳn thế..

"Haiz.." Trên đời này lại có thêm một phụ huynh không quan tâm con cái, giống như bố mẹ cô. Lúc hai người kia đi tìm chết cũng chẳng nghĩ tới cô vẫn còn là trẻ con, sau này cô phải sống ra sao?

Bà nội trọng nam khinh nữ, ông nội bị liệt nằm giường, cộng thêm ba căn phòng trên danh nghĩa ông bà, đó là tất cả những gì bố mẹ cô để lại cho cô con gái không đến 10 tuổi.

Nếu xét kỹ, thực ra chẳng để lại gì cả.

Vật chất thì không có phần cô, tình cảm thì bà nội không thích cô, sau khi bố mẹ cô chết thì ông nội cũng chẳng quan tâm cô, cho nên cô chẳng có gì, chỉ có bản thân.

À, suýt quên, bây giờ cô còn có một người bạn trai ấm áp, nhưng mà, chắc hiện tại người bạn trai ấm áp này có khả năng tổn thương vì mẹ của anh ấy.

"Haiz.." Lưu Hữu Bân vừa thở dài vừa về kí túc xá.

Nghỉ hè năm 3, các bạn cùng phòng đều về nhà, chỉ có cô không có nơi để đi, vẫn còn ở kí túc xá của trường.