[Phong Vân] Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 109



Dịch: Mạc Nguyệt

Lời nói của Lăng Ngạo Thiên như chiếc búa gõ mạnh vào tim Bộ Kinh Vân. Bằng khả năng quan sát nhạy bén, nó biết đây không phải lời đường mật chót lưỡi đầu môi, mà là lời thành thực xuất phát từ đáy lòng. Cuối cùng hai người cũng chạm đến trái tim nhau, có được chân tình đáng quý nhất trần đời.

Thực ra bản thân Lăng Ngạo Thiên cũng khá bất ngờ khi mình có thể thốt ra câu “thiên hạ làm sao sánh bằng”. Trên thực tế, hắn là người hiếm khi nói dối, thế nên mỗi lời hắn chính miệng nói ra, dù người nghe có tin hay không, đa số đều là nói thật. Hắn ít khi nói dối vì hai nguyên nhân, một là vì tính tình cao ngạo, khinh thường những lời dối trá lọc lừa, hai là vì âm thầm bày mưu tính kế mới là sở trường của hắn. Đôi khi, nói lấp lửng để người nghe tự suy đoán mới là biện pháp ổn thỏa nhất, người nói hoàn toàn không cần chịu trách nhiệm. Nếu ngay từ đầu không nói dối, thì dù sau này sự thật được phơi bày, cũng chẳng ai bắt bớ được gì. Đây là thói quen hắn rèn luyện suốt bấy lâu, bởi hắn hiểu rằng lời nói thốt ra không thể thu lại.

Lúc này đây, nếu Lăng Ngạo Thiên đã nói như thế, thì đó chính là lời thật lòng, là hứa hẹn cả một đời.

Lời thề ước với người, nguyện xin giữ hết kiếp.

Giờ lành cảnh đẹp, còn chờ chi nữa?

Còn gì có thể làm người ta rung động hơn đôi mắt thường ngày lãnh đạm như băng giờ đây lại đong đầy tình ý nồng nàn?

Hai người hôn nhau đắm đuối, Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan khiến người người thèm muốn tới nỗi sẵn sàng từ bỏ gia đình vợ con bị vứt bừa một bên. Giờ phút này, trong mắt, trong lòng họ chỉ có nhau, những thứ còn lại đều chẳng là gì.

Hai thân hình nóng rẫy quyện chặt vào nhau như muốn hòa làm một. Vào thời khắc vui sướng tột cùng ấy, dường như đến linh hồn cũng rung động.

Nến đỏ đong đưa, trăng náu sau mây; đêm nay một khắc, ước hẹn ngàn năm.

Một đêm say đắm từ từ trôi qua.



Sáng sớm hôm sau, Lăng Ngạo Thiên ra khỏi Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu. Bộ Kinh Vân vốn luôn đi cùng hắn như hình với bóng lại không thấy theo sau. Lúc này, nó đã dùng Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan, đang bế quan trong phòng luyện công bí mật dưới tầng hầm Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, dốc toàn lực mở cầu nối thiên địa. Tới đây, Lăng Ngạo Thiên xem như đã giải quyết được một mối bận tâm.

Thực ra hôm luyện Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan, hắn thu được ba viên. Khi ấy hắn đã nghĩ hay là tìm một người cùng hưởng trường tồn vĩnh thế? Nhưng hắn cảm thấy tia hy vọng này thật mong manh, nên nhanh chóng xua ý nghĩ đó đi. Nào ngờ sau này ở bên Bộ Kinh Vân, hắn cứ từng bước chìm sâu trong đó. Mặc dù vẫn kiểm soát mọi chuyện trong tầm tay, nhưng nếu đã chịu bỏ ra Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan, hắn hiểu rằng mình đã nặng tình, không dứt ra được nữa. Nhưng hắn sẽ không và cũng không cần phải chạy trốn. Động lòng thì đã sao? Bộ Kinh Vân vốn có tố chất vượt trội, lại có sự bổ trợ của đủ loại báu vật trên đời, chắc chắn sẽ không trở thành điểm yếu của hắn, thế thì còn lo nghĩ gì nữa?

Đứng một mình trên đỉnh thế gian chung quy rất cô quạnh. Khi ấy, sống cả trăm ngàn năm cũng đâu còn nghĩa lý gì? Đến một ngày người thân, bạn bè lần lượt ra đi, thứ còn sót lại chẳng phải buồn đau dai dẳng, mà là điên loạn vặn vẹo.

Vì vậy, Lăng Ngạo Thiên thấy thật may mắn khi trên đời này thực sự có người khiến hắn trao đi chân tình, có thể cùng hắn sánh vai, tin tưởng lẫn nhau. Điều đáng mừng hơn là người hắn đem lòng yêu là một người mạnh mẽ đủ để đứng trên đỉnh cao nhân thế, cả hai có thể giúp đỡ lẫn nhau, chứ không phải liên lụy nhau.

Bộ Kinh Vân đạt đến tuyệt thế đỉnh cấp đã lâu, lần trước đọ sức với Hỏa Kỳ Lân đã có lĩnh ngộ, bây giờ chính là thời cơ tuyệt hảo để đột phá. Có thể nói Lăng Ngạo Thiên đã mưu tính, trù bị cho chuyện này từ rất lâu rồi.

Để đối phó với Đế Thích Thiên, hắn đã bố trí sẵn rất nhiều bẫy rập. Nhưng mọi sự vật, sự việc đều móc nối với nhau, cái này có biến cố sẽ kéo theo một loạt thay đổi, nên khó ai nói trước được kết cục sẽ thế nào. Đương nhiên, hắn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, đấy là liều mình đánh trực diện với lão ta. Hắn không biết công lực ngàn năm có uy lực khủng khiếp thế nào, nhưng sẽ dốc toàn lực tăng cường những quân bài trong tay mình, khiến cán cân chiến thắng nghiêng về phía mình được ít nào hay ít đấy.

Nếu Bộ Kinh Vân có thể đột phá cảnh giới cao thủ truyền kỳ, thì không nghi ngờ gì nữa, nó sẽ là ưu thế lớn với Lăng Ngạo Thiên. Vốn dĩ nó đã có khả năng đối phó với người trên cơ mình, nếu đứng cùng đẳng cấp với Đế Thích Thiên, thì dù công lực thua xa cũng chưa chắc không thể liều một phen.

Lăng Ngạo Thiên đã tính toán kỹ, nếu phải đối đầu trực diện với Đế Thích Thiên, thì phe ta ngoài hắn ra còn có Bộ Kinh Vân, Vô Danh, Nhiếp Phong và Đoạn Lãng. Tuy Nhiếp Phong và Đoạn Lãng chưa đạt cảnh giới cao, nhưng nếu kết hợp với nhau cùng sử dụng Khuynh Thành Chi Luyến vào thời khắc phù hợp thì sẽ tạo được hiệu quả không gì sánh bằng. Huống chi, với tố chất của hai đứa, đối địch vượt cấp cũng không phải chuyện bất khả thi.

Tóm lại, cái giá của thất bại quá lớn, Lăng Ngạo Thiên không muốn gánh lấy, nên chỉ còn cách bắt Đế Thích Thiên phải nhận thôi.



Sau khi biết chuyện “Thất Anh Đồ Long” từ miệng Nê Bồ Tát, Đế Thích Thiên dành toàn bộ tâm trí cho chuyện giết rồng. Đây là việc trọng đại quyết định lão có thể sống tiếp hay không, nên đương nhiên lão phải dốc hết sức lực.

Thực ra nếu thu lại tâm thế vui đùa cuồng vọng, Đế Thích Thiên cũng không phải hạng vô dụng. Kế sách đầu tiên mà lão nghĩ đến là nửa uy hiếp nửa dụ dỗ. Cho dù “Thất Anh” là ai, nếu đủ sức giết rồng thì tức là có thể uy hiếp đến lão, nên nếu quá thẳng tay, chỉ e sau cùng không chiếm được lợi lộc gì, lại còn gây ra hậu quả khôn lường. Lão cảm thấy “thuê” họ đi giết rồng cho mình cũng là một ý hay. Ai cũng có giá trị riêng, và đồng thời có nhược điểm. Nếu nắm được điểm yếu của đối phương, lo gì họ không chấp nhận đề nghị “thuê” của mình. Chỉ cần không dồn họ vào đường cùng, thì cùng là kẻ mạnh như nhau, họ sẽ khó bắt tay đối phó lão. Mà chia ra đánh thì lão chẳng sợ ai hết. Trải qua hàng ngàn năm, lão rất tự tin vào năng lực của mình.