[Phong Vân] Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 112



Dịch: Mạc Nguyệt

Sau khi tạm biệt Bạch Linh và Lạc Tiên, Hoài Không lên thuyền về đảo Thiết Tâm. Cậu đã không còn là chàng thanh niên không màng danh lợi. Sau một phen tôi luyện chốn giang hồ, cậu trở nên điềm tĩnh, trưởng thành hơn, xen lẫn chút hung ác do Thiên Tội mang lại.

Thiết Cuồng Đồ giết không biết bao nhiêu người, dùng máu tươi tế luyện, cuối cùng đúc thành Thiên Kiếp – được xưng là Tuyệt Thế Bảo Giáp không binh khí nào phá nổi.

Khi Hoài Không về đến đảo Thiết Tâm, gặp lại Thiết Cuồng Đồ, cậu chỉ trông thấy một người mặc giáp kín toàn thân.

“Ngươi… đây là… Thiên Kiếp!” Hoài Không nhìn Thiết Cuồng Đồ bằng cặp mắt đỏ ngầu, chẳng hề che giấu sự phẫn nộ và căm hận.

Thiết Cuồng Đồ phá lên cười, nói rất cuồng vọng: “Ha ha ha! Đúng thế! Ta đã đúc được Thiên Kiếp, thiên hạ này không còn ai có thể khiến ta bị thương!”

Hoài Không cất giọng nặng nề: “Ngươi trốn trong khôi giáp cả đời thì không ai có thể làm ngươi bị thương, nhưng thế có còn là con người không?”

“Hừ! Vô tri!” Thiết Cuồng Đồ gằn giọng, “Chỉ cần có Thiên Kiếp, ta sẽ thành đệ nhất thiên hạ, không ai có thể ngăn cản, ta sẽ có được tất thảy những gì ta muốn!”

Hoài Không nhìn gã chằm chằm, điềm nhiên nói: “Kẻ giết người sớm muộn gì cũng bị người khác giết. Dù có là Thiên Kiếp cũng không bảo vệ nổi ngươi!”

“Hừ!” Thiết Cuồng Đồ cười khẩy, “Đúng là không biết trời cao đất dày. Nhưng ngươi trở về cũng giúp ta đỡ nhọc công. Chỉ cần khiến Thiên Kiếp và Thiên Tội hợp nhất, thế gian này sẽ không còn ai làm gì được ta!” Nói rồi gã vung quyền đánh thẳng vào Hoài Không.

Như có cuồng phong tích tụ trong mắt, Hoài Không chấn vỡ hộp gỗ đeo trên lưng, cầm Thiên Tội cản lại thiết quyền.

Khôi giáp phủ kín toàn thân Thiết Cuồng Đồ, thiết quyền lại vô cùng cứng chắc, Thiên Tội chẳng thể để lại dù một vết xước nhỏ.

Hoài Không và Thiết Cuồng Đồ giao đấu, chưởng phong vang ầm ầm, bàn ghế trong phòng hóa thành bột mịn. Thực ra Thiết Môn chú trọng thuật rèn đúc, ngoài tuyệt học Luyện Thiết Thủ không còn võ công truyền đời nào đáng kể. Công phu của Thiết Cuồng Đồ cũng chẳng thuộc dạng cao siêu, thậm chí không bằng Hoài Không, nhưng gã có Thiên Kiếp bao bọc toàn thân, nên dù Hoài Không chém trúng bao nhiêu lần, gã vẫn chẳng xi nhê gì.

Sử dụng Thiên Tội vốn đã tiêu tốn rất nhiều chân khí, nay lại rơi vào tình thế này, đến lúc cạn kiệt nội lực, Hoài Không chỉ còn nước mặc Thiết Cuồng Đồ xử trí. Cậu cuống lên, nhưng vẫn chẳng có cách nào phá được phòng ngự của Thiên Kiếp. Dẫu vậy, ngọn lửa hận thù và sự không cam tâm không cho phép cậu từ bỏ việc trả thù để chạy trốn.

Sau một hồi giằng co, ánh mắt Hoài Không dần trở nên kiên định, cậu quyết tâm đồng quy vu tận.

Thiên Tội là hung khí, chính nó tác động đến tâm tính Hoài Không, thôi thúc cái ác trong cậu. Nay lại gặp Thiên Kiếp, thần binh đụng độ bảo giáp, sự tương khắc trời sinh khiến nó không cam nguyện chịu thua. Bản thân Hoài Không cũng không cam lòng, hai luồng cảm xúc hợp làm một, tới nước này đã chẳng còn cách nào buông tay rút lui.

Hoài Không càng đánh càng chật vật. Thiết Cuồng Đồ nắm chắc thời cơ, tung quyền đánh thẳng vào xương sườn của cậu, ngay sau đó là tiếng “rắc” vang giòn khiến người ta ê răng. Hoài Không giơ chân đánh trả theo phản xạ, nhưng lại đá trúng Thiên Kiếp, chẳng những không có tác dụng gì mà còn bị Thiết Cuồng Đồ túm được đầu gối, rơi vào tình thế hung hiểm tột cùng.

Hoài Không đã không màng đến tính mạng mình, mặc cho kẻ thù đánh gãy xương cốt, chỉ không ngừng vung kiếm chém lấy chém để vào Thiên Kiếp, nhưng Thiên Kiếp vẫn chẳng hề hấn gì. Các khớp nối của nó đều là thép mềm, ngay cả vùng mặt cũng được bao phủ bởi lưới sắt, nên dù Thiên Tội sắc bén vô cùng vẫn chẳng làm được gì.

Cơn đau lan khắp toàn thân khiến Hoài Không không còn đủ tỉnh táo, nhưng cậu nhất quyết không buông tha Thiết Cuồng Đồ, đánh tứ tung như một đứa trẻ chẳng còn lý trí. Thiết Cuồng Đồ thì liên tục tung quyền, đánh cho cậu máu thịt bầy hầy.

Càng đánh càng chật vật, càng đấu càng tuyệt vọng.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một sợi xích mềm đột nhiên lao ra, quấn lấy eo Hoài Không, kéo cậu tránh khỏi một chưởng của Thiết Cuồng Đồ.

Hoài Không trợn tròn mắt, quay phắt đầu lại. Vòng tay quen thuộc này… không phải đại ca của cậu thì còn ai vào đây nữa?

Nhìn thấy Hoài Không toàn thân rướm máu, nỗi đau xót thoáng hiện nơi đáy mắt, Hoài Diệt lập tức ôm em trai tháo chạy.

Thiết Cuồng Đồ lý nào lại để hai anh em trốn thoát. Gã đuổi theo, liên tục tung chưởng tấn công Hoài Diệt, quyết tâm lấy được Thiên Tội.

Giờ phút này, Hoài Diệt đánh với gã cũng vô cùng vất vả. Không có công lực như Hoài Không cũng chẳng có thần binh lợi khí như Thiên Tội, hắn chẳng làm gì được Thiết Cuồng Đồ, lại phải bảo vệ Hoài Không, chỉ có thể gồng mình chống chịu, chẳng mấy đã thương tích đầy người.

Còn Hoài Không thì đang chìm trong nỗi vui sướng tột cùng vì đại ca vẫn còn sống, nhất thời không cảm nhận được cơn đau thể xác.

Càng đánh với Thiết Cuồng Đồ, Hoài Diệt càng thấy tuyệt vọng. Cứ theo đà này, hai anh em sẽ chẳng thể cùng thoát nạn. Hắn cười buồn bã, nghĩ thầm phen này không phải giả chết mà là xong đời thật rồi.

Nghĩ vậy, hắn tung quyền đối đầu trực diện với Thiết Cuồng Đồ, không màng đến cơn đau tới tê dại do thịt nát xương tan lan ra từ nắm đấm, mượn lực đẩy Hoài Không ra ngoài, gào lên: “Chạy đi!” Ngay sau đấy, hắn liên tục tung chiêu, tranh thủ thời gian cho em trai chạy trốn.

Hoài Không thảng thốt. Giữa lúc bay trên không trung, trông thấy Thiết Cuồng Đồ tung quyền chuẩn bị đánh thẳng vào ngực Hoài Diệt, cậu cuống lên, Thiên Tội vuột khỏi tay, lao tới va chạm với tay Thiết Cuồng Đồ, sượt nhẹ qua người Hoài Diệt.

Hoài Không há lại không hiểu Hoài Diệt định ở lại đoạn hậu? Nhưng lần trước đã phải nếm trải nỗi đau mất người thân, lần này cậu quyết không bỏ lại anh trai để chạy trốn một mình.

Hoài Không lật người giữa không trung, lao thẳng tới Thiết Cuồng Đồ, khiến gã lùi lại mấy bước liền. Cú va chạm mạnh với giáp cứng khiến Hoài Không cảm thấy lục phủ ngũ tạng đảo lộn, nhưng cậu chẳng màng, dồn hết nội lực toàn thân tung chiêu Luyện Thiết Thủ, gửi gắm mọi hy vọng vào nó.

Dẫu vậy, Thiên Kiếp chung quy vẫn là Thiên Kiếp, vẫn chẳng hề hấn gì trước Luyện Thiết Thủ tương truyền có thể nung chảy sắt thép.

Hai mắt đỏ ngầu, Hoài Không liên tục dồn công lực sử dụng Luyện Thiết Thủ, bất chấp nó có tác dụng hay không, quyết một phen sống mái.

Đương lúc cậu tuyệt vọng, Thiết Cuồng Đồ được Thiên Kiếp bao bọc bỗng dưng thét lên đau đớn.

Sau một thoáng sững sờ, Hoài Không vui sướng tột cùng, càng dốc sức dùng Luyện Thiết Thủ. Thiết Cuồng Đồ gào thét thảm thiết, không ngừng nghĩ cách ném Hoài Không ra ngoài, nhưng lần nào cũng bị Hoài Diệt ngăn cản, còn Hoài Không nhân cơ hội đó dùng Luyện Thiết Thủ khiến cả bộ giáp Thiên Kiếp nóng như hòn than.

Thiên Kiếp quả thật là bảo vật thiên hạ, có thể bảo vệ người mặc nó trước bất cứ loại thần binh nào. Nhưng chỉ dựa vào khả năng phòng ngự tuyệt đỉnh mà muốn xưng bá thiên hạ ư? Đúng là chuyện nực cười nhất trần đời.

Trốn trong mai rùa mà tưởng mình an toàn tuyệt đối, chẳng khác nào bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người.

Dẫu có Thiên Kiếp bảo vệ, Thiết Cuồng Đồ vẫn chỉ có xác phàm, sao chịu nổi sức nóng nung chảy được sắt thép. Chẳng bao lâu sau, gã đã không thể phát ra tiếng thét, cơ thể bắt đầu có mùi thịt cháy. Nhìn qua lưới sắt che mặt có thể thấy gã bị nướng thành than.

Hai anh em Hoài Diệt, Hoài Không sức cùng lực kiệt ngã phịch xuống đất, lẳng lặng nhìn người chết trong đau đớn bên dưới lớp giáp cứng chắc.

Hóa ra Thiên Kiếp, tuyệt thế bảo giáp đệ nhất thiên hạ trong sách cấm của Thiết Môn, lại là trò cười thế này đây.

Cũng phải thôi, trên đời này làm gì có thứ gì thực sự là đệ nhất thiên hạ.

Thiết Cuồng Đồ theo đuổi sức mạnh cả một đời, cuối cùng lại thành hòn than bên trong giáp sắt, nực cười biết bao.

Có được bảo giáp không gì phá nổi thì đã sao? Dựa vào vật ngoài thân chung quy vẫn là bàng đạo. Nếu gặp phải cao thủ chân chính, kình lực truyền qua khôi giáp vẫn có thể khiến thân thể phàm tục thịt nát xương tan.

Thật là ngu muội đến nực cười, nhưng cũng đáng buồn lắm thay.



“Sư muội! Tiên nhi! Sao lại thế này?”

“Hoài Không? Có chuyện gì vậy? Kia là gì?”

“Sư muội với Tiên nhi bị bắt đi rồi! Chúng ta phải đi cứu họ!”

“Được, vậy thì chúng ta tiếp tục chia nhau hành động, ta ở trong tối, đệ ở ngoài sáng, phải cẩn trọng đấy.”

“Huynh yên tâm. Chờ giải quyết xong chuyện này, chúng ta trở về đảo Thiết Tâm, không can dự vào chuyện giang hồ nữa được không?”

“Được.”



Vô Danh phẫn nộ nhìn người đeo mặt nạ vàng kim kỳ dị trước mặt, kiếm khí lưu động quanh thân.

“Rốt cuộc các hạ muốn thế nào?”

“Hừ! Chỉ muốn ngươi đi giết rồng cho bản tôn thôi.”

“Nực cười! Thượng cổ thần thú há lại để người phàm xâm phạm? Tham lam vô độ tất sẽ gặp quả báo!”

Đế Thích Thiên cười khinh khỉnh, nói rất ngạo mạn: “Bản tôn đã hơn ngàn năm tuổi, sau này sẽ thọ cùng trời đất, vốn đã không phải người phàm!”

Vô Danh thoáng ngạc nhiên rồi trầm giọng nói: “Ta không muốn dây dưa với ngươi, mau giao trả tiểu đồ, chuyện này xem như bỏ qua.”

“Ta cũng không muốn nhiều lời với ngươi.” Đế Thích Thiên hơi mất kiên nhẫn, “Ngươi không có lựa chọn nào khác, nếu không chịu đi giết rồng, cả ngươi và đồ đệ sẽ chôn chung một mộ!”

Vô Danh phẫn nộ tột cùng. Hắn vốn ghét bị uy hiếp, giờ phút này dù có phải bỏ mạng cũng quyết liều một phen. Còn Kiếm Thần… Vô Danh thấy đau lòng, nhưng không thể để kẻ gian ác bậc này sống trên đời!

Kiếm khí bùng nổ, kim quang chợt hiện. Tức thì, thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang.

Vô Danh xuất chiêu Vạn Kiếm Quy Tông, muôn vàn kiếm khí sắc bén bủa vây tứ phía, không còn đường trốn chạy.

Trên mu bàn tay Đế Thích Thiên vậy mà lại xuất hiện vết máu.

“Hừ!” Lão vung tay áo, tức thì kiếm khí tản đi, kim quang lóe sáng đầy trời, nhoáng cái đã bao phủ cả người Vô Danh. Hắn cảm thấy một luồng lực khủng khiếp ập tới, không sao cản nổi, ngay sau đấy bị đánh bay ra xa, hộc máu điên cuồng, khó có thể đứng vững.

“Khá đấy, lâu lắm rồi bản tôn không bị thương đến mức chảy máu…” Đế Thích Thiên lau vệt máu trên tay, vết thương lập tức liền lại, chẳng còn dấu vết.

“Không hổ là… hậu nhân của bản tôn.” Lão nói rất lạnh nhạt, nhưng lời thốt ra lại khiến Vô Danh thảng thốt.

“Chỉ tiếc lại không thức thời, nếu không bản tôn sẽ cất nhắc…” Nói rồi lão thở dài, lắc đầu, “Đáng tiếc, đúng là đáng tiếc…” Dứt lời, lão tiến lên vài bước, túm lấy Vô Danh rồi quay người rời đi.



“Xin các hạ đừng làm hại sư phụ ta, Kiếm Thần tất sẽ làm theo lời các hạ.”

“Tốt lắm. Bản tôn đã đúc lại Anh Hùng Kiếm, nó vẫn là bảo kiếm sắc bén, ngươi cầm lấy kiếm này đi giết rồng đi.”

“… Đa tạ các hạ. Mong rằng các hạ sẽ giữ lời hứa.”



“Bang chủ Thiên Hạ Hội, và Bất Khốc Tử Thần Bộ Kinh Vân, cuối cùng cũng lại gặp mặt.”

Lăng Ngạo Thiên thản nhiên chào hỏi đáp lễ rồi nói: “Lần trước không kịp chuyện trò, bản tọa vẫn luôn lấy làm tiếc. Lần này được gặp lại các hạ, quả là đáng mừng.”

Bộ Kinh Vân lẳng lặng đứng sau lưng hắn, không nói năng gì, cũng hoàn toàn làm lơ Đế Thích Thiên.

“Ồ?” Lão lên tiếng, không phân biệt được là đang vui hay giận, “Bang chủ khí độ bất phàm, quả thực khiến bản tôn vô cùng tán thưởng.”

Lăng Ngạo Thiên cười nhạt, “Thật vinh hạnh cho bản tọa.”

“Hai ái đồ của bang chủ đã tới nơi từ vài ngày trước, ngươi không ngại thì đến khách xá gặp chúng đi. Chỉ vài hôm nữa thôi, anh hào bốn phương sẽ tụ hội.”

Đế Thích Thiên nhắc đến “hai ái đồ” hiển nhiên là muốn làm Lăng Ngạo Thiên bẽ mặt, bởi cả thiên hạ đều biết Đoạn Lãng đã phản bội sư môn. Lão cũng ngầm ám chỉ quân bài trong tay mình. Tuy chuyện Đoạn Lãng bắt cóc thiếu chủ Thiên Hạ Hội đã bị Lăng Ngạo Thiên ém xuống, nhưng sự thật thế nào, đôi bên đều hiểu rõ.

Lăng Ngạo Thiên vẫn thản nhiên như thường, “Cảm tạ các hạ đã chiêu đãi tiểu đồ. Bản tọa rất mong chờ được gặp gỡ các anh hùng hào kiệt đương thời.”

Đế Thích Thiên khẽ gật đầu, không nói gì nữa, vung tay bảo người hầu dẫn hai người tới phòng khách.

Thất Anh xuất hiện, phong vân biến hóa, ngày Kinh Thụy đã gần ngay trước mắt.