[Phong Vân] Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 116



Dịch: Mạc Nguyệt

Ngày Kinh Thụy, thất anh đồ long, long nguyên – báu vật thiên địa trong truyền thuyết vỡ tan thành nhiều mảnh bay tứ tán. Tin này vừa loan ra lập tức khiến giang hồ dậy sóng.Vô số thiếu niên nằm mơ giữa ban ngày, mong long nguyên đột nhiên từ trên trời rơi xuống. Cũng chẳng thiếu gì những kẻ âm thầm nhắm đến báu vật này.

Tuy nhiên, điều mà mọi người quan tâm, điều khiến họ nhiệt huyết sôi trào chỉ là câu chuyện ly kỳ và báu vật tối thượng làm ai nấy đều thèm khát. Thất anh trở thành tên tuổi lẫy lừng hoặc mục tiêu biết bao kẻ lăm le. Đồ long trở thành một trong những sự kiện lớn nhất gây chấn động giang hồ thời bấy giờ. Nhưng ít ai biết tình hình hôm đó cụ thể thế nào. “Núi sập đất nứt, máu chảy thành sông” cũng chỉ là lời mô tả, thổi phồng của những người ngoài cuộc.

Đế Thích Thiên, kẻ khởi xướng chuyện giết rồng, cuối cùng có được hai quả long nguyên. Một quả đến từ Đoạn Lãng, nay đã được phong thành Thần Tướng, là nhân tài lứa mới của Thiên Môn. Một quả khác đến từ Hoài Không.

Ngày hôm đó, Hoài Không dốc hết sức mình, lấy được một quả long nguyên. Sau khi hội họp với Hoài Diệt luôn náu mình trong bóng tối bấy lâu, cậu quyết định dùng long nguyên đổi lấy Bạch Linh và Lạc Tiên. Nhưng trận chiến với Long Thần khiến cậu bị thương nặng, vậy nên Hoài Diệt bảo rằng sẽ thay cậu đến Thiên Môn trao đổi con tin. Lúc ấy cậu không kịp nghĩ nhiều đã đồng ý, chẳng ngờ rằng về sau chuyện này lại khiến mình đau khổ tột cùng.

Lạc Tiên nghe nói Hoài Không đồng ý dùng long nguyên đổi lấy mình thì tâm tư rối bời. Bất cứ cô gái nào hay tin có một người đàn ông sẵn sàng lấy long nguyên đổi lấy mình đều sẽ động lòng. Dù có là Thánh Mẫu, Lạc Tiên vẫn chỉ là một người con gái, một thiếu nữ đã rung động với người ta.

Lạc Tiên buộc phải nhìn thẳng vào tình cảm của bản thân, thừa nhận mình đã sa vào lưới tình, yêu một nam tử phàm tục. Ngay sau đó, lựa chọn đầu tiên của nàng ta là giết Bạch Linh.

Có thể Lạc Tiên đã thật lòng yêu Hoài Không. Nhưng tiếc thay, là Thánh Mẫu Thiên Môn, nàng ta chưa bao giờ hiểu phải yêu người khác như thế nào.

Hoài Không giao ra long nguyên để đối lấy Bạch Linh và Lạc Tiên, mà nàng ta thì không thể chấp nhận việc Bạch Linh xen vào cuộc tình của mình và Hoài Không. Riêng chuyện hưởng chung giá trị long nguyên với tình địch đã khiến nàng ta không sao chịu nổi.

Thế nên khi Hoài Diệt đến trao đổi còn Đế Thích Thiên vui vẻ đồng ý, Bạch Linh đã chết rồi.

Tuy mới gặp Lạc Tiên lần đầu, nhưng Hoài Diệt khác với Hoài Không, ngay lập tức nhìn thấu vở kịch một người hai vai của nàng ta, vạch trần sự thật nàng ta chính là Thánh Mẫu, đồng thời chất vấn về nguyên nhân cái chết của Bạch Linh.

Lạc Tiên hơi luống cuống, không biết phải làm thế nào, vì dù sao Hoài Diệt cũng là anh trai ruột của Hoài Không. Đế Thích Thiên thì không biết những chuyện tư tình thiếu nữ này, ngay khi có được long nguyên đã thẳng tay lấy mạng Hoài Diệt.

Đế Thích Thiên nắm được long nguyên trong tay nên cũng không muốn trì hoãn thêm để tránh đêm dài lắm mộng. Bây giờ Hoài Diệt và Bạch Linh đều đã chết nên lão dứt khoát phái Lạc Tiên đi giết Hoài Không, diệt trừ hậu hoạn. Lão cho rằng hành động dâng long nguyên tới tận cửa của Hoài Không thật ngu xuẩn. Lão chưa bao giờ có chữ tín, cũng không cần có thứ đó.

Tất nhiên là Lạc Tiên không thể ra tay giết Hoài Không, nàng ta thậm chí còn nảy ý định cao chạy xa bay cùng tình lang. Để mình có thể an toàn rút lui, nàng ta không tiếc mạo hiểm tính mạng đột nhập bí cảnh để thả Vô Danh vốn đang bị Đế Thích Thiên cầm tù, còn bảo Vô Danh dẫn theo “tiểu chủ nhân của Thiên Hạ Hội” cùng nhau bỏ trốn.

Nào ngờ Đế Thích Thiên tuy phẫn nộ nhưng lại có vẻ không mấy bận tâm. Một là vì lão đã nhận được tin Kiếm Thần không có được long nguyên; hai là vì lão cho rằng dù Thiên Hạ Hội có được long nguyên cũng sẽ không dùng nó để đổi lấy đứa bé kia. Ngay từ đầu lão đã chẳng định dùng con tin để trao đổi long nguyên, bởi lão cảm thấy hai thứ này chênh lệch giá trị quá nhiều. Vả lại bây giờ lão đã có được hai quả long nguyên, tâm trạng thấp thỏm được xoa dịu phần nào, nên lão không đuổi theo Vô Danh mà truy sát Lạc Tiên và Hoài Không.

Điều thực sự khiến Đế Thích Thiên tức giận là sự phản bội của Lạc Tiên. Nàng ta là Thánh Mẫu của Thiên Môn, là người thân cận nhất với vị “thần” là lão đây, được lão bồi dưỡng từ nhỏ, đáng lẽ phải là người trung thành nhất, vậy mà lại phản bội chỉ vì thứ nực cười như tình yêu. Đúng là vừa đáng cười vừa đáng hận.

Khi tất thảy chân tướng được phơi bày trước mắt, Hoài Không đau đớn đến tan nát con tim. Cuối cùng cậu cũng biết thân phận thật của Lạc Tiên, biết rằng chuyện Bạch Linh bị bắt cóc, bị giết, cả cái chết của Hoài Diệt, mọi chuyện đều liên quan đến nàng ta. Nhưng cậu không thể hận Lạc Tiên, hận người con gái chết vì mình.

Nhân lúc Đế Thích Thiên bị thương chưa lành, Lạc Tiên dựa vào hiểu biết của mình về đối phương để ở lại ghìm chân lão, tranh thủ thời gian cho Hoài Không trốn thoát, còn mình bị thương nặng, chết ngay trước mắt cậu.

Đôi mắt đầy vẻ hoang mang, thảm đạm xen lẫn chút yêu thương và tiếc nuối chầm chậm khép lại, cuối cùng Lạc Tiên đã kết thúc cuộc đời làm Thánh Mẫu của mình. Một đời này, có lẽ nàng ta từng ngang ngược, từng tiêu dao, từng tùy hứng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một cô gái chẳng thể cầm lòng trước tình yêu, kết thúc cuộc đời mình bằng một mối tình hữu duyên vô phận, hóa thành nấm mồ đơn sơ giữa chốn hoang vu.

Còn Hoài Không tuy sống sót, nhưng đã hoàn toàn mất đi ý nghĩa cuộc sống.



Quay trở lại ngày hôm đó, Lăng Ngạo Thiên khó khăn lắm mới bơi từ dưới đáy biển lên, chật vật bò lên bờ, vừa ngẩng đầu đã thấy ngay gương mặt tràn đầy tức giận và lo lắng của Bộ Kinh Vân. Tất nhiên là đôi bên không kịp nói nhiều, hắn đã bị đồ đệ của mình lôi đi luôn. Họ phải chạy thật nhanh, bởi tuy Đế Thích Thiên bị thương thật, nhưng Lăng Ngạo Thiên còn bị thương nặng hơn. Đến khi lão hồi sức, hoàn hồn, hai người có cùng lên cũng chỉ còn nước chờ lão xử lý.

“Vân nhi giận sư phụ à?” Lăng Ngạo Thiên dựa nửa người lên vai Bộ Kinh Vân, hỏi với vẻ dè dặt. Lúc này, hắn ướt sũng từ đầu đến chân, áo quần rách nát, mặt mày tái mét, mình mẩy ê ẩm, đuối sức, nhìn kiểu gì cũng thấy thật đáng thương. Cho dù Bộ Kinh Vân có giận thật cũng chẳng đành lòng tính toán với hắn.

Sau khi lên bờ, nó chẳng nói năng gì, chỉ cúi đầu đi một mạch về phía trước. Tất nhiên nó cũng lo cho sư phụ đang bị thương nặng của mình, nên dù không dìu hắn, sa sầm mặt mày, bầu không khí nặng nề bao phủ toàn thân, nó vẫn đi thật chậm, để mặc người nào đó bám vào mình như gấu túi.

Bộ Kinh Vân chẳng hề muốn thấy sư phụ bị thương vì cứu mình. Dù Lăng Ngạo Thiên có giải thích rằng kiểu gì hắn cũng phải bị thương, lý do này cũng làm cơn giận của nó dời sang đối tượng khác, nhưng nó vẫn cảm thấy mình chưa đủ năng lực, phải mạnh hơn nữa, đến mức có thể sánh ngang với sư phụ.

Mãi lâu sau, Bộ Kinh Vân mới lên tiếng: “Vì long nguyên mà sư phụ tính kế cả bản thân mình sao?” Tuy giọng điệu nghe có vẻ trách cứ, nhưng vẫn thấp thoáng thấy được sự lo âu.

Lăng Ngạo Thiên vừa là kẻ lòng dạ đen tối vừa mặt dày, hắn không chỉ xuống nước, ra vẻ đáng thương, chủ động nhận lỗi, mà còn trình bày lý do rất kín kẽ, rằng dù mình sai thật cũng vì có nguyên nhân bất khả kháng. Hắn thều thào: “Ta cũng biết không nên mạo hiểm. Chắc con nghĩ ta thèm muốn long nguyên tới nỗi không cần tính mạng. Nhưng nếu lúc đó ta không gặp chuyện bất trắc, Đế Thích Thiên sẽ không ra tay, vậy thì chúng ta chắc chắn sẽ chết dưới vuốt rồng.”

“Nếu không phải vì long nguyên thì ngay từ đầu chúng ta đã không cần dính dáng dến chuyện này.” Bộ Kinh Vân đỡ lấy Lăng Ngạo Thiên đang “lảo đảo chực ngã”, xem như chấp nhận lý do và “nỗi khổ” của hắn; nhưng nó vẫn cảm thấy thiên tài địa bảo đều không quan trọng bằng sự an toàn của sư phụ nhà mình. Huống chi, lúc nhìn Lăng Ngạo Thiên bị quật rơi xuống biển, nó không sao diễn tả nỗi đau tột cùng và nỗi sợ hãi xâm chiếm tâm trí mình. Nó cảm thấy nếu chuyện như vậy còn xảy ra thêm vài lần nữa, chắc nó sẽ tổn thọ vì sợ hãi mất, kể cả là long nguyên cũng không bù đắp lại được.

Lăng Ngạo Thiên khẽ thở dài, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Nếu chúng ta hoàn toàn không can thiệp vào chuyện này, để Đế Thích Thiên lấy được long nguyên, công lực tăng mạnh, thì chúng ta chỉ còn đường chết. Tình hình hiện tại là bên nào cũng có được long nguyên, chí ít chúng ta vẫn có thể liều một phen.”

Trước khi đi giết rồng, Lăng Ngạo Thiên từng nói bằng giọng chính khí lẫm liệt với Nhiếp Phong rằng nếu để báu vật như long nguyên rơi vào tay kẻ ác, kẻ đó tất sẽ gây ra đại họa cho thiên hạ, khiến sinh linh đồ thán, vậy nên phải đưa long nguyên về Thiên Hạ Hội bằng mọi cách. Tuy về sau long nguyên vỡ thành nhiều mảnh, Nhiếp Phong vẫn nhớ kỹ lời dặn của sư phụ. Mặc dù lo cho sự an nguy của sư phụ, nhưng cậu nghĩ đã có Vân sư huynh ở lại lo liệu nên lập tức đuổi theo long nguyên.

Lăng Ngạo Thiên nằm dưới biển, trông thấy có ít nhất ba quả long nguyên rơi xuống biển, tiếc là lúc ấy sức lực có hạn, hắn chỉ lấy được quả ở gần mình nhất, cố gắng ghi nhớ phương hướng của hai quả còn lại rồi ngoi lên.

Bộ Kinh Vân hiểu rằng bên mình và Đế Thích Thiên đã thành kẻ thù không đội trời chung, cơn giận cũng dần nguôi đi. Lúc này, nó đang nghĩ xem tại sao mãi vẫn không thấy ám vệ đến tiếp ứng. Nó định ôm sư phụ chạy nhanh tới thành trấn gần nhất thì bỗng thấy một đám người xông ra chặn đường.

“Bộ Kinh Vân! Hôm nay ta phải bằm thây vạn đoạn ngươi ra để trả mối thù giết cha, diệt tộc!”

“Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát. Bang chủ Hùng Bá chắc cũng không ngờ mình sẽ chết ở nơi hoang vu quạnh quẽ này đúng không?”

Lúc này, trông Lăng Ngạo Thiên và Bộ Kinh Vân không khác gì hổ xuống đồng bằng bị chó khinh; bảo sao đám người này ai nấy đều mang vẻ mặt tràn đầy căm hận xen lẫn tự tin đầy mình như thể sắp được thỏa nguyện.

Bộ Kinh Vân lạnh lùng nhìn đám ô hợp mặt mày bặm trợn kia. Không ai để ý thấy Lăng Ngạo Thiên đang dựa vào vai Bộ Kinh Vân khẽ nhếch môi cười.