[Phong Vân] Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 23



Đêm đã về khuya.

Trong hậu viện của tổng đà Vô Song Thành, có một dãy phòng cho khách. Trong số đó, có một khu nhà nhỏ biệt lập, vườn hoa hồ nước cây cỏ đầy đủ, bố trí rất chỉnh tề. Nhưng đêm đã khuya, không ai đi thưởng thức cảnh đẹp ngoài trời cả. Từng tốp đệ tử đi tuần tra khắp các ngõ ngách trong viện, mắt sáng rực, chẳng hề có vẻ mệt mỏi. Đây là các đệ tử tinh anh của Chấp Pháp Đường Thiên Hạ Hội. Khu nhà mà họ bảo vệ tất nhiên là nơi ở của bang chủ Thiên Hạ Hội cùng nhị đệ tử Bộ Kinh Vân của hắn.

Lúc này, Lăng Ngạo Thiên đang ở trong phòng Bộ Kinh Vân. Bộ Kinh Vân bị thương, thương khá nặng. Từ lúc vào ở nhà khách đến giờ, Lăng Ngạo Thiên vẫn liên tục chữa thương cho Bộ Kinh Vân. Đến bây giờ đã qua mấy canh giờ, thức ăn người hầu mang đến vẫn để trên bàn, còn nguyên chưa động đũa. Vốn phải là một buổi tiệc long trọng, cuối cùng lại bị một trận đấu võ phá hỏng. Độc Cô Nhất Phương tất nhiên là rất tức giận. Còn Lăng Ngạo Thiên thì rất vui. Đương nhiên là hắn vui rồi, vì người thắng cuộc là đệ tử của hắn, đệ tử đắc ý Bộ Kinh Vân.

Nhưng không chỉ có vậy. Lăng Ngạo Thiên vui còn là vì lần này Bộ Kinh Vân đánh trọng thương Độc Cô Minh, với tình hình này e là Độc Cô Minh phải dưỡng thương mấy tháng mới khá lên được. Mà Độc Cô Nhất Phương và Độc Cô Minh sẽ không ngờ rằng tỳ nữ hầu cận của Độc Cô Minh và thị thiếp hắn yêu thích nhất thực chất là người của Thiên Hạ Hội!

Chỉ cần hơi động tay động chân trong khoảng thời gian dưỡng thương mấy tháng của Độc Cô Minh thôi, là có thể khiến Độc Cô Minh không bao giờ khôi phục lại võ công ở bậc nhất lưu nữa, cả đời chỉ có thể bình đạm sống qua ngày. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn có thể sống được đến hết đời.

Lăng Ngạo Thiên nhếch môi cười lạnh: “Hừ, hôm nay lãng phí bao nhiêu công sức miệng lưỡi của ta, ngay cả Vân Nhi cũng bị thương, sao có thể bỏ qua đơn giản như thế? Lòng dạ ta … rất hẹp hòi!”

Lăng Ngạo Thiên nhìn Bộ Kinh Vân uống thuốc xong đã nằm ngủ, lại nhìn bàn thức ăn vẫn còn nguyên, ánh mắt trở nên tối tăm.

Lăng Ngạo Thiên vừa bước ra khỏi phòng Bộ Kinh Vân, xoay người đóng cửa lại, thì chợt nghe từ xa xa phía chủ viện truyền tới tiếng đánh nhau, tiếng động đang lan dần, có xu hướng kéo về phía dãy phòng cho khách.

Lăng Ngạo Thiên không khỏi nhíu mày. Chẳng lẽ có thích khách?

Lập tức, Lăng Ngạo Thiên nghĩ đến rất nhiều giả thiết. Đây là … Độc Cô Nhất Phương chuẩn bị nhân lúc hỗn loạn để ra tay với ta? Hay là định tự làm mình bị thương rồi giá họa cho ta? Hoặc là … Tại sao trước đó không nhận được chút tin tức gì từ mật thám? Chuyện này không bình thường!

Lăng Ngạo Thiên âm thầm đề phòng. Các đệ tử đang tuần tra của Thiên Hạ Hội cũng tập trung tinh thần cao độ.

Lúc này, tiếng động đã cận kề, lại từ từ tản ra, như thể đang tìm kiếm người nào đó.

Đúng lúc đó, một người mặc áo đen toàn thân đẫm máu nhảy qua tường rào vào trong khu nhà nghỉ của Thiên Hạ Hội.

Các đệ tử chẳng hề do dự lao lên bao vây đợi lệnh.

Lăng Ngạo Thiên cũng đi tới, lòng thầm suy nghĩ, định giá họa à? Thế này thì lộ liễu quá … Phút chốc, vô vàn mưu kế được vạch ra trong đầu.

Rồi sau đó bị vứt ra khỏi đầu ngay lập tức!

Bởi vì Lăng Ngạo Thiên nhìn thấy khuôn mặt kia, khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

Đó là … khuôn mặt của Hoắc Bộ Thiên!

Lăng Ngạo Thiên thoáng chốc nhớ ra đoạn truyện suýt bị mình quên mất, lập tức tiến lên điểm huyệt người nọ, kéo hắn lên, nghiêm giọng nhắc khẽ các đệ tử: “Xóa sạch dấu vết, tiếp tục tuần tra.”

Các đệ tử lập tức hành động, không phát ra một tiếng động nào.

Lăng Ngạo Thiên đỡ người đàn ông trợn trừng hai mắt lại không thể cử động cũng như phát ra bất kỳ âm thanh nào kia, đến trước dãy phòng, suy nghĩ một lát, cuối cùng đẩy cửa phòng Bộ Kinh Vân.

Bọn họ vừa đi vào, các đệ tử liền theo sau xóa sạch vết máu, nhân tiện vẩy ít nước không màu để che giấu mùi máu, rồi dùng đế giày miết vài cái, thế là không còn vết tích gì nữa.

Bộ Kinh Vân tuy đã nằm xuống ngủ, nhưng nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên tỉnh lại, lúc này đang ngồi tựa đầu giường. Thấy Lăng Ngạo Thiên dẫn theo một người vào, nó chỉ hơi ngạc nhiên, rồi ánh mắt như bị hút chặt vào người được đưa vào.

[“Kiếm pháp Hoắc gia con đã thành thạo cả chưa?”

“…”

“Rất tốt, thật là một đứa trẻ thông minh!”

“…”

“Ta mong con khắc ghi kiếm pháp này vào trong tâm khảm.”

“…”

“Chỉ đơn giản là ta rất ích kỷ. Con nhớ kỹ kiếm pháp này, sẽ nhớ rõ là ai dạy cho con.”

“…”

“Mong rằng cả đời này con sẽ không quên ta, người cha mà không phải cha này.”

“…”

“Tâm nguyện chẳng có ý nghĩa này, con … sẽ để ta toại nguyện chứ?”

“…”

“Cảm ơn con! Mong con nhớ kỹ ta, mãi mãi nhớ kỹ … khuôn mặt này của ta!”

Đời người mỏi mệt, ngàn vạn chúng sinh vẫn đang sống.

Có người nổi tiếng, có người tầm thường, người thì lẻ loi hiu quạnh, kẻ thì hưởng thụ tổ ấm tình thân.

Đủ mọi loại người đều tồn tại trên cõi đời này.

Cõi trần bất tận, nào chỉ có ngàn vạn chúng sinh?

Biển người mênh mông, tháng năm đằng đẵng, hai người chẳng hề quen biết lại có thể gặp gỡ nhau tại một địa điểm, rút cuộc phải trải bao nhiêu cơ duyên? Bao nhiêu cái sự ngẫu nhiên?

Nhưng, cũng vì cõi trần này có quá nhiều chúng sinh, cho nên mới có thật nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi xảy ra.

Như Bộ Kinh Vân, nó đang gặp một người tuyệt đối không thể gặp lại.

Người này chính là cha kế qua đời đã lâu của nó, Hoắc Bộ Thiên!

Gương mặt ấy bây giờ đang gần ngay trước mặt Bộ Kinh Vân.

Nó có thể nhìn thật rõ ràng, rõ đến từng sợi râu.

Không!

Không phải Hoắc Bộ Thiên!

Người này không phải Hoắc Bộ Thiên, Bộ Kinh Vân có thể khẳng định.

Người này chỉ có vẻ ngoài giống Hoắc Bộ Thiên như đúc thôi, không phải Hoắc Bộ Thiên!

Điểm khác biệt rõ nhất là ở đôi mắt. Ánh mắt Hoắc Bộ Thiên lúc nào cũng dịu dàng, còn ánh mắt người này lại mãnh liệt như lửa.

Nhưng người có gương mặt giống Hoắc Bộ Thiên như đúc này rút cuộc là ai?

Bộ Kinh Vân nhìn chằm chằm người đàn ông này. Gã cũng bình tĩnh nhìn lại nó.

Nó có thể nhìn ra từ ánh mắt người đàn ông này, rằng người này hình như biết nó.

Có lẽ … không chỉ biết, mà còn vô cùng quen thuộc.]

_Nguyên văn_

Lăng Ngạo Thiên thấy thế đầu ngón tay nhẹ nhàng động hai cái, giải huyệt cho thích khách nọ.

Người đàn ông giống Hoắc Bộ Thiên như đúc kia vừa nhìn thấy Bộ Kinh Vân, ánh mắt liền biến đổi. Bây giờ được giải huyệt, gã nói ra một câu mà đến nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình sẽ nói ra.

Gã run giọng gọi: “Kinh Giác, là cháu sao?”

Kinh Giác?

Kinh Giác?!

Kinh Giác!

Hai chữ này như búa tạ, từng chữ từng nhát bổ vào tai Bộ kinh Vân, khiến thân hình luôn tỉnh táo bình tĩnh của nó cũng phải khẽ run.

Kinh Giác …

Đã bao lâu rồi không ai gọi nó như thế nữa? Cái tên Hoắc Bộ Thiên đặt cho nó này đã biến mất ba năm. Hoắc Kinh Giác biến mất ba năm, không ngờ hôm nay lại được “thấy ánh mặt trời”!

Người đàn ông này … không chỉ có vẻ ngoài giống Hoắc Bộ Thiên, mà ngay cả giọng nói cũng y hệt. Hai chữ “Kinh Giác” như chứa đựng vô vàn yêu thương, không ngừng văng vẳng bên tai Bộ Kinh Vân.

Người đàn ông kia vẫn nhìn Bộ Kinh Vân không chớp mắt, xem ra cũng phát hiện ra phản ứng bất thường của đứa trẻ này, mắt hoen ướt, xúc động nói: “Quả nhiên ta không nhìn nhầm, cháu đúng là Kinh Giác!”

Bộ Kinh Vân bình tĩnh đứng dậy, bất động hồi lâu. Sự việc xảy ra trước mắt thực sự quá khó tin, trước khi biết phải ứng phó thế nào, nó chỉ có thể giữ vững tỉnh táo.

Nhưng người đàn ông nọ đã sốt sắng đến nỗi giơ cánh tay chằng chịt vết thương lên, cởi bó tóc trên đầu, lấy từ bên trong ra một vật.

Một lá thư cũ nát, bên trên đề người nhận thư là … “Hoắc Liệt, đệ đệ của ta”!

“Liệt đệ:

Cuộc sống của thống lĩnh cấm cung Nam Hải Vương thế nào? Vi huynh rất nhớ đệ.

Tháng tám này là ngày mừng thọ của vi huynh, hai ta sáu năm không gặp, chi bằng nhân dịp này tề tựu bên nhau?

Còn nhớ đứa con Kinh Giác mà huynh vẫn nhắc đến trong thư gửi đệ không?

Đứa trẻ này mặc dù tính tình lãnh đạm, nhưng bản tính không xấu, mà lại là một thiên tài. Hai đứa con trưởng và con thứ Ngộ Giác cùng Đồng Giác của ta đều bất tài, chỉ có đứa trẻ thiên phú dị bẩm này học được hết chân truyền kiếm pháp Hoắc gia, ngày sau nhất định sẽ đưa kiếm pháp Hoắc gia phát triển phồn thịnh.

Trong thọ yến tới đây, vi huynh sẽ tuyên bố với tất cả thân bằng hảo hữu, Kinh Giác là người thừa kế tương lai của Hoắc Gia Trang.

Mong Liệt đệ có thể tới góp vui và làm chứng.

Huynh,

Bộ Thiên Thảo”

Liệt đệ?

Bộ Kinh Vân cẩn thận đọc từng chữ trong lá thư người đàn ông nọ đưa cho, trên thư quả thực là bút tích của Hoắc Bộ Thiên. Đôi tay vẫn luôn vững chắc nay cũng phải run lên.

Thì ra người này là Hoắc Liệt, em ruột của Hoắc Bộ Thiên. Sao chưa từng nghe người ấy nhắc đến?

Hoắc Liệt nói: “Từ lúc thành danh đến nay, ta vẫn luôn đảm nhiệm chức thống lĩnh trong cấm cung của Nam Hải Vương. Bởi vì mang trong mình cơ mật, cho nên không thể qua lại với người nhà bè bạn, đại ca cũng không để lộ tin tức gì về ta. Nhưng huynh đệ ta vẫn thư từ qua lại, trong thư huynh ấy nhắc đến cháu rất nhiều. Huynh ấy nói Kinh Giác nhìn bề ngoài thì lạnh lùng, thật ra trong lòng không phải thế. Huynh ấy còn nói cháu là một đứa trẻ rất hiểu chuyện …”

Huynh ấy nói, huynh ấy nói, huynh ấy nói …

Đọc lại từng câu từng chữ của Hoắc Bộ Thiên lúc sinh thời, Hoắc Liệt bỗng nghẹn ngào, nói không thành lời nữa.

Trái tim Bộ Kinh Vân từng tấc từng tấc chìm xuống.

Trời ơi! Hoắc Bộ Thiên vậy mà lại trao quyền thừa kế cho nó!

Khó trách hắn muốn Bộ Kinh Vân ăn mặc tử tế trong thọ yến.

Người cha mà không phải cha này, với đôi mắt sắc sảo khác thường, sớm đã trải sẵn đường tương lai cho “đứa con nhà họ Bộ” là nó này.

Đáng tiếc, cho dù Hoắc Bộ Thiên lao tâm khổ tứ như thế, cố gắng trải đường cho Bộ Kinh Vân như thế …

Chỉ trong một đêm, một trận hỏa hoạn diệt môn đã phá hủy hết tâm huyết của hắn, biến đường đời của Bộ Kinh Vân thành con đường máu đi cả đời không hết.

Đường máu mênh mông, vô cùng vô tận.

Nhưng nó vẫn cho rằng, hận thù cùng đau thương mình chưa bao giờ quên suốt mấy năm qua hoàn toàn đáng giá.

Tất cả là để báo đáp ơn tri ngộ của Hoắc Bộ Thiên.

Hoắc Liệt vốn tưởng rằng Bộ Kinh Vân nhớ đến Hoắc Bộ Thiên sẽ rưng rưng nước mặt, ai ngờ đứa trẻ này chỉ hơi run tay lúc đọc lá thư do anh trai gã viết, ngoài ra trông có vẻ rất thờ ơ, nghĩ thầm huynh trưởng nói quả không ngoa, đứa trẻ này lãnh đạm đến lạ lùng. Gã muốn phá vỡ bầu không khí trầm mặc, cho nên nói tiếp: “Đêm đại thọ đó, ta dẫn theo hai đứa con trai cùng đến dự, không ngờ rằng lúc đến nơi thì đã muộn, Hoắc Gia Trang đã chìm ngập trong biển lửa …”

Đúng vậy, hết thảy đều đã muộn.

Bộ Kinh Vân biết rõ, bởi vì khi đó nó đã được sư phụ cứu.

Thời gian luôn trêu ngươi như vậy, nếu Hoắc Liệt tới kịp lúc, e là nó sẽ không trở thành đệ tử của Lăng Ngạo Thiên.

Có khi chỉ chênh lệch vẻn vẹn vài giây đôi phút như thế, là đủ để tạo thành niềm nuối tiếc suốt đời. Bộ Kinh Vân hiểu rất rõ điều này.

Cả đời này nó cũng không quên được, khoảnh khắc nó có thể gọi Hoắc Bộ Thiên một tiếng cha chỉ kém có một chút thời gian ngắn ngủi như thế thôi, vậy mà Hoắc Bộ Thiên đã không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.

Niềm tiếc nuối không bao giờ có thể bù đắp.

Tất cả chỉ đơn giản là thời gian.

Hoắc Liệt nói tiếp: “Sau này qua nhiều phen gian khổ, ta mới biết chuyện đó do Độc Cô Nhất Phương Vô Song Thành gây ra, nhưng vì thế lực mỏng yếu, nên không thể báo thù ngay được. Cho đến năm nay, ta tình cờ gặp một vài người đã từng bị Vô Song Thành hãm hại, thề phải giet ch3t Độc Cô Nhất Phương, cuối cùng vào đêm nay, tính cả hai đứa con trai của ta là tám người, cùng nhau trà trộn vào đây nhân lúc Độc Cô Nhất Phương đông khách, chuẩn bị ám sát Độc Cô Nhất Phương buổi đêm, ai ngờ … ai …”

Nói đến đó, Hoắc Liệt không khỏi thở dài, liếc nhìn Bộ Kinh Vân, thấy nó vẫn lặng người ra đó, bèn hỏi: “Ta không ngờ cháu lại may mắn thoát nạn. Sao cháu lại ở đây?”

Dứt lời, gã nhìn về phía Lăng Ngạo Thiên vẫn đứng yên nãy giờ, nhìn chăm chú một lát rồi hỏi: “Vị này … xin hỏi có phải … bang chủ Hùng Bá của Thiên Hạ Hội đó không?”

Lăng Ngạo Thiện nhẹ gật đầu, ôn hòa nói: “Đúng là bản tọa.”

Hoắc Liệt mừng rỡ: “Từ lâu đã nghe danh bang chủ Hùng Bá nhân hiệp trượng nghĩa, liệu Kinh Giác có may mắn được trở thành một thành viên của Thiên Hạ Hội hay chăng?”

Bộ Kinh Vân im lặng không nói.

Lăng Ngạo Thiên thay nó đáp: “Kinh Giác thiên phú phi phàm, từ ba năm trước đã được ta chính thức thu làm đồ đệ rồi.”

Hoắc Liệt kích động: “Vậy quả thực là phúc phần của Kinh Giác …” Bỗng nhiên, Hoắc Liệt quỳ xuống, mắt rưng rưng nói: “Xin bang chủ đòi lại công bằng cho bảy mưoi hai mạng người của Hoắc Gia Trang!”

Lăng Ngạo Thiên đưa tay muốn nâng Hoắc Liệt dậy, lại chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.

Lăng Ngạo Thiên nhíu mày, Bộ Kinh Vân cũng biến sắc, đang định mở miệng thì thấy Lăng Ngạo Thiên đưa tay ngăn lại.

Lăng Ngạo Thiên mặt mày nghiêm túc nói với Hoắc Liệt: “Ngươi nấp trong phòng này, đừng lên tiếng. Vân Nhi cứ nằm trên giường là được.” Dứt lời một tay nâng Hoắc Liệt dậy, một tay vung lên, lập tức vết máu trên nền đất biến mất sạch sẽ. Kiểm tra lại quần áo trên người một lượt, thấy ống tay áo có dính máu, hắn liền vận nội lực dùng ngón tay lướt qua, vết máu bay hết.

Bấy giờ, Lăng Ngạo Thiên mới mở cửa bước ra, thấy Độc Cô Nhất Phương đã đích thân tìm đến.

Lăng Ngạo Thiên hiểu ra ngay, đệ tử Vô Song Thành không dám trực tiếp xông vào kiểm tra, cho nên đi mời Độc Cô Nhất Phương tới, làm chậm trễ một lúc lâu.

Nghĩ thì nghĩ vậy, động tác cũng không chậm chút nào. Hắn lập tức mỉm cười, bước vài bước ung dung, nói: “Thành chủ Độc Cô muộn thế này mà chưa nghỉ ngơi, không lẽ có việc gì gấp muốn thương nghị với bản tọa?”

Độc Cô Nhất Phương thần sắc nghiêm nghị, tiến lên một bước, nói: “Tối nay có tám tên thích khách đến ám sát lão phu, môn hạ đệ tử đánh gục năm người, bắt được hai người, còn dư lại một tên trong lúc hoảng hốt đã chạy vào khu phòng cho khách, cho nên mới tới đây quấy rầy bang chủ.”

Lăng Ngạo Thiên lạnh nhạt nhìn Độc Cô Nhất Phương, giọng điềm nhiên nói: “Khách tùy chủ tiện, không ngờ lại có kẻ cả gan ám sát thành chủ Độc Cô, thành chủ truy bắt thích khách cũng là lẽ thường tình. Tất cả các phòng người của Thiên Hạ Hội ở lại đều tùy ý thành chủ kiểm tra, ngoại trừ gian phòng của tiểu đồ Bộ Kinh Vân.” Dứt lời, không đợi Độc Cô Nhất Phương lên tiếng đã nói tiếp: “Tiểu đồ bị thương không nhẹ, vừa rồi bản tọa chữa thương cho nó mấy canh giờ liền, lúc này mới tạm kiểm soát được thương thế, tiểu đồ vừa uống thuốc, hiện đã đi ngủ, mong thành chủ Độc Cô thông cảm cho. Bản tọa lấy thân phận bang chủ Thiên Hạ Hội ra để đảm bảo, thích khách không hề liên quan gì đến chúng ta, cũng không hề xuất hiện trong phòng của tiểu đồ.”

Độc Cô Nhất Phương trầm ngâm một lát rồi phất tay, đệ tử Vô Song Thành đi kiểm tra từng phòng, chỉ chừa phòng của Bộ Kinh Vân.

Lát sau, các đệ tử đều đi ra mà không tìm được gì.

Độc Cô Nhất Phương nhìn chằm chằm vào Lăng Ngạo Thiên hồi lâu, lại âm thầm quét mắt nhìn căn phòng duy nhất không bị kiểm tra phía sau hắn, nói: “Quấy rầy bang chủ thế này, lão phu cảm thấy rất có lỗi. Ngày sau sẽ tạ tội với bang chủ.”

Lăng Ngạo Thiên vẫn thản nhiên như không nhìn vào mắt Độc Cô Nhất Phương, mỉm cười đáp: “Thảnh chủ quá lời, bản tọa cũng rất tò mò không biết là tặc tử phương nào, tất nhiên sẽ dốc sức giúp đỡ thành chủ. An nguy của thành chủ liên quan đến rất nhiều người, thân phận vô cùng tôn quý, mong rằng thành chủ để tâm nhiều hơn.”

Độc Cô Nhất Phương đáp lời: “Đa tạ bang chủ quan tâm, lão phu không làm phiền nữa.”

Lăng Ngạo Thiên lên tiếng: “Thành chủ đi thong thả, để ta tiễn thành chủ.” Dứt lời đi theo Độc Cô Nhất Phương, đến khi ra ngoài viện mới thôi.

Mọi chuyện diễn ra bên ngoài, Bộ Kinh Vân cùng Hoắc Liệt đều nghe không sót tiếng nào.

Hoắc Liệt không kìm được xúc động, cảm thán: “Kinh Giác … được bang chủ Hùng Bá đối xử chân thành như thế, quả thật là … hạnh phúc lớn lao.”