[Phong Vân] Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 47



Dịch: Mạc Nguyệt

Thiên Hạ Hội và Vô Song Thành, hai thế lực cầm đầu giang hồ, chính thức tuyên chiến. Chẳng mấy chốc, nơi đâu cũng thấy ánh đao bóng kiếm, hai bên giao tranh kịch liệt, rực màu máu, lửa. Có vô số người vô tội mất mạng, cũng không thiếu kẻ thừa nước đục thả câu kiếm được đầy túi, càng có vô vàn nhân tài mới xuất hiện. Trận đại chiến gay cấn này rốt cuộc cũng chính thức mở màn trên sân khấu giang hồ. Có người tranh đấu giữa lằn ranh sống chết, có người chìm ngập trong lợi lộc, có người lại chờ xem trò hay. Chung quy, kiếp sống giang hồ chẳng ai nói trước được điều gì.

Băng dày ba thước không chỉ vì một ngày giá rét. Lăng Ngạo Thiên đã trù tính, bày binh bố trận từ rất lâu rồi, trận đại chiến vừa mở màn là Thiên Hạ Hội đã từng bước ép sát, hệt một con nhện giăng sẵn lưới, trực chờ nuốt chửng con mồi.

Nhưng hắn không vội. Hắn chưa bao giờ trông mong có thể giải quyết Vô Song Thành một cách nhanh gọn. Thế lực ăn sâu bén rễ trong thiên hạ cả mấy trăm năm đâu có dễ lật đổ như thế.

Lăng Ngạo Thiên nhớ lại tình tiết trong nguyên tác, rốt cuộc Hùng Bá đã làm thế nào? Chỉ dựa vào vài sự trùng hợp chẳng rõ nguyên do đã vội vàng công phá tổng đà Vô Song Thành, giet ch3t Độc Cô Nhất Phương. Chỉ thế là xong ư? Đâu có đơn giản như vậy! Mặc dù hơn ba trăm phân đà phân bố ở khắp nơi sụp đổ chỉ trong một đêm, quân lính tan rã, nhưng có không biết bao nhiêu vây cánh của gia tộc Độc Cô đã chạy thoát, cả những kẻ trung thành với Vô Song Thành mai phục chờ thời cơ. Suy cho cùng, Thiên Hạ Hội âu cũng chỉ là tòa lầu giữa tầng không và là giấc mộng đẹp của một mình Hùng Bá. Muốn nắm giữ thiên hạ ư? Còn lâu mới đủ tư cách.

Trong nguyên tác, khi lật đổ Vô Song Thành, Hùng Bá mới chỉ giết được Độc Cô Nhất Phương, còn Thích Võ Tôn, Độc Cô Minh và Độc Cô Mộng đều trốn thoát, thậm chí sau này còn hợp tác với Phong Vân, quả là hậu họa khôn lường. Hùng Bá tuy là bang chủ Thiên Hạ Hội, nhưng chẳng khác nào một tư lệnh không lính, ngay cả một kẻ thề chết trung thành cũng không có. Đến khi Phong Vân, Tần Sương nhất loạt phản bội, gã chỉ còn một thân một mình, bị Thiên Trì Thập Nhị Sát đuổi giết, chẳng khác nào chó nhà có tang, trở thành trò cười cho thiên hạ.

Theo tính toán của Lăng Ngạo Thiên, muốn giải quyết hết Vô Song Thành phải mất ít nhất ba năm. Đừng nghĩ thế là lâu, chỉ mất ba năm mà chiếm lĩnh một nửa thiên hạ, sao có thể nói là chậm được? Hơn nữa, chỉ có đánh bước nào chắc bước đó, không để lại bất cứ tàn tro nào, mới có thể dập tắt triệt để hậu hoạn. Nếu đánh quá nhanh, khó tránh sơ sẩy, để bọn tàn dư xổng mất. Với Lăng Ngạo Thiên, thay vì mấy chục năm nữa lại tốn công sức đề phòng Vô Song Thành phản kích, chẳng thà chờ thêm mấy năm để giải quyết triệt để mọi rắc rối.

Đã sống trong thế giới này, hắn không thể dễ dàng coi bất cứ điều gì là lẽ đương nhiên. Chuyện bị Thích Võ Tôn tập kích và hàng loạt sóng gió sau đó đã chứng tỏ rằng mọi sơ sẩy và tâm lý may mắn đều có thể trở thành khuyết điểm chí mạng. Không được coi thường đối thủ, trên đời này chẳng có ai ngu hết, Độc Cô Nhất Phương lại càng không. Bây giờ lại thêm một Nê Bồ Tát, mai này vẫn còn rất nhiều biến số.

Lăng Ngạo Thiên xoa cằm, khẽ nhếch môi cười, nghĩ thầm: “Ba năm sau… diễn thêm một màn ‘khuynh thành chi luyến’ cũng không sao… Dù có là tuyệt chiêu thần kỳ gì, ta cũng rất hứng thú…”

Dẫu giang hồ có phân tranh thế nào, bang chủ Thiên Hạ Hội vẫn mượn cớ dưỡng thương để bế quan vô thời hạn. Đến nay hắn đã tiệm cận nguyên bản, nếu có thể thành công nắm bắt sức mạnh nguyên bản của tự nhiên, thì không khác nào mọc thêm một đôi cánh lớn, mai sau dù phải đối mặt với mưu kế nào cũng thêm phần thắng.



Khoảng thời gian này, U Nhược và Tần Sương bận đến tối tăm mặt mũi. Đến khi tiếp xúc với thế lực ngầm của cha mình, U Nhược mới ngỡ ngàng nhận ra thế lực ngoài sáng của Thiên Hạ Hội chỉ như một góc của tảng băng trôi, thế lực ngầm còn to lớn hơn thế nhiều, không khác gì một núi băng chìm sâu dưới biển, cũng là nền tảng vô cùng vững chắc. Nàng hiểu ra những toan tính mình lấy làm tự hào suốt bấy lâu này đều chỉ như trò trẻ con. Cha nàng đã làm tất cả để trải sẵn đường cho nàng, có nắm giữ được hoàn toàn hay không chỉ có thể dựa vào bản thân. Thế nên, nàng càng thêm nỗ lực, cứ như bỗng chốc trưởng thành chỉ sau một đêm. Cuối cùng nàng cũng chính thức bắt đầu thực hiện tư tưởng được cha quán triệt từ nhỏ đến lớn.

Tần Sương ngày càng nhận được nhiều sự ủng hộ và công nhận của các trưởng lão, sắp xếp chiến cuộc đâu ra đấy, chỉ huy chiến tuyến vô cùng vững vàng, thận trọng, đánh bước nào chắc bước đó, hệt như dự đoán của Lăng Ngạo Thiên. Tần Sương hội tụ đủ khí nhất và năng lực để làm người dẫn dắt.

Mặc dù Lăng Ngạo Thiên bảo Bộ Kinh Vân ở lại tổng đà củng cố công lực, nhưng chưa được nửa tháng, nó đã lại tung hoành khắp nơi, giết nhà diệt tộc chẳng hề nương tay, mặt mày vô cảm, rốt cuộc lấy được danh xưng “Tử Thần Vô Lệ” sau vài năm chậm trễ. Dựa theo nguyên tắc không dùng thì phí, U Nhược và Tần Sương không hề chần chừ giao nhiệm vụ diệt cỏ tận gốc cho Bộ Kinh Vân. Chẳng mấy chốc, cái tên “Bộ Kinh Vân” đã trở thành nỗi kinh hoàng không khác nào tử thần đối với đệ tử các phân đà và gia tộc phụ thuộc Vô Song Thành, đủ làm trẻ con bật khóc giữa đêm.



Bộ Kinh Vân rút kiếm ra khỏi tim của người đàn ông đối diện, tay trái bẻ gãy cổ đứa bé chỉ mới bảy, tám tuổi được ông ta ôm chặt trong lòng, đạp ngã thi thể rồi vứt luôn thanh kiếm đã sứt mẻ, bước ra khỏi cửa lớn dày nặng với bản mặt lạnh như sương. Đệ tử Thiên Hạ Hội đi cùng đã dọn hết những thứ có giá trị, theo sau nó ra khỏi cửa lớn, ném một bó đuốc thiêu cháy trang viên rộng lớn cùng chủ nhân từng oai phong một thời của nó. Lửa cháy hừng hực như bốc lên tận trên trời.

Ban nãy Bộ Kinh Vân nhìn thấy nỗi căm hận, oán hờn trong đôi mắt đứa trẻ đó. Ánh mắt mới quen thuộc làm sao. Nhưng những ngón tay thon dài, trắng bệch của nó lại không hề ngừng lại dù chỉ một tích tắc. Chính vì đôi mắt ấy quá quen thuộc, nên ánh mắt nó mới không dao động. Nó quyết không để lại bất cứ hậu họa nào cho sư phụ, ví dụ như một đứa nguy hiểm như nó.

Không biết đã có bao nhiêu người chết trong tay Bộ Kinh Vân, đây chỉ là một gia đình trong số đó thôi.

Dưới ánh lửa đỏ rực, Bộ Kinh Vân vẫn lạnh lùng như thế, xuyên qua màn khói đen dày đặc, dõi mắt về phía bắc xa xôi, trong đôi mắt chỉ còn sự kiên định. Thiếu niên áo đen cao gầy lập tức xoay người đi đến mục tiêu tiếp theo, để lại bóng lưng đáng ngưỡng mộ cho các đệ tử phía sau.



Đoạn Lãng rút phắt Hỏa Lân Kiếm ra, máu nóng phun trào nhuộm lên bộ quần áo đã nhuốm đỏ của nó một vạt màu tươi mới, gương mặt còn vương nét trẻ con hiện rõ sát khí vô cùng đáng sợ. Chẳng ai có thể coi nó là trẻ con nữa.

Nhìn sang bên kia, Đoạn Lãng hét khàn cả giọng: “Phong! Đừng nương tay nữa! Viện binh của chúng sắp tới rồi, chúng ta phải mở đường máu thoát thân ngay!”