[Phong Vân] Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 49



Dịch: Mạc Nguyệt

[Đồng Hoàng của Thiên Trì Thập Nhị Sát đã đột phá cảnh giới tuyệt thế, sau khi ra khỏi thành không rõ tung tích.]

[Quỷ Ảnh của Thiên Trì Thập Nhị Sát hành tung quỷ mị, dù ở trong thành cũng khó theo dõi.]

[Mai Bà của Thiên Trì Thập Nhị Sát giỏi điều khiển rắn, ở khu vực rừng núi khó theo dõi.]

U Nhược bỏ tin tình báo xuống, day day trán, không khỏi lo lắng thêm vài phần.



Nhiếp Phong vừa mới đứng vững trên cành cây đã nghe hai tiếng xé gió vang lên. Có hai bóng người lao tới chỗ Mai Bà, một người thân hình nhỏ gầy, trông như trẻ con, không phải Đồng Hoàng cầm đầu Thiên Trì Thập Nhị Sát thì còn ai vào đây nữa? Người còn lại mắt long sòng sọc, chất đầy căm hận, chính là Thủ Vũ, em trai của Túc Đạo.

Giờ phút này, Nhiếp Phong không lo nghĩ được nhiều nữa. Với võ công của cậu, lại phải bảo vệ Đoạn Lãng, chỉ còn cách chạy là thượng sách.

Không chần chừ nữa, Nhiếp Phong dốc hết toàn lực thi triển khinh công, ôm theo Đoạn Lãng chạy sâu vào trong núi.

Đồng Hoàng, Thủ Vũ và Chỉ Thám Hoa lập tức đuổi theo. Đàn rắn dưới đất cũng trườn theo hướng hai người rời đi. Quỷ Ảnh chẳng biết đã ẩn nấp ở đâu, nhưng chắc chắn cũng sẽ đuổi theo họ.

Mai Bà lẳng lặng nằm nguyên chỗ cũ, chờ đồng bọn giải quyết xong hai thằng oắt kia sẽ quay lại cứu mình. Nhưng khoảng hai khắc sau, một thiếu niên áo đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh bà ta. Mai Bà trợn trừng hai mắt. Người này toàn thân tỏa sát khí bức người, đến những con rắn lượn lờ xung quanh cũng phải e dè, không dám lại gần.

“Ngươi…” Còn chưa nói thành lời, Mai Bà đã tắt thở.

Thiếu niên áo đen này đương nhiên là Bộ Kinh Vân. Nó liếc qua, phân biệt những dấu vết xung quanh rồi đuổi theo hướng Nhiếp Phong tháo chạy lúc trước.

Bên phía Nhiếp Phong, tuy cậu có khinh công trác tuyệt, nhưng phải mang theo Đoạn Lãng, lại gặp tuyệt thế cao thủ như Đồng Hoàng, nên chưa đầy một khắc đã bị đuổi kịp.

Vừa bảo vệ Đoạn Lãng vừa ứng phó Đồng Hoàng quả là quá sức với cậu. Chẳng mấy nữa Thủ Vũ và Chỉ Thám Hoa sẽ đuổi kịp, gia nhập cuộc chiến. Cậu cảm thấy trong miệng mình đã có mùi tanh của máu.

Đúng lúc đó, một thanh niên mặt mũi bình thường, mặc áo xám đen đuổi kịp, dùng chưởng pháp chặn Thủ Vũ và Chỉ Thám Hoa lại. Một người khác mặc quần áo vải thô, đeo khăn trùm đầu giả làm chủ sạp hàng nhỏ lao đến bên Nhiếp Phong, dùng đao pháp sắc bén chặn thế công của Đồng Hoàng, giảm bớt áp lực cho Nhiếp Phong.

Nhiếp Phong không biết hai người này, đang thấy thắc mắc thì người giả làm chủ sạp hàng nói với giọng vững vàng: “Phong thiếu gia đừng cuống, viện binh đang trên đường đến đây rồi.”

Nghe vậy, Nhiếp Phong thoáng yên tâm. Nhưng Đồng Hoàng lại bắt đầu nóng vội. Làm sao gã có thể bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này? Thế là lập tức đẩy nhanh thế tiến công, khí thế của cao thủ tuyệt thế đàn áp đối phương.

Nhiếp Phong và hai đệ tử mới đến còn đỡ, Đoạn Lãng thì chịu khổ. Vốn dĩ nội lực đã thấp hơn, nay lại bị thương nặng, dù có cắn răng chịu đựng vẫn cảm thấy ngũ tạng lục phủ như bị nghiền nát.

Thấy thế, Nhiếp Phong nói nhỏ: “Anh bảo vệ đệ ấy, để ta đối địch.” Nói rồi, cậu giao Đoạn Lãng cho đệ tử nọ.

Người kia vội vàng đón lấy, lui ra khỏi cuộc chiến. Bấy giờ Đoạn Lãng mới thở phào, rơi vào hôn mê.

Đồng Hoàng thấy Nhiếp Phong ngông cuồng định đấu với gã một mình thì thầm cười nhạo, lập tức tung tuyệt chiêu Đồng Tâm Chân Kinh, góc độ tấn công ngày càng tàn ác.

Bên kia, thanh niên áo xám đen một mình đấu với Thủ Vũ và Chỉ Thám Hoa, tuy không rơi xuống thế yếu, nhưng cũng khó gây thương tích cho địch. Hai đệ tử này như ngầm hiểu ý nhau, người kia vừa đánh vừa lùi về phía họ. Thủ Vũ và Chỉ Thám Hoa chỉ là cao thủ nhất đẳng, hai người cùng phối hợp với nhau thì dù phải bảo vệ Đoạn Lãng vẫn có thể giải quyết chúng, thậm chí còn có lợi thế lớn hơn.

Đến khi thanh niên áo xám đen chỉ còn cách chỗ Đoạn Lãng vài bước, người kia đang định ra tay trợ giúp thì một bóng đen lao vút từ lùm cây tới, cướp đi Đoạn Lãng lúc này đã không thể cử động. Kẻ này không ai khác chính là Quỷ Ảnh.

Thấy thế, người quấn khăn chùm đầu lập tức chuyển hướng đao đánh với Quỷ Ảnh. Nhưng hắn ta thân pháp quỷ mị, khó lòng phòng bị. Đệ tử nọ lại sợ làm bị thương Đoạn Lãng nên không thể tấn công hết sức, đánh rất chật vật.

Nhiếp Phong vừa đấu với Đồng Hoàng vừa phân tâm để ý bên Đoạn Lãng, thấy tình hình như thế lại càng cuống hơn. Ngay lúc này, lại có thêm một gã to béo thân mình đầy sẹo ở đâu lao ra, đánh về phía Đoạn Lãng. Đây chính là Cẩu Vương trong Thiên Trì Thập Nhị Sát.

Cẩu Vương hét to, dùng tuyệt chiêu Hống Thần Sách của mình làm chấn động tinh thần Đoạn Lãng và hai đệ tử tới ứng cứu, khiến họ càng thêm chật vật. Đệ tử cố che chắn cho Đoạn Lãng còn thảm hơn, vì đỡ đòn thay nó mà máu chảy ròng ròng.

Nhiếp Phong cuống lên, thét to một tiếng, tung chiêu Lôi Lệ Phong Hành mạnh nhất trong Phong Thần Thối, đồng thời rút Tuyết Ẩm Đao đeo sau lưng ra, xuất chiêu Kinh Hàn Nhất Phách trong Ngạo Hàn Lục Quyết, khiến Đồng Hoàng phải lùi lại vài bước. Giờ phút này, tâm cậu không ổn định, khó lòng chống lại tác dụng của Đồng Tâm Chân Kinh, lại bị sức mạnh của Ngạo Hàn Lục Quyết thúc đẩy, cuối cùng bùng nổ máu điên!

Giờ phút này, đôi mắt Nhiếp Phong đỏ như máu, đâu còn dáng vẻ quân tử ôn hòa như mọi khi. Tóc dài bay múa, lộ rõ dáng vẻ cuồng nộ!

Ngay khi đẩy lùi Đồng Hoàng, Nhiếp Phong nhân lúc Cẩu Vương đang mải tấn công Đoạn Lãng vung đao chém cho gã tan tành xác pháo. Máu thịt bay tứ tung, không chỉ Đoạn Lãng cùng đệ tử đang bảo vệ nó, đến Quỷ Ảnh thân pháp quỷ mị cũng bị máu văng khắp người.

Nhiếp Phong vung đao như điên đánh về phía Thủ Vũ và Chỉ Thám Hoa. Thanh niên đang đấu với chúng thấy thế lập tức lùi lại, cùng đệ tử bảo vệ Đoạn Lãng đối phó Quỷ Ảnh.

Đồng Hoàng mới chỉ sửng sốt trong thoáng chốc, mà tình hình cuộc chiến đã hoàn toàn đảo ngược. Thấy Cẩu Vương chết thảm, gã điên tiết đuổi theo tấn công Nhiếp Phong.

Vốn dĩ với công lực của một thiếu niên mười ba tuổi, Nhiếp Phong cùng lắm chỉ hơn được Thủ Vũ hoặc Chỉ Thám Hoa. Nhưng nay máu điên bùng nổ, cậu lại có thể đánh cho chúng chỉ có thể trầy trật chống đỡ.

Đồng Hoàng đang định nhập cuộc thì một chưởng tập kích lưng gã. Vừa quay người, gã đã sững sờ. Người vừa đến chính là Bộ Kinh Vân.

Cuối cùng Bộ Kinh Vân cũng đuổi kịp. Nó chỉ liếc qua Đoạn Lãng đang hôn mê và Nhiếp Phong như phát điên rồi dùng Bài Vân Chưởng tấn công Đồng Hoàng. Giờ đây, nó đã củng cố công lực, thêm kinh nghiệm giết chóc nửa năm có lẻ, thực lực hơn hẳn người bước vào cảnh giới cao thủ tuyệt thế nhưng chỉ có sở trường dùng ảo thuật như Đồng Hoàng.

Đồng Hoàng vã mồ hôi như tắm, thấy tình thế dữ nhiều lành ít, lập tức tìm cơ hội thoát thân. Nhưng Bộ Kinh Vân nào có để gã được toại nguyện, chiêu nào chiêu nấy ép chặt. Chẳng mấy chốc, gã đã trúng hai chưởng, hộc máu không ngừng.

Bên kia, Quỷ Ảnh cũng thấy tình hình không ổn nên tung vài hư chiêu rồi dùng khinh công bỏ trốn, loáng cái đã mất bóng giữa rừng rậm. Hai đệ tử ứng cứu đã bị thương, lại phải bảo vệ Đoạn Lãng, nên không đuổi theo.

Nhiếp Phong và Thủ Vũ với Chỉ Thám Hoa đánh rất ác liệt, ánh đao chớp lóe không ngừng. Rốt cuộc, Càn Khôn Kiếm Chỉ của Chỉ Thám Hoa bị xé tan, một đường đeo bén ngọt chặt phăng đầu hắn. Thủ Vũ chỉ còn một mình càng khó lòng chống trả, loáng cái đã bị chém thành đống thịt vụn.

Bộ Kinh Vân tung một chưởng cuối cùng đập thẳng vào tim Đồng Hoàng, vừa quay người lại đã thấy Nhiếp Phong vung Tuyết Ẩm Đao chặt xác Chỉ Thám Hoa. Sau đó, cậu ngẩng đầu, nhìn về phía Đoạn Lãng và hai đệ tử cứu viện, sát khí bùng nổ. Ngay lập tức, Bộ Kinh Vân dùng khinh công dịch chuyển đến bên ba người, toàn thân tỏa hơi lạnh, nhìn chằm chằm Nhiếp Phong với đôi mắt sắc bén, lạnh lẽo như băng.

Nhưng Nhiếp Phong đã không còn tỉnh táo, vung đao chém Bộ Kinh Vân, chiêu nào chiêu nấy cực kỳ thâm độc. Bộ Kinh Vân cũng chẳng nương tay. Vừa mới giao đấu, hai người đã hóa tàn ảnh, ánh đao bóng chưởng giao nhau như một cái lưới dày, xé gió cắt cả gò má hai đệ tử đang đứng xem cuộc chiến, khiến họ trợn mắt há hốc mồm.

Nhiếp Phong đổi chiêu, dùng Băng Phong Tam Thốn, đường đao như băng lạnh. Bộ Kinh Vân đánh ra Trọng Vân Thâm Tỏa, chưởng pháp như tầng tầng mây đan bủa vây Nhiếp Phong, thoáng cái đã kéo dãn khoảng cách giữa cả hai.

Thế đao càng thịnh, Nhiếp Phong chuẩn bị tung sát chiêu mạnh hơn. Bộ Kinh Vân mắt sắc như dao, chuẩn bị dồn sức vào một chiêu cuối cùng. Đúng lúc này, Đoạn Lãng mơ màng tỉnh dậy, thấy tình thế căng thẳng thì kinh ngạc thốt lên: “Phong!”

Nhiếp Phong khựng lại, đôi mắt đỏ quạch thoáng qua vẻ ngơ ngác, rồi đột nhiên buông tay, Tuyến Ẩm Đao rơi xuống đất, còn cậu thì đổ gục, hôn mê bất tỉnh.