[Phong Vân] Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 66



Dịch: Mạc Nguyệt

Chờ mọi người đi hết, Bộ Kinh Vân đến bên giường, nhưng lại chần chừ không ngồi xuống.

Lăng Ngạo Thiên vươn tay phải nắm nhẹ lấy tay nó. Bộ Kinh Vân khựng lại, nhưng không dám dùng sức, cuối cùng đành ngồi bên mé giường, khuôn mặt vẫn thấp thoáng vẻ bất an.

Lăng Ngạo Thiên cười khẽ: “Vân Nhi vẫn bận lòng chuyện hôm qua à?”

Bộ Kinh Vân gật nhẹ, thoáng lộ vẻ ân hận.

“Công lực của con đột nhiên tăng mạnh, không kiểm soát được cũng là lẽ thường tình, không có gì to tát cả. Huống chi sư phụ bây giờ không sao rồi mà. Không cần nhắc lại chuyện hôm qua nữa.”

Bộ Kinh Vân quan sát tỉ mỉ, thấy gương mặt sư phụ hôm nay trông đã tốt hơn hôm qua nhiều rồi. Hôm qua sư phụ nói còn thều thào, chốc chốc lại nghỉ lấy hơi; hôm nay thì tinh thần sáng láng. Bấy giờ nó mới yên tâm phần nào, khẽ gật đầu.

“Vân Nhi… thấy Kiếm Thánh thế nào?” Lăng Ngạo Thiên chuyển đề tài.

Mắt Bộ Kinh Vân lập tức trở nên sắc lạnh, láng máng thấy được ý chí chiến đấu. Nó nói rất nghiêm túc: “Cao thủ kiếm khách.”

“So với ông ta, con thì thế nào?”

“Lần trước gặp nhau chênh lệch quá xa; lần này đối đầu chưa biết ai thua ai thắng.” Bộ Kinh Vân nói với vẻ kiên định.

Vẻ mặt Lăng Ngạo Thiên dịu dàng hơn hẳn, giọng điệu cũng ôn hòa theo: “Sư phụ thì thấy Kiếm Thánh còn lâu mới bằng con.”

Bộ Kinh Vân sửng sốt, nhẹ nhàng nắm tay sư phụ, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Lăng Ngại Thiên nhoẻn cười: “Năm nay con mới chỉ 17 tuổi, Kiếm Thánh làm sao so với con được? Có điều…” Hắn đột nhiên đổi giọng nghiêm nghị: “Kiếm Thánh thành danh đã nhiều năm, nội lực hơn con, kiếm pháp cũng xem như nhất đẳng. Con không được nhẹ dạ xem thường.”

Bộ Kinh Vân trịnh trọng gật đầu: “Vân Nhi sẽ dốc hết sức mình.”

Lăng Ngạo Thiên mỉm cười gật đầu, hỏi tiếp: “Con đã hấp thu hết Huyết Bồ Đề hôm qua chưa?”

Bộ Kinh Vân không hiểu vì sao hắn lại hỏi vậy, nhưng vẫn gật đầu.

Lăng Ngạo Thiên nghĩ một lúc rồi bảo: “Sư phụ vẫn còn Huyết Bồ Đề, nhưng nếu con chưa hấp thụ hết đã ăn thêm thì e sẽ gặp nguy hiểm. Tốt nhất là con củng cố cho vững đã, trong mười lăm ngày tới cứ cách vài ngày lại ăn thêm một quả.”

Bộ Kinh Vân hơi chần chừ: “Huyết Bồ Đề quý báu như vậy…”

Lăng Ngạo Thiên cười khẽ, vỗ nhẹ lên tay nó, cất giọng hiền hòa: “Huyết Bồ Đề chỉ là vật ngoài thân, làm sao so được với Vân Nhi?”

Bỗng dưng, Bộ Kinh Vân cảm thấy lòng mình căng tràn, tình ý chôn sâu thấp thoáng lộ ra trong đôi mắt.

Lăng Ngạo Thiên có một chốc ngẩn ngơ, nhưng sau đấy lại làm như không biết gì, nói tiếp: “Lần này đấu với Kiếm Thánh, tốt nhất Vân Nhi nên dùng kiếm. Trong bộ sưu tập của sư phụ, thanh kiếm hợp với con nhất chính là Thất Tinh Long Uyên. Mấy ngày này con luyện tập nhiều cho quen tay đi.” Nói rồi hắn ra hiệu cho Bộ Kinh Vân nhìn về phía sau.

Bộ Kinh Vân quay đầu, thấy trên giá kiếm bên tường có một thanh kiếm vỏ đen tuyền trông có vẻ xưa cũ lẳng lặng nằm đó. Ánh chiều tà chiếu vào khiến thanh kiếm ánh lên sắc vàng, tưởng như có long khí toát ra.

Bộ Kinh Vân như cảm nhận được điều gì đó, trầm mặc tiến lên, cầm lấy Thất Tinh Long Uyên. Bảo kiếm như có linh, tưởng như có tiếng rồng gầm vang dội trong lòng Bộ Kinh Vân.

Bộ Kinh Vân đang định rút kiếm thì sực tỉnh, dừng động tác, quay sang nhìn sư phụ.

Lăng Ngạo Thiên cười khẽ gật đầu: “Xem ra thanh kiếm này rất hợp với Vân Nhi. Con cứ giao lưu với nó đi.” Hắn dừng một lát mới nói tiếp: “May là ban nãy con không rút kiếm, nếu không kiếm khí đột nhiên ập tới, e là sư phụ lại phải ngủ thêm một ngày.”

Bộ Kinh Vân hơi ngẩn ra.

Lăng Ngạo Thiên thấy thế vội cười bảo: “Được rồi, chắc Vân Nhi cũng háo hức muốn thử kiếm mới, con về trước đi. Bây giờ sư phụ có thể tự chăm sóc bản thân được rồi.”

Bộ Kinh Vân nắm chặt thanh kiếm, chần chừ một chốc, môi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, lẳng lặng quay người rời đi.

Đến khi ra khỏi Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, nó giật mình nhận ra sự hưng phấn khi có được Thất Tinh Long Uyên ban nãy đã bị quét sạch, cũng chẳng còn tâm trạng luyện kiếm nữa.



Lăng Ngạo Thiên lẳng lặng nằm tựa cột giường, hơi nghiêng đầu, gương mặt lộ vẻ rối rắm hiếm lắm mới thấy.

Ban nãy, tuy chỉ trong khoảnh khắc, nhưng ánh mắt Bộ Kinh Vân nhìn hắn rõ ràng là… Khi mới tỉnh dậy, hắn cũng bắt gặp ánh nhìn ấy trong thoáng chốc, nhưng lúc đó hắn đang đau đớn cùng cực, không tỉnh táo lắm, nên tưởng mình nhìn nhầm. Lần này thì khác, hắn dám chắc rằng mình không nhìn nhầm, cũng vì thế mà cảm thấy bối rối.

Khả năng nắm bắt ánh mắt, biểu cảm của Lăng Ngạo Thiên đã đạt trình độ thượng thừa, hắn có thể nhanh chóng nhận biết dao động cảm xúc của người khác và ngay lập tức làm ra phản ứng có lợi cho mình. Thế nên, dù rất muốn nghi ngờ bản thân hiểu nhầm, hắn vẫn biết lừa mình dối người như thế là không đúng.

Thực ra, Lăng Ngạo Thiên đã quá quen với ánh mắt đong đầy tình ái như thế. Trong cuộc đời ba mươi năm có lẻ ở kiếp trước, những năm cuối đời, hắn đã quét sạch mọi chướng ngại, có tiền có quyền, có vẻ ngoài khỏe mạnh, điển trai, lịch lãm, là người chồng lý tưởng cấp bậc kim cương trong mắt chị em phụ nữ, đương nhiên cũng có vô số người âm thầm hoặc công khai thể hiện tình cảm với hắn. Nhưng ánh mắt nóng bỏng xen lẫn tạp chất của họ chỉ khiến hắn thầm cười khẩy coi khinh, làm sao so được đôi mắt trong ngần như giếng trời này?

Bỗng dưng Lăng Ngạo Thiên thấy tim mình đập nhanh hơn.

Ở kiếp trước, trong những ngày cuối cùng, hắn thay đổi tác phong nghiêm chỉnh thường ngày, chẳng ngại ngần phóng túng bản thân, không từ chối ai trèo lên giường mình. Ban đầu các thành viên kỳ cựu trong công ty đứng về phe hắn còn thở dài tiếc nuối, nhưng sau đấy họ cũng hiểu. Đã đi đến cuối cuộc đời rồi, còn bận tâm mấy thứ đó làm gì nữa, xem như… một lần điên cuồng sau cuối thôi.

Bạn tình của hắn lúc trước có cả nam lẫn nữ, có người trưởng thành gợi cảm, có người non nớt ngây thơ, có người cam tâm tình nguyện, có người có lý do bất khả kháng, kiểu gì cũng có. Tính ra hắn đã là cao thủ tình trường trải nghiệm hết sắc thái tình ái thế gian. Nhưng hắn chưa bao giờ thấy được chút ít tình cảm chân thành nào ở những người đó, tất cả chỉ là trao đổi lợi ích thuần túy mà thôi. Nhưng hắn chẳng bận tâm. Hắn chưa từng cảm nhận được chân tình, cũng không có ý định đó, đôi bên đến với nhau theo nhu cầu chẳng có gì không tốt, cần gì đầu tư nhiều tình cảm.

Lăng Ngạo Thiên chưa bao giờ động lòng không có nghĩa hắn không hiểu chuyện tình cảm. Bởi lẽ không hiểu tình cảm thì làm sao thu phục được lòng người? Đương nhiên là hắn hiểu, chỉ là hắn cho rằng tình cảm cũng cần vun đắp và tính toán. Hắn có thể trao đi tình cảm, nhưng phải được nhận lại.

Lăng Ngạo Thiên là kiểu người có thể yêu thương người ta hết mực, nhưng một khi phát hiện đối phương lừa dối, phản bội sẽ ngay lập tức lấy mạng người đó, không hề chần chừ. Trái tim hắn quả thực quá kiên định.

Kiếp này, Lăng Ngạo Thiên vẫn luôn tính toán tỉ mỉ từng bước, đến nay đã nắm chắc quyền lực trong tay, thực lực của bản thân cũng không ngừng được nâng cao. Hắn đã không còn hứng thú với bạn tình thuần túy. Bây giờ hắn có lý tưởng, có mục tiêu để theo đuổi, không còn gặp tình cảnh bất lực buông xuôi như kiếp trước nữa, nên sẽ không lãng phí thời gian, sức lực vào chuyện này. Bao nhiêu năm qua, chỉ có mấy năm đầu là hắn có vài mối duyên tình sương sớm, nhưng tất cả người tình đều bị xử lý vào sáng hôm sau. Sau đó thế lực của Thiên Hạ Hội ngày càng mở rộng, hắn bận nuôi con gái, dạy dỗ đồ đệ, hao tâm tổn sức tính toán thời cuộc, nên dù gặp người đẹp đến mấy cũng chẳng mấy hứng thú. Có lẽ từ lâu trái tim hắn đã già rồi, cũng có thể tu vi của hắn ngày một tăng cao, những cuộc trao đổi thuần túy, không có tình cảm như thế đã không còn lọt vào mắt hắn được nữa.

Nhưng Bộ Kinh Vân lại khiến Lăng Ngạo Thiên chần chừ. Đây quả là chuyện hiếm thấy. Hắn đương nhiên sẽ dành tình cảm chân thành cho con gái và các đệ tử. Không đầu tư thì làm sao thu được lợi nhuận? Hắn luôn cho rằng mình đầu tư rất thành công, nhưng bây giờ có vẻ đã thành công ngoài mong đợi. Thật không ngờ hắn lại khiến Bộ Kinh Vân nảy sinh tình cảm khác thường với mình.

Lăng Ngạo Thiên định dùng tay trái xoa cằm theo thói quen, nhưng cơn đau ê ẩm khiến hắn lập tức tỉnh táo. Hắn không khỏi cười gượng. Nghĩ nhiều làm gì, Bộ Kinh Vân một lòng hướng về mình thì càng tốt chứ sao, cứ lợi dụng tiếp là được rồi. Nhưng chung quy hắn vẫn còn đôi chút bận lòng. Hắn cũng là con người, ở với nhau lâu làm sao có thể không nảy sinh tình cảm.

Hơn nữa, tình cảm chân thành, tha thiết đến thế thực sự khiến Lăng Ngạo Thiên hơi động lòng. Chuyện đã thế này cũng chẳng có gì không tốt, cứ tiếp tục để xem sẽ đi được đến đâu.

Hắn nhanh chóng dẹp bỏ chút rối rắm mới nhen lên trong lòng. Hắn tự nhận mình đối xử tốt với Bộ Kinh Vân, thiếu niên ấy yêu mình cũng không có gì lạ. Huống chi hắn cũng không định hại nó, đôi bên chẳng có mâu thuẫn gì, chuyện duy nhất có thể gây ra mâu thuẫn đã bị chôn vùi trong dòng chảy thời gian từ lâu rồi, vậy thì cứ tiếp tục thế này là được thôi.

Còn Kiếm Thánh…

Lăng Ngạo Thiên nheo mắt lại. Vốn dĩ hắn đã không định dùng tính mạng Bộ Kinh Vân để đổi lấy mạng của Kiếm Thánh, chỉ thằng ngu mới làm cái chuyện lỗ vốn như thế. Nhưng bây giờ phải thu xếp kĩ càng hơn một chút mới được. – Hắn nghĩ bụng.