[Phong Vân] Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 79: Quyển IV: Thiên hạ



Dịch: Mạc Nguyệt

Một cơn lốc đen sì im hơi lặng tiếng tấn công tường thành Vô Song Thành, thoáng chốc cứ như ấn nút tạm dừng thời gian. Chỉ trong chớp mắt, mảng đen ấy nhanh chóng lan ra trên tường thành, hệt như bóng đêm ăn mòn hết thảy, kéo dài từ mặt tường sau ra tít đằng trước. Ngay sau đó, những tiếng “rầm”, “uỳnh” vang lên như nện vào tim mọi người.

Bức tường thành to lớn dần dần sụp đổ, từng tảng đá lớn vỡ ra làm vô số mảnh nhỏ. Vô Song Thành sừng sững suốt bao năm qua, che giấu không biết bao nhiêu bí ẩn, chôn vùi không biết bao nhiêu yêu hận tình thù nay sụp đổ chỉ trong khoảnh khắc.



Lăng Ngạo Thiên chống cằm, nửa khép mắt nhìn trận chiến gần như nghiêng hẳn về một bên trước mắt. Độc Cô Nhất Phương hoàn toàn không xuất hiện. Lực lượng cuối cùng của Vô Song Thành hầu như đã không còn can đảm chống cự tiếp nữa.

Ngay lúc này, những tiếng động rầm trời đột nhiên vang lên. Bức tường cao ba trượng của Vô Song Thành cứ thế sụp đổ trong ánh mắt ngỡ ngàng của bao con người. Một tòa thành lồ lộ phía trước đại quân như miếng thịt nằm trên thớt mặc người xâu xé. Thậm chí, dõi mắt ra xa còn thấy rõ ở con phố cách đấy vài dặm có mấy sạp quà vặt chưa kịp dọn hàng.

Lăng Ngạo Thiên đứng bật dậy, mặt mày nghiêm nghị. Hắn phất tay áo, nói với người đàn ông trung niên mặt mày chính trực, ánh mắt kiên định đứng cạnh chiến xa: “Hình Không, chuyện ở đây giao cho ngươi, phải chiếm giữ triệt để Vô Song Thành cho bản tọa.”

Yến Hình Không, đường chủ Chấp Pháp đường của Thiên Hạ Hội, nghiêm mặt đáp: “Bang chủ yên tâm, thuộc hạ sẽ không phụ lòng ngài.”

Người này chẳng hề hoảng hốt khi tường thành đột nhiên sụp đổ. Với ông ta, mệnh lệnh của bang chủ là điều quan trọng nhất.

Lăng Ngạo Thiên nhẹ gật đầu, trực tiếp nhảy ra khỏi chiến xa rồi nhanh chóng mất tăm.



“Ha ha ha! Quả không hổ danh Khuynh Thành Chi Luyến. Chỉ là hai thằng oắt mới đạt cảnh giới cao thủ nhất đẳng đã tạo ra được hiệu quả bậc này. Đúng là Ông Trời cũng muốn giúp bản tôn toại nguyện. Ha ha ha…” Người mặc áo bào xám thêu hoa văn phượng hoàng đỏ lửa, đeo mặt nạ vàng tối màu vừa phá lên cười, vừa vung trảo đánh về phía Nhiếp Phong với Đoạn Lãng. Hai đứa đã tiêu hao hết nội lực, chân khí, chỉ biết trơ mắt nhìn bàn tay kẻ đó vươn về phía mình.

Ngay lúc Nhiếp Phong và Đoạn Lãng bó tay chịu trói, một thanh bảo kiếm ánh lên sắc lạnh đột nhiên xông ra, dường như có tiếng rồng gầm vọng lại, nhắm thẳng vào người đeo mặt nạ.

Người đó cười khẩy: “Cuối cùng cũng xem đủ rồi à?” Thì ra người này đã sớm biết gần đó có người đang theo dõi, chẳng qua không hề để ý. Rốt cuộc y quá cao ngạo, mắt cao hơn đầu, hay thực sự không để vào mắt hết thảy những người trên thế gian này?

Còn chưa dứt lời, người nọ đã vung tay áo về hướng thanh kiếm, nào ngờ lại vồ hụt. Thanh kiếm chỉ lóe lên tàn ảnh rồi đâm thẳng vào Độc Cô Nhất Phương vẫn luôn trầm mặc đứng sau lưng người đeo mặt nạ cách đấy không xa.

Trước đó, Độc Cô Nhất Phương đã bị thương khá nặng, bây giờ lại không hề phòng bị, đối phương lại có công lực trên cơ lão. Cứ thế, bá chủ một phương bị kiếm xuyên tim chỉ trong chớp mắt.

Độc Cô Nhất Phương trợn trừng mắt lên, cất giọng khàn khàn: “Là ngươi… cuối cùng vẫn là…” Lão còn chưa dứt lời, người đối diện đã thu lại bảo kiếm. Máu nóng phun thẳng lên không trung, màu đỏ rực rỡ như hoa phượng nở rộ đến chói mắt. Hết thảy diễn ra chỉ trong thời gian một nhát kiếm.

Nhìn Độc Cô Nhất Phương trợn tròn mắt ngã xuống đất, Bộ Kinh Vân lạnh lùng cầm kiếm xoay người, chẳng hề e sợ đối diện với người toàn thân toát ra khí thế cao thủ truyền kỳ đỉnh cấp.

Người xuất kiếm đương nhiên là Bộ Kinh Vân. Cuối cùng nó cũng chờ được ngày này. Cuối cùng cũng có thể chính tay kết thúc hận thù gần mười năm trời. Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

Mọi ân oán đều đã chấm dứt. Trách nhiệm đạo nghĩa không còn đè nặng trên vai. Kể từ giờ phút này, nó có thể hoàn toàn vâng theo trái tim mình.

Thật ra cũng chỉ là một kiếm mà thôi. Chỉ trong chớp mắt mà thôi.

Nhưng rốt cuộc một nhát kiếm này chôn vùi bao nhiêu chuyện cũ năm xưa, bí ẩn quá vãng? Mười năm qua rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu sóng gió?

Bao nhiêu tranh chấp, hận thù, bao nhiêu khói lửa quá khứ đã lụi tắt trong một nhát kiếm này. Thoáng chốc đã mười năm.

Người đeo mặt nạ dường như khá bất ngờ, nhưng rồi ngẩng mặt lên trời cười sang sảng: “Được, được lắm! Có thể cướp đi mạng người trong tay bản tôn, đúng là rất giỏi. Ha ha ha…” Ngay sau đó, y dừng tràng cười như điên dại, nói với Bộ Kinh Vân: “Bản tôn rất tán thưởng ngươi. Nếu ngươi chịu làm việc cho bản tôn, bản tôn không ngại tha cho ngươi một mạng.” Nói rồi khí thế cao thủ cuồn cuộn ập tới chỗ Bộ Kinh Vân.

Bộ Kinh Vân cắn chặt răng, nhìn trừng trừng người đeo mặt nạ. Chỉ trong khoảnh khắc, máu khắp toàn thân nó như đều kêu gào, xương khớp cũng phát ra tiếng kêu nhè nhẹ. Vầng trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng nó vẫn không thốt ra tiếng nào.

Người đeo mặt nạ cũng không vội, tràn đầy hứng thú nhìn một màn này. Có lẽ đây chỉ là một thú tiêu khiển hay một trò chơi giết thời gian với y mà thôi. Cũng có thể một đời dài lâu với vô số người chỉ là một vở kịch lớn trong mắt y mà thôi.

Bỗng nhiên, người đó hơi khựng lại, khí thế thoáng dao động. Có một luồng khí thế hùng mạnh vững vàng đối đầu với khí thế của y. Lập tức, Bộ Kinh Vân cảm thấy áp lực giảm hẳn, thầm thở phào một hơi, chăm chú nhìn về phía phát ra khí thế, đôi mắt thấp thoáng ánh sáng.

“Bang chủ Thiên Hạ Hội, đúng là vinh hạnh…” Người đeo mặt nạ nói với giọng điệu quái gở.

Lăng Ngạo Thiên như thể thảnh thơi dạo bước trên không trung, chầm chậm đi từ đằng xa về phía này. Nhưng chớp mắt, hắn đã đứng giữa Bộ Kinh Vân và người đeo mặt nạ. Khoảnh khắc hai người đối diện nhau, một người đội mũ miện cửu long vàng kim sậm màu, mặc áo bào đen thêu chìm rồng ánh kim, khí chất cao quý bất phàm, vẻ nghiêm nghị, sắc bén toát ra từ hàng mày, đôi mắt, rồi lại như trời trong trăng sáng, mang khí chất vương giả chính trực; còn người kia mặc áo xám thêu phượng hoàng đỏ máu, đeo mặt nạ dữ tợn ánh kim tối màu, khó đoán biết diện mạo, nhưng toàn thân toát ra khí thế thâm sâu khó dò, khiến người ta âm thầm khiếp hãi.

Lăng Ngạo Thiên nửa cười nửa không, từ tốn nói: “Được gặp các hạ đúng là vô cùng vinh hạnh. Chẳng hay phải xưng hô với các hạ thế nào?”

Người nọ lại ngẩng mặt lên trời cười dài, giọng điệu mang theo khí thế bất phàm: “Ngươi có thể gọi bản tôn là Đế Thích Thiên!”

“Ồ?” Lăng Ngạo Thiên phẩy nhẹ tay áo, như thể chẳng mấy bận tâm, nở nụ cười nhạt: “Vậy xin hỏi… ngài đến đây có gì chỉ giáo?”

Dường như Đế Thích Thiên bị thái độ dửng dưng của Lăng Ngạo Thiên chọc tức, lão lạnh lùng hừ một tiếng: “Vô Song đã diệt, thiên hạ quy về làm một. Bản tôn cũng không muốn nhìn thiên hạ vừa mới thống nhất lại rơi vào hỗn loạn. Ngươi có thể tự mình rời đi. Nhưng ba đệ tử của ngươi đã đắc tội bản tôn, phải giao hết ra đây để bản tôn xử lý!”

Nhiếp Phong và Đoạn Lãng dìu nhau đứng một bên. Nhiếp Phong nhìn thẳng vào Đế Thích Thiên với ánh mắt chính trực, thản nhiên, chẳng hề có vẻ thấp thỏm, e dè. Đoạn Lãng đảo mắt nhìn trái nhìn phải vẻ lười nhác, nhưng lại vô thức để lộ vẻ nghiêm nghị.

Bộ Kinh Vân đứng sau Lăng Ngạo Thiên lập tức căng người, mắt sắc như dao găm thẳng vào Đế Thích Thiên, khí thế cao thủ vờn quanh cơ thể.

Lăng Ngạo Thiên lập tức thu lại nụ cười, cất giọng lạnh lùng: “Các hạ động đến người của bản tọa, hai ta còn chưa tính xong món nợ này đâu. Vậy mà bây giờ lại dám phát ngôn ngông cuồng. Nên nói các hạ vô tri hay là kiêu căng đây?”

Đế Thích Thiên sửng sốt, sau đó cười không dứt được, vừa cười vừa nói: “Không biết đã bao nhiêu năm rồi… Vậy mà vẫn còn người dám nói như vậy trước mặt bản tôn… đúng là… tự tìm cái chết!” Nói rồi lão ngừng cười, một chưởng mang theo hào quang ánh kim điên cuồng lao tới Lăng Ngạo Thiên.

Lăng Ngạo Thiên nhìn đăm đăm, hào quang ánh kim đó đúng là quen thuộc. Đế Thích Thiên không nhận ra hắn, nhưng làm sao hắn có thể không biết lão. Thật ra ngay lúc nhìn thấy lão xuất hiện ở đây, tim hắn đã hẫng mất nửa nhịp. Mặc dù biết sớm muộn gì cũng phải đối đầu với lão, thậm chí đã nghĩ xong kế sách ứng phó, nhưng hắn không ngờ lão lại xuất hiện vào đúng lúc này. Hắn hoàn toàn không chuẩn bị gì, cũng không cho rằng thực lực hiện tại của mình đủ đế đấu với Đế Thích Thiên. Nghĩ tới đây, hắn thấy lòng nặng nề hơn đôi chút.

Phải… Khuynh Thành Chi Luyến… Hiển nhiên Đế Thích Thiên bị thu hút bởi tuyệt chiêu thiên cổ này. Còn mình… suy cho cùng vẫn không thể tính toán chu toàn, không lọt sơ hở.

Vậy thì chỉ có thể cược một phen thôi. Chắc là Đế Thích Thiên sẽ không đến mức muốn liều mạng, tiền đề là lão không biết Lăng Ngạo Thiên là kẻ từng đột nhập vào sào huyệt của lão và lấy trộm máu phượng hoàng.

Lăng Ngạo Thiên cho rằng lão vẫn chưa phát hiện ra vụ máu phượng bị trộm, nếu không đã đánh thẳng l3n đỉnh Thiên Sơn từ lâu rồi. Hơn nữa, giọng điệu của lão ban nãy cũng chứng minh điều này. Vậy nên hắn vô cùng cẩn thận, mỗi biểu cảm, mỗi lời nói đều được cân nhắc kĩ lưỡng trong đầu cả trăm ngàn lần, tất cả đều vì một mục đích duy nhất: Không khiến Đế Thích Thiên có ý định liều mạng với mình.

Thông thường, Đế Thích Thiên luôn rúc trong mai rùa, nếu lão không liều mạng, thì khả năng cao vẫn có thể an toàn rời đi. Nhưng nếu… Lăng Ngạo Thiên không hề muốn liều mạng với lão rùa già ngàn năm này chút nào, hắn hoàn toàn không muốn tự mình trải nghiệm nội lực tích lũy trong một ngàn năm lớn đến mức nào.

Hắn tung chiêu Thập Phương Vô Địch để đấu lại chiêu thức của Đế Thích Thiên, ngoại trừ khí huyết hơi cuộn lên, không có vấn đề gì cả. Xem ra lão cũng không dốc toàn lực.

Đế Thích Thiên nói với vẻ hứng thú: “Quả nhiên có vài phần bản lĩnh. Không hổ là người có được thiên hạ.” Nói rồi lão tiếp tục tấn công Lăng Ngạo Thiên, dường như lại dùng nhiều công lực hơn vài phần.

Lăng Ngạo Thiên cũng không dốc hết toàn lực, nhưng phần giữ lại chẳng còn là bao. Hắn vừa dùng Thập Phương Vô Địch và Thập Phương Giai Sát đấu với Đế Thích Thiên vừa âm thầm kinh ngạc. Nhìn dáng vẻ thong dong của lão, quả thực có cảm giác sâu không lường được.

Dường như các chiêu thức của Đế Thích Thiên đều đạt cảnh giới quay về nguyên bản, mỗi chưởng xuất ra đều rất đơn giản, chẳng cần quá nhiều chiêu trò đã khó lòng đón đỡ.

Bộ Kinh Vân, Nhiếp Phong và Đoạn Lãng đều thấy lòng nặng nề. Dù cách biệt rất nhiều về cảnh giới, nhưng với tư chất và mắt nhìn của ba đứa, chúng cũng chẳng khó nhận ra Lăng Ngạo Thiên không hề chiếm thế thượng phong, thậm chí đang ở thế hạ phong.

Hai người đấu với nhau một lúc, Đế Thích Thiên đột nhiên nghiêm túc đánh ra một chưởng, tức thì chặn hết thế công của Lăng Ngạo Thiên, lại đúng vào lúc đối phương chưa kịp ra chiêu phòng thủ. Chỉ chênh lệch có một tích tắc thôi, Lăng Ngạo Thiên đã cầm chắc kết cục bị thương.

Ngay khoảnh khắc đó, Bộ Kinh Vân đột nhiên cầm kiếm xông ra, dẫn chưởng phong của Đế Thích Thiên chệch đi. Phải công nhận là nó có tố chất và khả năng lĩnh ngộ cực cao. Chiêu kiếm này đã phát huy sức mạnh tối đa của nó, cũng được sử dụng vào thời điểm thích hợp nhất từ góc độ phù hợp nhất, vừa khéo phá được thế vây của Đế Thích Thiên. Nhưng rốt cuộc nó cũng chỉ ở cảnh giới tuyệt thế đỉnh cấp, còn chưa đột phá. Nếu vượt qua được ranh giới này, chiêu kiếm của nó sẽ có hiệu quả hoàn toàn khác. Thật đáng tiếc, với thực lực hiện tại của nó, dù chỉ là một trong mười luồng chưởng phong, dù phần lớn sức mạnh đã bị hút vào không gian xung quanh, vẫn khiến nó không thể chống đỡ trong giờ phút này. Bảo kiếm Thất Tinh Long Uyên rền rĩ một tiếng sau cuối rồi đứt gãy, còn Bộ Kinh Vân bị sức mạnh tàn dư của chưởng phong đánh thẳng xuống vách núi.

Lăng Ngạo Thiên chưa kịp cảm thán chỗ tuyệt diệu trong chiêu kiếm của Bộ Kinh Vân đã thấy nó rơi xuống vách núi. Bỗng nhiên, cơn giận hừng hực xộc thẳng lên đầu, hắn dồn hết công lực vào một chiêu Thập Phương Điện Nhận lách qua khe hở chưởng phong của Đế Thích Thiên, đánh thẳng vào lão.

Tức thì, xung quanh sấm rền chớp giật, đòn đánh nhanh như chớp tấn công tất cả chỗ hở của Đế Thích Thiên. Sau một tràng tiếng đì đùng vang dội, Đế Thích Thiên từ từ lộ diện trong màn khói bụi mịt mùng. Lăng Ngạo Thiên lại tung chiêu Thập Phương Giai Sát theo sát sau đó, thế công liên miên, dồn dập như mưa rào.

Cuối cùng, Đế Thích Thiên ngưng tụ hào quang ánh kim bao bọc toàn thân để chặn mọi thế công. Chẳng biết lão làm thế nào mà thoắt cái đã xuất hiện ở chỗ cách đấy trăm mét, xẹt qua đất trời như sao chổi, mới đó đã chẳng thấy bóng đâu, chỉ còn giọng nói vẫn văng vẳng bên tai. Có thể thấy tốc độ của lão nhanh hơn cả tốc độ truyền âm thanh.

“Ha ha ha, bản tôn hết hứng dây dưa với ngươi rồi. Hẹn ngày sau gặp lại.”

Đế Thích Thiên chung quy vẫn là Đế Thích Thiên, chỉ cần cảm nhận được đôi chút uy hiếp sẽ lập tức rút lui, ưu tiên bảo toàn tính mạng. Không có được Khuynh Thành Chi Luyến thì sao chứ? Chỉ cần có người có được chiêu thức đó là đủ rồi. Kẻ này sớm muộn gì cũng già rồi chết đi. Lão không ngại chờ thêm một thời gian, bởi lão đã chờ quá nhiều lần rồi.

Nhưng bây giờ Lăng Ngạo Thiên rất tức giận. Phẫn nộ tột cùng. Đương nhiên hắn biết hành động ban nãy của Bộ Kinh Vân là lựa chọn đúng đắn nhất, dẫu sao nếu hắn bị thương, thì hôm nay cả bốn thầy trò đều lâm nguy. Hắn cũng biết một vách núi cỏn con chắc chắn không thể lấy mạng Bộ Kinh Vân. Nhưng hắn vẫn tức giận, khuôn mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.

Đột nhiên, hắn nhận ra mình coi trọng Bộ Kinh Vân đến mức độ trước nay chưa từng có. Thậm chí… hắn đã không còn muốn tùy tiện tính kế thiếu niên ấy nữa, càng không muốn nhìn thấy người ấy gặp nguy hiểm vì mình.

Hóa ra… chung sống lâu ngày lại có ảnh hưởng to lớn đến con người như thế.

Lăng Ngạo Thiên chầm chậm rũ mi mắt, xoay người nhìn Nhiếp Phong và Đoạn Lãng muốn nói gì đó rồi lại không thốt nên lời, gắng gượng giữ nụ cười nhẹ nhàng, nói: “Yên tâm đi, Vân sư huynh của các con sẽ không sao đâu.”

Hắn lại quay sang nhìn bà lão đang ngẩn ngơ nhìn trân trân thi thể của Tứ Dạ, Ngũ Dạ và Minh Nguyệt, thoáng chốc như già đi cả chục tuổi, từ tốn nói: “Vô Song Thành vẫn còn đó, chỉ đổi chủ nhân thôi…” Bà lão nghe thế đột nhiên ngẩng đầu, nhưng hắn chẳng buồn bận tâm, rời đi cùng Nhiếp Phong và Đoạn Lãng.

Sau khi suy nghĩ một phen, hắn vẫn quyết định đưa hai đệ tử đã hao hết nội lực đến tập hợp với đại quân.

Thiên Hạ Hội đã hoàn toàn chiếm lĩnh Vô Song Thành, bây giờ đang bận chỉnh đốn sự vụ trong thành. Lăng Ngạo Thiên sai người lên sườn dốc mang thi thể của Độc Cô Nhất Phương về thị chúng rồi mới hạ táng. Còn chuyện trấn an bách tính đã có thuộc hạ chuyên môn bồi dưỡng lo liệu, thu xếp đâu vào đấy. Chớp mắt, mặt trời đã ngả về tây. Một ngày chuyển giao quyền lực vội vã trôi qua trong bận rộn. Lăng Ngạo Thiên nhìn đăm đăm ánh chiều tà nơi đường chân trời xa xa, lát sau đứng bật dậy khỏi chiếc bàn chất đầy công văn, bỏ lại mọi người, một mình bay tới vách núi kia.

Hắn chợt nhận ra mình không hề muốn quan tâm đến tình huống của Vô Song Thành nay đã nằm gọn trong tay, cũng vơi bớt hứng thú với tuyệt chiêu vô tiền khoáng hậu Khuynh Thành Chi Luyến trông ngóng đã lâu và nay được chứng kiến quả nhiên danh bất hư truyền. Hắn chăm chú nhìn màn sương lượn lờ, đôi mắt sáng rạng rỡ tựa ánh trăng, như thể xuyên qua hết thảy mây mù thấy được bóng hình người đó. Phất tay một cái, hắn đã tung người nhảy lên rồi mất bóng trong biển mây.