[Phong Vân] Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 98



Dịch: Mạc Nguyệt

Tuyệt Vô Thần ôm mỹ nhân kiều diễm đến trước sân nơi Phá Quân ở, vừa kéo thấy Phá Quân đi ra, Kiếm Thần đờ đẫn đứng sau y.

Thấy Tuyệt Vô Thần, Phá Quân đứng từ xa đã chắp tay kính lễ. Nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ trong lòng ông ta, đáy mắt chợt lóe qua tia nhìn u ám.

Nhan Doanh… Nhan Doanh… đến khi mất đi nàng mới biết thế nào là hối hận.

Tìm khắp thiên hạ e cũng chẳng kiếm được một người phụ nữ nào khác có thể khiến đàn ông điên đảo thần hồn đến thế.

Tuyệt Vô Thần chẳng hề phát hiện ra, cất giọng hào sảng: “Phá Quân, đi nào, cùng đi gặp cái tên Nhiếp Phong được đồn thổi là nhân tài kiệt xuất, xem rốt cuộc có mấy phần bản lĩnh.” Nói rồi ông ta chuyển hướng đi tới nhà lao.

Nhiếp Phong… Phá Quân thầm giật mình. Đương nhiên y biết trước kia Nhan Doanh là vợ của Nhiếp Nhân Vương. Năm ấy Nhan Doanh bỏ trốn cùng bạn tốt của chồng mình, về sau nghe đồn Nhiếp Nhân Vương vì chuyện này mà phát điên, thế là hai người kia lên đường vượt biển tới Đông Doanh tìm y. Sau đấy… nàng tự leo lên giường, trở thành người phụ nữ của y, còn y cũng vì nàng gi3t ch3t gã đàn ông không cam tâm kia.

Nhưng ai ngờ cuối cùng Phá Quân cũng trở thành một gã đàn ông không cam tâm. Tuyệt Vô Thần đề nghị dùng tuyệt chiêu Sát Phá Lang để đổi lấy Nhan Doanh, rốt cuộc Phá Quân vẫn khó lòng chối từ, chỉ đành thỏa hiệp. Y không những tặng đối phương người phụ nữ của mình, còn phải khúm núm làm việc cho Vô Thần Tuyệt Cung bao nhiêu năm qua. Phá Quân thầm cười cay đắng… thật đúng là mất hết thể diện.

Dẫu tâm trạng xoay chuyển liên hồi, Phá Quân vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như không đi theo Tuyệt Vô Thần.

Nhiếp Phong chính là con trai của Nhan Doanh, vậy…

Tuyệt Vô Thần không quay đầu, chẳng hề phát hiện điều lạ thường ở Phá Quân. Còn Phá Quân cũng không quay đầu, nên không thấy được dao động trong thoáng chốc nơi đáy mắt Kiếm Thần.

Nhiếp Phong… Nhiếp Phong cũng lọt tròng ở đây rồi!

Kiếm Thần nghĩ thầm: Nhiếp Phong là một trong những đệ tử thân truyền của bang chủ Thiên Hạ Hội, cậu ta bị bắt chắc chắn sẽ có người tới cứu. Thế thì cậu chẳng ngại mượn sức Thiên Hạ Hội để cứu sư phụ mình.

Mỗi người một tâm tư cùng bước vào nhà lao, đi thẳng vào trong. Trên đường đi, họ lướt qua gian nhà lao của Vô Danh, nhưng Tuyệt Vô Thần coi như không thấy, Phá Quân cũng chỉ liếc qua rồi thôi. Còn Kiếm Thần… nhìn bộ dạng chật vật của sư phụ qua khóe mắt, lòng cậu đau nhói như bị kim châm. Nhưng cậu không thể liếc nhìn, nếu để lộ sơ hở, cả hai thầy trò đều sẽ rơi vào kết cục bi thảm.

Họ cứ đi thẳng đến khi tới nơi sâu nhất trong nhà lao, nơi có… thủy lao.

Khác với những người bị bắt về đây, Nhiếp Phong tự ý xâm nhập nên bị treo trên giá hành hình, nửa người dưới ngâm trong nước lạnh buốt xương. Giờ phút này, cậu vừa mới khôi phục thần trí.

Sau khi tỉnh lại, Nhiếp Phong nhìn xung quanh liền biết mình nguy to rồi. Cậu thử vận nội lực, nhưng nhanh chóng phát hiện mình trúng thuốc, hoàn toàn không dùng được nội lực. Chưa kịp nghĩ cách thoát thân, cậu đã thấy Tuyệt Vô Thần ôm một mỹ nhân đi tới, theo sau là Phá Quân và Kiếm Thần.

Nhiếp Phong nhận ra Kiếm Thần. Là một trong những “đại sứ thương hiệu” của Thiên Hạ Hội, Nhiếp Phong thường xuyên qua lại trong giang hồ với thân phận thiếu hiệp chính nghĩa, đương nhiên cũng từng gặp Kiếm Thần – truyền nhân của Anh Hùng Kiếm danh tiếng vang xa. Sư phụ của hai người lại quen biết nhau, nên quan hệ giữa Nhiếp Phong và Kiếm Thần cũng khá tốt. Thậm chí có lần hai người trùng hợp gặp gỡ, cùng nhau giáo huấn một lũ sơn tặc nham hiểm. Xét ra hai người có thể gọi nhau là bạn bè.

Nhưng giờ phút này, Nhiếp Phong hoàn toàn không nhìn tới Kiếm Thần. Đôi mắt cậu dán chặt vào người phụ nữ nằm trong lòng Tuyệt Vô Thần – Nhan Doanh.

Nhiếp Phong cảm thấy lòng mình ngổn ngang trăm mối. Năm cậu sáu tuổi, Nhan Doanh bỏ nhà ra đi, từ đó phụ thân cậu chìm trong điên cuồng. Gần năm năm trời, cậu đuổi theo dấu chân phụ thân đi khắp đất thần châu, mai táng vô số thi hài. Về sau, phụ thân cậu chết trong trận chiến Nhạc Sơn, táng th4n dưới móng vuốt hỏa kỳ lân, rồi cậu gia nhập Thiên Hạ Hội. Tính đến nay đã được mười lăm năm.

Nhan Doanh… mẹ… mẹ có còn nhớ Phong nhi không?

Mười lăm năm vội vã qua đi, cậu bé ngày nào giờ đã thành thanh niên tuấn tú bất phàm. Mỹ nhân tuyệt sắc thì vẫn như xưa. Năm tháng chẳng để lại nhiều vết tích trên người Nhan Doanh, chỉ làm khí chất của nàng càng thêm trưởng thành quyến rũ. Nhiếp Phong không thể nào quên, càng không thể nhận nhầm… mẹ ruột của mình.

Nhưng lúc này, Nhan Doanh, mẹ đẻ của cậu, đang nép mình trong lòng người khác, gò má còn ánh hồng, trong đôi mắt hờ hững lướt qua chẳng hề có nét hiền từ, chỉ có sự xa lạ.

Nhiếp Phong có rất nhiều điều muốn nói, rồi lại không thốt ra được câu nào. Tim cậu đập rất nhanh, mắt cũng nóng lên, cổ họng khô khốc, miệng lại toàn nếm được vị cay đắng.

Mẹ… tại sao lại vứt bỏ cha? Tại sao lại vứt bỏ Phong nhi? Mẹ… rốt cuộc mẹ có từng yêu cha không? Bao nhiêu năm qua có từng nhớ đến Phong nhi lần nào không? Mẹ… sống có hạnh phúc không?

Nhiếp Phong nhìn chằm chằm Nhan Doanh với đôi mắt trống rỗng. Tuyệt Vô Thần hừ lạnh một tiếng, thả Nhan Doanh xuống, kéo roi mềm đầy gai nhỏ ngâm trong nước muối lên, bước xuống vài bậc thang, cúi nhìn Nhiếp Phong.

Chát!

Tiếng roi xé gió vút lên, để lại một vết thương rướm máu kéo dài từ vai phải xuống sườn trái. Nhiếp Phong không nhịn được run rẩy cả người, tâm trí cũng thoát khỏi dòng hồi ức.

“Nhiếp Phong? Ngươi cũng có mấy phần bản lĩnh đấy, mò được đến đây cơ…” Tuyệt Vô Thần cười khẩy, “Đáng tiếc lại rơi vào tay bản tọa. Nếu ngoan ngoãn nghe lời thì thôi không nói, nếu không biết điều, bản tọa sẽ tận tình chiêu đãi ngươi một phen, rồi mới gửi đầu ngươi cho Thiên Hạ Hội. Ngươi thấy sao?”

Nhiếp Phong nghiêm nghị nói: “Làm tay sai cho người Đông Doanh chẳng khác nào phản bội tổ tiên. Nhiếp Phong thà chết cũng không theo.”

Tuyệt Vô Thần cười khẩy, chắp tay sau lưng, ngạo mạn nói: “Bản tọa cũng chẳng hiếm lạ gì ngươi. Nếu giao ra Phong Thần Thối và đao pháp của Bắc Ẩm Cuồng Đao, nói không chừng bản tọa sẽ nhân từ tha cho ngươi một mạng.”

Nhiếp Phong quát lên: “Nằm mơ!”

“Hừ!” Tuyệt Vô Thần nổi cáu, vung roi quất lên người cậu. Roi này đầy gai nhỏ, mỗi lần quất xuống đều làm rách da nát thịt, đau đớn tột cùng. Tuyệt Vô Thần lại âm thầm vận nội kình, chỉ quất vài roi đã khiến Nhiếp Phong cảm thấy lục phủ ngũ tạng quặn đau, chắc là bị nội thương rồi.

Do bị hạn chế bởi độc dược, Nhiếp Phong không dùng được nội lực, gắng gượng chịu mấy roi đã thấy máu thịt bầy nhầy, tâm trí mơ màng. Cậu chỉ kịp liếc nhìn Nhan Doanh một lần rồi chìm vào hôn mê.

Tuyệt Vô Thần thấy không thú vị nên cũng dừng tay.

Nhan Doanh vẫn luôn đứng sau ông ta, có gì đó khác lạ thoáng qua đáy mắt, nhưng bề ngoài nàng vẫn dửng dưng, mỉm cười quyến rũ, dường như chẳng hề bận tâm.

Phá Quân vẫn luôn âm thầm quan sát Nhan Doanh nên cũng để ý thấy nụ cười nàng hơi sượng, lòng thầm hiểu ra. Dẫu sao Nhiếp Phong cũng là con đẻ của nàng.

Kiếm Thần vẫn đứng đó với dáng vẻ đờ đẫn vô hồn. Nhưng nhờ quan sát qua khóe mắt, cậu cảm thấy giữa Phá Quân và Nhan Doanh có mối quan hệ khác thường nào đó, nên âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Tuyệt Vô Thần ném roi đi, lên bậc thang ôm Nhan Doanh vào lòng, dịu dàng bảo: “Cục cưng sợ rồi à?”

Nhan Doanh giơ ngón tay thanh mảnh trắng nõn vẽ vòng tròn trên l0ng nguc ông ta, hơi cúi đầu để lộ phần cổ trắng muốt, gò má phớt hồng. Nàng thủ thỉ: “Chỗ này chán quá, chi bằng ngài đưa ta đi dạo chỗ khác đi.”

Tuyệt Vô Thần tức thì rung động, nắm chặt lấy bàn tay thon thả của Nhan Doanh, tay kia ôm chầm vòng eo mảnh mai, nói bằng giọng hơi khàn: “Cục cưng ngoan… giờ ta sẽ đưa nàng đến nơi thú vị…” Dứt lời, ông ta bế bổng Nhan Doanh lên, sốt sắng rời khỏi nhà lao.

Phá Quân nhìn theo bóng Tuyệt Vô Thần khuất dần với cặp mắt tăm tối, rồi quay đầu liếc Nhiếp Phong đang hôn mê bằng ánh mắt không rõ tâm tư, sau đấy phất tay áo rời đi.

Kiếm Thần cẩn thận ghi nhớ những biểu hiện khác thường của mấy người này, tiếp tục sắm vai một con rối vô hồn.



Mấy ngày nay, Đoạn Lãng nghiên cứu triệt để Đoạn Mạch Kiếm Khí rồi đến phụ cận Nhạc Sơn tế bái phụ thân. Đây là năm thứ mười kể từ trận quyết chiến giữa Nam Lân Kiếm Thủ và Bắc Ẩm Cuồng Đao. Ngày giỗ cũng chỉ trong mấy ngày này.

Nhớ lại những năm trước, Nhiếp Phong luôn cùng nó đến Nhạc Sơn. Còn bây giờ… nghĩ tới đó, Đoạn Lãng bỗng thấy hơi hụt hẫng và bực mình.

Nhưng bất kể thế nào, nó tin là Nhiếp Phong sẽ đến tế bái phụ thân. Vậy nên… nó chỉ cần chờ ở đây là kiểu gì cũng gặp được.

Nhưng gặp rồi thì sao? Đối phương sẽ quát mắng quở trách hay dịu giọng khuyên bảo?

Đoạn Lãng chợt nghĩ bụng, hồi đầu sư phụ bảo tạm thời đừng nói sự thật cho Nhiếp Phong biết, nó không nghĩ nhiều đã đồng ý ngay, nay xem ra… bị lừa rồi.

Nó vừa cay cú vừa buồn cười. Cái tính nhỏ mọn của sư phụ cũng thật là… bình thường giấu rõ là kĩ, đến lúc quan trọng thì cho người ta một phen hết hồn luôn. Quả không hổ là sư phụ…

Nhưng nó không chờ được Nhiếp Phong, lại chờ được tin tức do sư phụ đại nhân truyền tới. Một tin rất không may: Nhiếp Phong bị người Đông Doanh bắt đi rồi!

Tức thì, mọi lý trí, khôn ngoan của Đoạn Lãng bay biến hết.

Thành Bát Đình rất gần Nhạc Sơn. Đó là sào huyệt của Vô Thần Tuyệt Cung. Đoạn Lãng đi từ đây qua đó cũng chỉ mất một ngày. Nó đương nhiên sẽ đi rồi. Nó phải đi!



“Phong nhi…” Đôi mắt phượng của Nhan Doanh đong đầy nước mắt. Giờ phút này, trông nàng không còn vẻ kiều mị ngày thường. Chỉ thay đổi khí chất một chút thôi đã trở thành một người mẹ đau lòng vì xót con.

Nhiếp Phong gian nan mở mắt, thấy Nhan Doanh thì bờ môi khẽ run, nhưng không gọi “mẹ”. Cậu hơi nghiêng đầu, để tóc mái rối tung che đi đôi mắt mình, che đi cả cõi lòng đầy khổ sở.

“Phong nhi… mẹ có lỗi với con…” Nhan Doanh nghẹn ngào, bước xuống bậc thang, bàn tay run run vuốt nhẹ gò má Nhiếp Phong, đôi mắt to tròn long lanh không ngừng nhỏ lệ xuống ao nước lạnh băng rồi chìm nghỉm.

“… Cô… sống có tốt không?” Nhiếp Phong hỏi với giọng khản đặc. Một tiếng “mẹ” bồi hồi nơi cuống họng cuối cùng đến lúc thốt ra lại đổi thành “cô”. Dù là tình cảm máu mủ ruột già cũng bị mài mòn bởi thời gian. Trên đời này, không trả giá thì làm gì có chuyện được đền đáp.

Nhan Doanh khựng lại giây lát rồi càng khóc nhiều hơn, nước mắt rơi lã chã. Giọng nàng run run: “Phong nhi đang lo cho mẹ sao? Những năm qua… mẹ sống tốt lắm…”

Nhiếp Phong thoáng nhếch môi, lẩm bẩm: “Rất… tốt ư? Thế thì tốt… cũng không uổng…” Tiếng nói ngày càng nhỏ, gần như chẳng nghe thấy gì. Rốt cuộc là… không uổng cái gì? Không uổng công vứt bỏ chồng con để đổi lấy vinh hoa phú quý ư? Nhiếp Phong không nói ra, nhưng làm gì có chuyện Nhan Doanh không hiểu.

Nhan Doanh trầm mặc một lúc lâu mới chầm chậm lên tiếng: “Phong nhi… dù có mong được con tha thứ đến mấy, mẹ cũng hiểu… đó là điều không thể…” Nói rồi nàng đứng dậy, lau nước mắt, gượng cười bảo: “Bây giờ chúng ta… tuy là mẹ con… nhưng lại thành kẻ địch. Con rơi vào tay Tuyệt Vô Thần chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nếu con… chung quy con vẫn là con mẹ, mẹ sẽ cố hết sức giúp con…”

Đôi mắt ảm đạm hẳn đi, Nhiếp Phong lẩm bẩm hỏi: “Muốn ta… làm gì?”

Nhan Doanh thoáng chần chừ rồi nói một cách khó nhọc: “Mẹ… con có một đứa em trai… tên là Tuyệt Thiên…”

Nhiếp Phong thảng thốt, giọng điệu hơi thay đổi: “Em trai ư?” Thực lòng cậu rất muốn phá lên cười, cười khổ sở. Làm sao cậu có em trai được? Con của Tuyệt Vô Thần sao có thể là em trai của Nhiếp Phong được?!

Nhan Doanh không nghĩ nhiều, nói tiếp: “Phải. Tuyệt Vô Thần muốn có được võ công tâm pháp của con, kể từ ngày mai con sẽ không được yên đâu… Kế sách trước mắt là ngày mai mẹ sẽ xin ông ta để Tuyệt Thiên đến thẩm vấn con, con cứ phối hợp với nó giao ra tâm pháp, như vậy… mẹ cũng dễ xin cho con hơn…”

Người vẫn luôn mềm lòng nhẹ dạ như Nhiếp Phong lúc này cũng không nhịn được trào phúng: “Rồi tiện thể để con trai cô lập công hả?”

“Con…” Nhan Doanh nghẹn lời, nhưng cũng biết mình đuối lý nên nói năng nhỏ nhẹ: “Làm vậy sẽ tốt cho mọi người, con cũng không muốn bỏ mạng thế này đúng không? Mẹ đã chứng kiến thủ đoạn của Tuyệt Vô Thần quá nhiều rồi… Đến lúc đó có thể nói Thiên nhi nhìn trúng con, muốn con bồi nó tập võ, như vậy con vừa giữ được tính mạng, vừa có thể tiếp xúc nhiều với em trai…”

Rồi truyền hết võ công cho “em trai” tốt đó luôn chứ gì? Nhiếp Phong nghĩ vậy, nhưng chung quy vẫn không nói gì, chỉ khẽ “ừm” một tiếng.

Nhan Doanh tức thì vui sướng: “Con đồng ý rồi? Thế thì tốt quá… Ngày mai con sẽ được gặp Thiên nhi. Con… nghỉ ngơi đi nhé, mẹ về trước đây.” Dứt lời, nàng quay người bước nhẹ lên bậc thang. Trong nhà lao tối tăm lạnh lẽo này, nàng tựa như tiên nữ trên chín tầng trời, dung nhan kiều diễm tuyệt trần, nhưng cũng… lạnh nhạt vô tình.

“Nó… có biết ta là anh trai nó không?” Câu hỏi gần như không nghe rõ tiếng này khiến Nhan Doanh dừng bước, nói với giọng thoáng chút lúng túng: “Mẹ không nói cho Thiên nhi biết… Con cũng hiểu mà, nếu để Tuyệt Vô Thần biết chuyện này, chúng ta đều xong đời…” Nói rồi nàng quay đầu lại, tha thiết van nài: “Phong nhi, con sẽ giữ bí mật chuyện này chứ? Dù Thiên nhi không biết quan hệ giữa nó với con, mẹ cũng sẽ bảo nó đối xử tốt với con…”

“Thế sao… ta hiểu rồi…” Bóng dáng yêu kiều nọ biến mất sau ngã rẽ tối om. Có thứ gì đó rơi tõm xuống dòng nước lạnh buốt xương, cũng có thứ gì đó vỡ nát trong tiếng thở than đầy bi ai. Mối ràng buộc huyết thống đời này đã không thể bù đắp được nữa.