Phù Diêu

Chương 177: Cô gái động tình



Vương Quốc Hoa hoảng hồn, một cô gái như Sở Sở nếu lộ vẻ dịu hiền thì đúng là không ai chống đỡ được. Sở Sở thấy hắn chần chờ liền thấp giọng cười nói:
- Sao? Không tin em?

Vương Quốc Hoa lúc này mới bình tĩnh lại.
- Sao lại không? Chỉ là thấy không chân thật giống như đang nằm mơ vậy? Lúc đi học chỉ như thằng ngốc chăm chỉ đọc sách, không có cô gái nào thích cả. Ai cũng nói đàn ông không xấu, phụ nữ không thương, trước kia cảm thấy có lý, sau này mới biết thực lực mới là chỗ dựa cứng nhất. Phụ nữ thích người mạnh, vấn đề là anh bây giờ không mạnh, cũng không phải người xấu.

Sở Sở không lập tức trả lời hắn, xe dừng lại ở khách sạn Hilton, cô mới nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Nhớ, phụ nữ thích một người đàn ông thường rất kiên quyết, có đôi khi có lẽ là vì một mặt nào đó đả động một người phụ nữ, vì thế là thích, là yêu. Em nói với anh, không có lý do nào cả.

Vương Quốc Hoa sao không biết việc này, phụ nữ là động vật không có lý lẽ, chỉ cần hiểu điểm này là đủ. Cao Thăng từ trên xe đi xuống lạnh lùng đưa chìa khóa cho Vương Quốc Hoa, rất rõ ràng y cũng không có cảm giác dựa vào Vương Quốc Hoa. Cao Thăng hơi đen, mặt mũi lạnh lùng, cương nghị.

Lúc lấy phòng, cơ hội thành cầm thú của Vương Quốc Hoa đã tan biến. Sở Sở lấy hai phòng, Vương Quốc Hoa và Cao Thăng một phòng, Vương Quốc Hoa chỉ có thể thầm tỏ vẻ bất mãn. Sở Sở là loại cô gái vừa ôm đã đỏ mặt mà mong làm gì với cô bây giờ là đừng mơ.

“Tạm thời là tình cảm đơn thuần, vấn đề sinh lý phải tìm người khác giải quyết” Vương Quốc Hoa tìm lý do giải thích cho suy nghĩ vô sỉ của mình. “Anh là người đàn ông bình thường mà, có cô gái khác quan hệ là đủ, còn Sở Sở như tiên nữ phải giữ gìn”

Cao Thăng tắm xong đi ra, Vương Quốc Hoa nhìn không khỏi hoảng sợ. Cơ thể thằng nhãi này đúng như Dương Xán – tên bạn học cùng ký túc đã từng nói: “Quá rắn chắc, dao đâm không thủng” Trước ngực Cao Thăng có mấy vết sẹo rất to, mỗi một vết đều dài tầm hơn chục phân.

- Vết sẹo này từ đâu mà có?
Vương Quốc Hoa có chút tò mò hỏi một câu, Cao Thăng do dự một chút nói:
- Có từ lúc làm bộ đội đặc chủng, lần đó bị một tiểu đội gài bẫy, tôi ở trong rừng cả nửa tháng mới xử lý xong.

- Một người làm thịt cả tiểu đội? Bản lĩnh của cậu là gia truyền hay là học được trong quân đội?
Vương Quốc Hoa nghe giọng của y thấy không gia, tên này có lẽ còn không học được cách nói mạnh miệng.

- Không phải gia truyền, hồi nhỏ chỉ học Bát cực và Hình ý quyền, sau đó sang phía nam học Vịnh xuân quyền.
Nhắc tới việc này, mặt Cao Thăng cũng phong phú hơn.
- Lúc bé tôi không biết trời cao đất rộng, không thích đọc sách mà chỉ muốn dùng quyền cước xông thế giới. Tôi ngồi tàu sang phía nam nếu không phải gặp được sư phụ thù sợ là đã chết đói trên đường nếu không chỉ thì cũng là đi ăn cướp.

- Chỉ biết đọc sách có tác dụng mẹ gì.
Vương Quốc Hoa bĩu môi nói:
- Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, chẳng qua nói đi lại nói lại, bây giờ chế độ giáo dục quá thối nát.
Vương Quốc Hoa vung tay lên đang chuẩn bị đả kích hệ thống giáo dục hiện nay, tiếng cốc cốc cắt ngang lời nói của hắn.

Cao Thăng vội vàng mặc áo, Vương Quốc Hoa ra mở cửa. Sở Sở vào nói:
- Quốc Hoa, đi theo em ra ngoài. Cao Thăng, tối cậu tự giải quyết, tiền này đưa cậu.
Vừa nói Sở Sở vừa đưa tờ một trăm đồng tới, Cao Thăng không hề khách khí cầm lấy, cũng không nói cảm ơn.

Hai người ra ngoài trời đã gần tối. Ra khỏi khách sạn, Sở Sở dừng lại liếc nhìn hắn.
- Ngốc, còn muốn em gọi anh?

Vẻ mặt này không người đàn ông nào có thể từ chối. Tay Sở Sở hơi lạnh, vừa tiếp xúc, Sở Sở cười hì hì nói:
- Tay anh ấm thật, không giống em, cả năm đều lạnh như băng.

- Vậy à?
Vương Quốc Hoa đặt tay Sở Sở lên mặt, gật đầu nói:
- Có hơi lạnh. Đây là máu không đủ, tìm thầy thuốc cắt vài thang uống là được.

Sở Sở cau mày trông rất đáng yêu:
- Không, thuốc bắc khó uống muốn chết, có tay anh giúp em ấm là đủ, người không thể quá tham lam.
Hình như bất cứ lý do nào trong miệng phụ nữ đều có lý. Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác là im lặng. Hắn cười cười nhét tay cô vào túi:
- Như vậy càng ấm hơn.

Hai người đi một lát, Vương Quốc Hoa đứng lại hỏi:
- Sao? Bảo anh ra ngoài có phải có chuyện không tiện nói, làm trước mặt Cao Thăng?

Sở Sở dậm chân dùng tay khẽ gõ gõ vào ngực hắn:
- Không cho thông minh như vậy. Sau này ngốc một chút, em thích anh ngốc.

- Được, lần sau anh sẽ như vậy.
Vương Quốc Hoa rất phối hợp, Sở Sở lại thở dài một tiếng nói:
- Tiểu Cao thật ra khá đáng thương, lúc ở biên giới trong một lần xung đột chiến hữu qư hy sinh.

- Tiểu Cao nói đồng đội kia vì chắn đạn cho mình nên hy sinh, vì thế Tiểu Cao muốn báo thù. Sau đó một lần Tiểu Cao ra ngoài chấp hành nhiệm vụ vốn có thể bắt ba tù binh về nhưng lại không để bất cứ ai còn sống. Sau khi về qư còn báo cáo chi tiết với lãnh đạo, công lao tới tay mất sạch, thiếu chút nữa là ra tòa án binh. Ông ngoại em vừa lúc đến binh đoàn Tiểu Cao thị sát biết việc này nên lấy Tiểu Cao. Thực ra Tiểu Cao đã không còn trong quân đội, ông ngoại không nói cho qư.

Vương Quốc Hoa nghe xong một lúc lâu mới nói:
- Thanh niên tốt.

Sở Sở cười nói:
- Người em giới thiệu đương nhiên không kém rồi, cảm ơn thế nào đây?

Vương Quốc Hoa cười nói;
- Đòi tiền không có, người thì có một.
Sở Sở tức giận giơ chân đạp nhẹ:
- Đáng ghét, không biết vì sao ở cạnh anh em không phải vui sẽ là tức, nói tóm lại lúc này vui nhiều hơn một chút.

Vương Quốc Hoa không nhịn được ôm eo cô, nhẹ nhàng kéo vào lòng, hôn nhanh vào đôi môi kia. Sở Sở không kịp đề phòng, cô mở to mắt nhìn hắn, mắt đảo đảo một vòng mới nói:
- Xong rồi.

Vương Quốc Hoa ngẩn ra giơ tay lên đầu hàng:
- Tức à? Lần sau không dám.

Sở Sở nhìn quanh thấy không ai nên ra vẻ tức giận nói:
- Vừa nãy sao không thêm? Không được, em bị anh chiếm, phải chiếm lại.
Vừa nói cô cũng ôm eo hắn, kiễng chân đưa đôi môi kiều diễm lên.

Vương Quốc Hoa không khó cảm nhận được sự ngây ngô của cô, từ từ dẫn dắt cô, một lúc lâu sau mới tách ra. Mặt xx đỏ bừng lên, sợ hãi nói:
- Thì ra là vậy, cảm giác rất tốt.
Dứt lời Sở Sở cảnh giác nhìn Vương Quốc Hoa;
- Anh hình như rất thành thạo…

Vương Quốc Hoa đổ mồ hôi cười khổ nói:
- Em không cảm thấy có những việc tự nhiên sẽ biết sao? Là bản năng.

Sở Sở gật đầu nói:
- Cũng đúng, lần nữa.

Trước đây cảm thấy Sở Sở cao không thể với, khi ở bên cô hắn mới thấy cô rất đơn thuần. Trước kia cảm thấy Sở Sở không thích nói chuyện, khi ở bên mới biết cô cũng là một cô gái, có nhiều chuyện nói không hết. Cô gái động tình có lẽ đều như vậy.

Vương Quốc Hoa là người nghe rất thích hợp, từ lúc ăn tối đến khi về phòng khách sạn, Vương Quốc Hoa vẫn nghe Sở Sở nói liên hồi.

- Quốc Hoa, em muốn ăn cái kia…
- Em muốn uống nước …

Mỗi lần Vương Quốc Hoa đều vui vẻ đi làm.

Thời gian đã là 10h30 tối, Vương Quốc Hoa ngồi trên giường, Sở Sở nằm trong chăn che miệng ngáp. Cô giơ chân chạm vào chỗ đó của hắn nhưng thấy nằm im, Sở Sở tò mò dùng chân vân vê vài cái, Vương Quốc Hoa lập tức có phản ứng.

Vương Quốc Hoa vội vàng ho khan một tiếng đứng lên:
- Không sớm nữa, em nghỉ đi.
Sở Sở gật đầu chui vào chăn nhìn Vương Quốc Hoa ra ngoài.

- Ngủ ngon.
Vương Quốc Hoa cười tạm biệt, Sở Sở đột nhiên ngồi dậy nói:
- Chờ chút.
- Sao vậy?

Sở Sở do dự một chút cuối cùng nhỏ giọng nói:
- Có phải anh còn người phụ nữ khác?
Vương Quốc Hoa giật mình nhưng trên mặt rất bình tĩnh:
- Sao lại hỏi cái này?

Sở Sở thấy hắn bình thường lại thấy xấu hổ.
- Em không biết sao lại như vậy. Chỉ thấy anh ưu tú như thế, dù anh không đi tìm phụ nữ cũng có phụ nữ chủ động tìm anh. Vừa nãy em không phải cố ý…

Sở Sở mặt đỏ hồng mặc bộ đồ ngủ lúc ngồi đường cong lộ rõ ra ngoài làm Vương Quốc Hoa biết ánh mắt đang phản bội mình. Hắn cố nén cảm xúc biến cô gái thành đàn bà.
- Anh biết, ngủ ngon.
Sở Sở lại nói:
- Chờ chút.
Vương Quốc Hoa đứng lại, Sở Sở đỏ mặt cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Lần trước gặp Lưu Linh, cô ấy nói với em một chuyện, em muốn nói là chuyện Lưu Linh có thể làm, em cũng có thể làm.
Nói xong cô dũng cảm ngẩng đầu đón nhận ánh mắt nóng bỏng của Vương Quốc Hoa.