Phù Diêu

Chương 498: Lão lãnh đạo



Cuối cùng cũng xong thời gian bận rộn, Vương Quốc Hoa vừa hết ff làm thì Du Phi Dương gọi tới, Vương Quốc Hoa đành phải chạy đến tòa nhà Tài Thịnh. Đây là nơi Du Phi Dương đặt văn phòng tập đoàn ở Trung Quốc.

Hoàn thành chuyển khoản, tòa nhà 19 tầng này về danh nghĩa do Hoàng Nhàn sở hữu. Hoàng Nhàn cũng đã lén nói với Vương Quốc Hoa, tòa nhà này do cô kinh doanh nhưng quyền sở hữu chỉ do cô sở hữu về danh nghĩa. Cách nói này Vương Quốc Hoa từ chối không cho ý kiến. Hoàng Nhàn có tài năng kinh doanh, đưa cho cô, Vương Quốc Hoa cũng yên tâm.

Thẳng thắn mà nói nếu để Vương Quốc Hoa về cuộc sống nghèo khó trước đây thì sợ một ngày cũng không sống nổi. Bố cục của Vương Quốc Hoa rất đơn giản, tất cả trứng không thể để cùng một ổ. Sau này nếu muốn tiếp tục đi lên thì trong túi không có tiền là không được.

Đến nơi Vương Quốc Hoa vừa đẩy cửa ra thì bên trong vừa lúc vang lên tràng vỗ tay dài. Vương Quốc Hoa vào giơ mắt nhìn thấy Du Phi Dương đang đứng trước chống eo, một tay vung vẩy nói.

- Mấy hôm nay mọi người vất vả rồi, tôi tuyên bố tháng này tăng gấp đôi tiền lương.
Tràng vỗ tay như sấm lại vang lên. Du Phi Dương thấy Vương Quốc Hoa vào lập tức cười cười đi tới ôm chặt hắn.
- Ông đúng là thần.
Xem ra tên Du Phi Dương này lại kiếm lớn, Vương Quốc Hoa cũng vui vẻ. Trong văn phòng lớn như vậy mà nvi có hơn nửa là người nước ngoài.

Du Phi Dương kéo Vương Quốc Hoa ra, hắn có chút do dự nói:
- Có việc này tôi không tiện mở miệng cho lắm.

Vương Quốc Hoa biết Du Phi Dương có việc, nhất định là việc khó. Hắn thoáng suy nghĩ một chút, trước đây Du Phi Dương chưa bao giờ nói với mình bằng giọng điệu này.
- Giữa tôi và ông lúc nào trở nên xa cách như vậy?
Vương Quốc Hoa có chút buồn bực, quan hệ giữa hai người đáng lẽ phải tốt hơn chứ? Vương Quốc Hoa thầm nghĩ như vậy.

Du Phi Dương vội vàng xua tay nói:
- Không phải chuyện của tôi mà là Vương Quốc Duy. Hắn tìm đến tôi, tập đoàn Thánh Đạt hai năm nay được ông giúp đỡ nên phát triển khá tốt ở quận Hồng Sam. Gần đây máy tính xách tay Thánh Đạt chính thức tung ra thị trường, thị trường phản ứng khá bình thường. Vương Quốc Duy đầu tư không nhỏ vào đó nên hơi nóng ruột, hy vọng tôi có thể giới thiệu vài cơ quan nhà nước mua cho hắn. Chuyện này tôi không tiện ra mặt, ông thấy nên làm như thế nào.

Du Phi Dương rất niệm tình cũ, từ câu này có thể nghe được là hắn muốn giúp Vương Quốc Duy một tay. Thực ra Vương Quốc Hoa cũng không có khúc mắc gì với Vương Quốc Duy, con người ai không có tư tâm. Cẩn thận suy nghĩ một chút, Vương Quốc Duy cũng đã giúp Vương Quốc Hoa không ít mà.

- Thị xã Giang Đông dễ nói, thành phố Việt Châu tôi cũng có thể ra mặt giới thiệu, bên tỉnh ủy chắc cũng có thể bắt được.
Vương Quốc Hoa đưa ra câu trả lời coi như nguyện ý ra tay giúp.

Du Phi Dương nghe vậy cũng gật đầu nói.
- Từng đó mới được bao nhiêu chứ, còn phải nghĩ biện pháp. Bây giờ máy tính xách tay toàn là đồ nhà khách, khó khăn lắm trong nước mới sản xuất ra thì dù như thế nào cũng phải ủng hộ chứ.

Thoạt nhìn Du Phi Dương này là yêu nước nhưng thực tế đây là lấy làm lý do. Vương Quốc Hoa thoáng cân nhắc một chút mới nói:
- Tôi cho ông một ý, ông đưa cho Du di một số máy, nhớ là tặng.

Du Phi Dương lập tức lắc đầu nói:
- Không được, không được, mồm mép của tôi không lợi hại bằng ông, chuyện lấy lòng này thì ông làm đi. Cứ quyết định thế đi, việc này do ông làm. Anh em nhiều năm có thể giúp thì giúp một chút.

- Tôi biết ngay là như thế này mà.
Vương Quốc Hoa cười mắng một câu. Lúc này từ trong thang máy có người phụ nữ yểu điệu xinh đẹp đi ra, từ xa đã cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Chủ nhiệm Vương cũng ở đây?

Vương Quốc Hoa cười cười đưa tay ra:
- Cô Diệp, cơn gió nào thổi cô tới đây vậy?

Diệp Vũ bắt tay lại:
- Mấy hôm trước tôi mới biết tập đoàn tín dụng Thịnh Thiên khá có danh tiếng ở Mỹ đầu tư vào thành phố Việt Châu, tôi đến đây để xin giám đốc Du cho cơ hội phỏng vấn.

Đôi nam nữ Du Phi Dương, Diệp Vũ nhìn ngoài mặt trang nghiêm thực tế sớm đã cấu kết với nhau. Trước mặt Vương Quốc Hoa thì vẫn phải ra vẻ là bạn bè bình thường mà thôi.

- Hai người nói chuyện, tôi đi.
Vương Quốc Hoa quyết định rời đi tạo không gian riêng cho đôi trai gái này.

Hắn vừa xuống lầu, Vương Quốc Hoa số khổ một lần nữa có chuyện. bí thư thị ủy Giang Đông – Nam Bình gọi điện tới nói đoàn khảo sát kinh tế của thị xã Lưỡng Thủy sắp tới, Nam Bình dẫn đoàn đi nghênh đón. Nam Bình hy vọng chủ nhiệm Vương thay mặt nói ngọt vài câu với lãnh đạo tỉnh ủy.

Nguyên nhân của việc này là đợt tết năm trước Vương Quốc Hoa về quê. Bên thị xã Lưỡng Thủy, thị ủy, ủy ban thị xã rất coi trọng trực tiếp ôm chuyện này, từ đoàn khảo sát của quận Nam Sơn thoáng cái biến thành đoàn khảo sát của thị xã. Bên thị xã Giang Đông, Diêu Hiểu Hoa được Nam Bình ủng hộ nên tự nhiên nắm quyền chủ đạo. Nghe nói đến là đoàn khảo sát của thị xã nên Diêu Hiểu Hoa vốn là tổ trưởng tổ tiếp đón đã bỏ thêm chữ phó lên trước, chức tổ trưởng thuộc về bí thư thị ủy Nam Bình.

Mặc kệ nói như thế nào đây cũng là vinh quang của thị xã Giang Đông nói riêng, tỉnh Nam Thiên nói chung. Đơn vị anh em đến khảo sát cơ mà. Vì thế Nam Bình hơi động tâm, nếu như lãnh đạo tỉnh ủy có thể ra mặt chính là sự khẳng định lớn nhất đối với thị xã Giang Đông. Lần trước vì công trình đê điều sông Giang Đông làm Nam Bình thiếu chút nữa ngã nhào. Sau khi vội vàng lau mông, hắn đến trước mặt bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ nhận sai, bị mắng cho một trận. Nam Bình vẫn tìm cơ hội hy vọng cứu vãn ảnh hưởng.

Nguyên nhân việc này do Vương Quốc Hoa dựng lên, Vương Quốc Hoa cũng không tiện từ chối. Chẳng qua hắn không nói chắc, chỉ nói sẽ hỏi một câu.

Nam Bình không có gì để nói, y một lần nữa nhờ Vương Quốc Hoa nhớ nói giúp với lãnh đạo.

Vương Quốc Hoa suy nghĩ một lúc mới gọi điện cho Cao Nguyên, Cao Nguyên nói bí thư Hứa đã về sớm, nghe nói là cháu nội bị cảm nên bí thư Hứa rất lo lắng. Nhận được tin Vương Quốc Hoa gọi cho Du Phi Dương hỏi Hứa Căn Hoa có bị làm sao không?

Du Phi Dương nói không có việc gì, chỉ là lúc sáng khi bí thư Hứa đi làm, Hứa Căn Hoa hơi sốt, uống thuốc xong là chiều đỡ hơn.

Du Phi Dương là bố nói như vậy, Vương Quốc Hoa đương nhiên không có gì để nói. Dù sao hắn cũng có lý do thích hợp mà tới nhà bí thư Hứa.

Xe vừa dừng hẳn, xe của Du Vân Vân cũng vừa vặn dừng ở bên. Du Vân Vân xuống xe thấy Vương Quốc Hoa liền cười nói:
- Quốc Hoa, cháu đến thăm con nuôi à?
Vương Quốc Hoa cười cười đi lên cầm lấy cặp trong tay Du Vân Vân, coi như làm thay việc của thư ký.

- Vâng, chiều cháu gọi điện cho Phi Dương biết Căn Hoa bị cảm nên vội vàng đến thăm.

- Không có việc gì, Hứa thúc cháu rất lo lắng, ông lão này chứ, bình thường ra vẻ này nọ, bây giờ coi như lộ nguyên hình, đi, đi vào với dì, Căn Hoa chắc đang ngủ.

Cửa vừa mở ra, Hứa Nam Hạ đứng ở cửa ra hiệu không được lên tiếng, ông nhỏ giọng nói:
- Nói nhỏ một chút, Căn Hoa đang ngủ.
Nhìn bộ dạng khẩn trương của ông, Vương Quốc Hoa đột nhiên cảm thấy hôm nay Hứa Nam Hạ có chút kỳ lạ.

- Quốc Hoa, vào thư phòng.
Nói một câu, Hứa Nam Hạ đi vào văn phòng trước. Vương Quốc Hoa đầu tiên đặt cặp của Du Vân Vân lên bàn rồi mới nhẹ nhàng vào thư phòng.

- Hứa thúc, Căn Hoa không sao chứ?
Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng nói, Hứa Nam Hạ gật đầu:
- Không có gì, bị lạnh một chút, tối qua bảo mẫu ngủ say như chết, Căn Hoa đạp chăn ra mà cũng không biết.
Hứa Nam Hạ có chút tức giận khi nói đến bảo mẫu.

- Cháu nghe Phi Dương nói nên vội vàng tới thăm.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên giải thích lý do đến nhà, Hứa Nam Hạ gật đầu nói.
- Ừ, đúng, có việc này cháu có biết không? Thị xã Lưỡng Thủy cử đoàn khảo sát tới, nghe nói khoảng 50 người do phó bí thư Đảng đàn kiêm trưởng ban tổ chức cán bộ Tằng Trạch Quang dẫn đoàn. Tằng Trạch Quang từng làm cấp trên của cháu, cháu không đến đón sao?

- Cháu nhất định cũng sẽ đi gặp, chẳng qua không vội, chuyện của Căn Hoa quan trọng hơn.

Hứa Nam Hạ nghe vậy vui vẻ vỗ đùi nói:
- Kinh tế thị xã Lưỡng Thủy phát triển thì cháu cũng có cống hiến lớn. Cháu nói xem Nam Bình hy vọng mời Hô Diên Áo Bác ra mặt gặp mấy đồng chí Lưỡng Thủy, như vậy có thích hợp không?

Trưởng ban thư ký Hô Diên Áo Bác trong các thường vụ tỉnh ủy thì xếp thứ hai từ dưới lên, xếp trên Lâm Củng. Hô Diên Áo Bác ra mặt tiếp đón một phó bí thư thị ủy thì hơi quá, bảo sao Hứa Nam Hạ vẫn chưa có quyết định.

- Chú, cái này có phải là quá cẩn thận không? Theo cháu thấy chú có thể quang minh chính đại gặp nhân viên cũ.
Hứa Nam Hạ muốn tránh hiềm khích, lời ra tiếng vào, theo Vương Quốc Hoa thấy việc này không cần thiết.

- Nói linh tinh, dẫn đội của thị xã Lưỡng Thủy chẳng qua chỉ là cấp phó giám đốc sở.
Hứa Nam Hạ không hề có ý tức giận chỉ là nói ra điểm khác biệt trong suy nghĩ của ông và Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa cười hắc hắc nói:
- Cái này không phải thể hiện chú không ra vẻ quan cách sao?

- Ồ.
Hứa Nam Hạ thoáng do dự. Vương Quốc Hoa thấy thế vội vàng nói thêm:
- Cháu cảm thấy chú có thể chờ lúc bọn họ về rồi gặp. Như vậy người khác cũng không tìm được gì để nói. Về phần tiếp đón đó là việc của thị xã Giang Đông.


Hứa Nam Hạ gật đầu hài lòng, ông luôn đánh giá cao việc biết nắm giữ chừng mực của Vương Quốc Hoa.

Hứa Nam Hạ trầm ngâm một chút cuối cùng vẫn lắc đầu nói:
- Không thích hợp, vẫn không thích hợp. Như vậy đi, để chú nói với Lâm Tĩnh, bước đầu để cô ta ra mặt, trước khi đoàn thị xã Lưỡng Thủy về tỉnh Đại Giang thì Hô Diên Áo Bác sẽ thay mặt chú đi thăm mọi người một chút.

Lâm Tĩnh là phó chủ tịch tỉnh, cũng là nguyên bí thư thị ủy Giang Đông, cô ra mặt đầu tiên là có đủ lý do, coi như tạo bậc thang đầu tiên, cuối cùng do Hô Diên Áo Bác lên sân khấu.

- Hứa thúc quả nhiên anh minh, cân nhắc vấn đề chu đáo hơn cháu. Xem ra cháu vẫn còn bồng bột.
Vương Quốc Hoa rất rõ ràng nịnh bợ, Hứa Nam Hạ nghe vậy cười nói:
- Cháu nói rất có trình độ, toàn mớm ý cho người khác.
Vừa nói ông cũng đổi câu chuyện:
- Thời gian trước thị xã Giang Đông thiếu chút nữa xảy ra chuyện lớn, chuyện này cháu biết không?

- Biết ạ, bí thư Nam Bình tìm cháu, cháu nói với y mọi việc phải làm bằng sự công tăm, như vậy Hứa thúc sẽ tha thứ cho hắn.
Vương Quốc Hoa được Hứa Nam Hạ thích nhất chính là nói thật. Hứa Nam Hạ không dễ lừa như vậy, trước mặt ông nói thật sẽ càng được lợi hơn. Nếu như câu vừa nãy là nịnh bợ rõ ràng, câu này cũng là nịnh nhưng hàm súc hơn.

Hứa Nam Hạ lộ vẻ mặt vui mừng, ông vỗ vỗ vai Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, cháu nói đúng, việc gì cũng phải làm công tâm. Đúng ra bây giờ càng lúc càng ít cán bộ có thể làm được như vậy.

- Hứa thúc, theo cháu thấy việc gì cũng làm công tâm thì không thực tế.
Đây cũng là câu nói thật, Hứa Nam Hạ nghe xong không nhịn được cười thành tiếng, vẻ nghiêm túc trên mặt hoàn toàn không còn nữa.

- Cháu đó, có đôi khi nói chuyện luôn làm người ta dở khóc dở cười. Được rồi, chuyện này cứ quyết định thế đi. Gần đây Phi Dương đang làm gì thế?
Hứa Nam Hạ thoáng cái lại chuyển vấn đề về người Du Phi Dương.

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói qua việc Du Phi Dương hình như kiếm được lãi khi đầu tư vào thị trường dầu mỏ quốc tế. Hứa Nam Hạ có chút khó hiểu hỏi:
- Thằng này nhạy bén như vậy sao không theo chính trị?
Vương Quốc Hoa có thể nghe ra được chút nuối tiếc trong lòng Hứa Nam Hạ. Hắn thầm nghĩ nếu như Du Phi Dương thật sự tự tử như đời trước thì bí thư Hứa sẽ càng suy nghĩ nhiều hơn.

Vương Quốc Hoa từ nhà Hứa Nam Hạ đi ra thì tời đã mờ tối.

Vương Quốc Hoa lấy máy điện thoại gọi cho Nam Bình. Nam Bình có chút khẩn trương hỏi chuyện, Vương Quốc Hoa nói:
- Trước không nói chuyện này, đã thu xếp xong cho đoàn khảo sát thị xã Lưỡng Thủy chưa?

Nam Bình có chút khẩn trương tưởng chuyện không thành nhưng hắn vẫn cười gượng nói.
- Bố trí ở khách sạn Giao thông, điều kiện khá tốt.

Vương Quốc Hoa nói;
- Được, tôi sẽ tới, coi như gặp lão lãnh đạo một chút.

Đối với Nam Bình, Vương Quốc Hoa gần đây cũng khá chú ý. Quan hệ giữa Nam Bình và người phụ nữ kia không được cắt đứt theo hy vọng của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa có chút bất mãn vì việc này. ngã một lần không hơn một lần, sao bài học kia cũng không nhận.

Cho nên Vương Quốc Hoa cảm thấy nhất định cần phải nhắc nhở Nam Bình một chút, đừng có mà thua trên bụng phụ nữ. Hơn nữa với loại phụ nữ tham lam càng dễ xảy ra chuyện.

Tắc đương Vương Quốc Hoa chỉ có thể từ từ theo dòng xe đi về phía trước. Đoạn đường bình thường đi có mười phút, bây giờ mất hơn nửa tiếng mới tới.

Nam Bình thật ra rất kiên nhẫn đợi ở sảnh. Trong phòng ăn đang khá náo nhiệt, quan chức hai thị xã đang uống rượu, trò chuyện. Nam Bình nhận được điện Vương Quốc Hoa rồi đi ra, đến bây giờ vẫn không về.

- Bí thư Nam sao lại ngồi ở đây?
Tằng Trạch Quang khá vui vẻ, lần này y không ngờ mình có thể dẫn đoàn sang tỉnh Nam Thiên. Nói như vậy nhỉ, đây là thần tiên đánh nhau, binh lính được lợi. Sau khi đến, Tằng Trạch Quang càng không ngờ được thị xã Giang Đông rất coi trọng, bí thư thị ủy Nam Bình tự mình tiếp đón, coi như cho Lưỡng Thủy đủ mặt mũi.

Vừa nãy Nam Bình nghe điện đi ra, Tằng Trạch Quang vẫn chú ý. Đợi khoảng nửa tiếng Tằng Trạch Quang lấy cớ đi ra ngoài xem có phải có việc gì không.

- Bí thư Tằng, tôi đang đợi chủ nhiệm Vương Ban giám sát tỉnh ủy tới. chủ nhiệm Vương này chắc anh cũng biết, quê của chủ nhiệm Vương cũng là ở thị xã Lưỡng Thủy các anh đó.
Nam Bình cười giải thích một chút. Tằng Trạch Quang thoáng giật mình, Vương Quốc Hoa đã làm đến mức này sao? Gần đuổi kịp mình rồi.

- Ồ, có phải Vương Quốc Hoa không?
Tằng Trạch Quang cười hỏi, Nam Bình đâu biết quan hệ sâu xa giữa Tằng Trạch Quang và Vương Quốc Hoa. Hắn nói:
- Đúng, là Vương Quốc Hoa. Chủ nhiệm Vương không đơn giản, sang năm sẽ lên chức phó chánh văn phòng tỉnh ủy, chuyện này đã được truyền ra. Đợi chủ nhiệm Vương tới tôi phải hỏi một câu mới được.

Tằng Trạch Quang có thể nói là rất khiếp sợ. Bây giờ mới mấy năm mà Vương Quốc Hoa đã lên cấp phó giám đốc sở. Đúng là có người làm quan trong triều quá may mắn, được bí thư Hứa Nam Hạ thưởng thức nên tốc độ lên chức đúng là làm người ta hâm mộ.

- Vương Quốc Hoa này lúc trước làm việc luôn theo cảm tính, không ngờ nhanh như vậy đã lên đến cấp phó giám đốc sở.
Tằng Trạch Quang thở dài một tiếng, Nam Bình nghe xong rất đồng cảm nhưng hắn thật lòng phục Vương Quốc Hoa.
- Bí thư Tằng có thể không biết sau khi chủ nhiệm Vương điều tới quận Hồng Sam, chưa đầy hai năm kết cấu kinh tế của quận Hồng Sam thay đổi hẳn. Khái niệm Hồng Sam xanh, Hồng Sam công nghệ cao đều do chủ nhiệm Vương nói ra, cũng tập trung làm và làm rất thành công. Chức bí thư thị ủy Giang Đông của tôi thực ra còn phải cảm ơn chủ nhiệm Vương.

Câu này Tằng Trạch Quang lại nghe ra ý khác. Nam Bình đường đường là bí thư thị ủy cấp giám đốc sở cơ mà.

- Ha ha, bí thư Nam quá khiêm tốn rồi. Thị xã Giang Đông đạt được thành tích tốt như vậy cũng là dưới sự lãnh đạo của anh mà đạt được.
Tằng Trạch Quang nịnh nọt, Nam Bình không có ý cảm kích chủ yếu là do hắn không thể nào giải thích rõ ràng.

Cười cười một tiếng, Nam Bình nhìn thoáng qua cửa vừa vặn thấy Vương Quốc Hoa đang đẩy cửa tiến vào.

Tằng Trạch Quang bất ngờ phát hiện vẻ chững chạc trầm ổn của Nam Bình vào giờ phút này lại chuyển thành nhanh nhẹn. Nam Bình gần như nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha rồi lao nhanh tới trước. Tằng Trạch Quang không đuổi kịp, hắn chỉ vừa đứng lên thì Nam Bình đã dùng hai tay nắm chặt tay Vương Quốc Hoa, lắc lắc.

Cái này làm Tằng Trạch Quang trợn mắt há mồm, sao có thể có cảnh này chứ. Vương Quốc Hoa này trước còn làm thư ký cho mình cơ mà. Nam Bình là bí thư thị ủy cấp giám đốc sở cơ mà. Mình nên đối mặt như thế nào với Vương Quốc Hoa? Tằng Trạch Quang có chút do dự.

Vương Quốc Hoa tránh khỏi Nam Bình mỉm cười đi tới, chủ động đưa hai tay ra nắm chặt tay Tằng Trạch Quang:
- Lão lãnh đạo, cuối cùng cũng gặp lại ngài.

Vương Quốc Hoa rất nhiệt tình không hề có vẻ gì quan cách. Tằng Trạch Quang không khỏi thầm than. Thân phận của Vương Quốc Hoa mặc dù thay đổi, địa vị cũng thay đổi nhưng vẫn cung kính với mình. Nhớ đến mình gần như là đưa Vương Quốc Hoa ra, Tằng Trạch Quang không khỏi cảm thấy tự hào trong lòng.

- Quốc Hoa, không ngờ được. Nói thật lòng tôi không nghĩ đến.
Không nghĩ tới gì thì Tằng Trạch Quang không nói, trong lòng cũng biết rõ. Căn nhà hai tầng phía sau trụ sở huyện ủy Nam Sơn vẫn còn ở đó.

- Lão lãnh đạo, chuyện đoàn khảo sát thị xã Lưỡng Thủy, tôi được bí thư thị ủy Nam Bình yêu cầu nên đã báo cáo với bí thư tỉnh ủy Hứa. bí thư Hứa rất coi trọng việc này, đã thông báo nguyên bí thư thị ủy Giang Đông, bây giờ là phó chủ tịch tỉnh Lâm Tĩnh, cũng chỉ thị nhất định phải đón tiếp tốt đoàn khảo sát thị xã Lưỡng Thủy.
Vương Quốc Hoa nói với giọng điệu báo cáo công việc như trước làm Tằng Trạch Quang thầm thoải mái, Nam Bình cũng thầm vui vẻ. Chỉ cần có quan chức cấp tỉnh ra mặt chính là sự khẳng định của bí thư Hứa đối với công việc của thị xã Giang Đông. Trước đó Nam Bình không ôm hy vọng gì, dù sao quy cách đoàn của thị xã Lưỡng Thủy không quá cao, để thường vụ tỉnh ủy ra mặt gần như là mơ tưởng xa vời. Sở dĩ y nhờ Cao Nguyên chuyển lời mời trưởng ban thư ký tỉnh ủy đơn giản chỉ là dò xét mà thôi, hoặc là một phương thức báo cáo mà thôi.

Thân là trưởng đoàn khảo sát, Tằng Trạch Quang đương nhiên nghe ra được Vương Quốc Hoa vừa từ chỗ bí thư Hứa đi ra. Tằng Trạch Quang biết Vương Quốc Hoa là người trọng tình nghĩa, vì việc không quan hệ đến chức trách bản thân vậy mà đi gặp bí thư Hứa, đúng là hiếm có.

- Quốc Hoa, tôi thay mặt cán bộ thị xã Lưỡng Thủy cảm ơn cậu đã vất vả vì mọi người.
Tằng Trạch Quang nói cũng tỏ rõ thái độ, vấn đề này hắn ghi nhớ trong lòng.

Vương Quốc Hoa thật không có ý kể công, hắn cười cười giải thích.
- Bí thư Nam cũng là lão lãnh đạo của tôi, bí thư Nam nhờ thì tôi sao dám chậm trễ.
Câu này hai người Tằng Trạch Quang, Nam Bình nghe theo hai ý. Tằng Trạch Quang nghe xong thấy đây là câu khách khí, Vương Quốc Hoa nếu không nể mặt mình, không nể mặt thị xã Lưỡng Thủy thì sao có thể vì việc này mà đi kinh động bí thư tỉnh ủy?

Nam Bình nghe lại thấy ý khác, Quốc Hoa đang cho thấy không định kể công ở việc này. ngoài ra cũng ám chỉ một chút, chuyện anh nhờ tôi, tôi đã làm, kết quả cuối cùng là như thế nào thì không phải trách nhiệm của Vương Quốc Hoa này. Vương Quốc Hoa không phải bí thư Hứa mà.