Phù Diêu

Chương 510: Nói chuyện như thế nào?



Tên thư ký này có tin tức khá nhạy bén, có lẽ vấn đề là ở cấp trên chứ bình thường việc thẩm định tiết mục giao thừa hàng năm không có việc của Ban giám sát. Thậm chí trưởng ban Trương cũng không phê duyệt mà cứ làm như có. Chẳng qua năm nay khác, trưởng ban Trương lên chức ở trong tầm mắt, bất cứ việc gì đều cần đối phó cẩn thận, đợt tết này cũng vậy. Đây không chỉ là phê văn bản, phê văn bản thì Ban giám sát cũng cần dốc sức một chút chứ.

Việc vốn không có chuyện của Ban giám sát mà giờ lại tham gia vào chia lợi nên chủ nhiệm Ban văn minh đương nhiên có ý kiến. Dù sao đến đài truyền hình tỉnh thì cũng không phải về tay không, nó có giúp đỡ lớn đối với quà tết cuối năm của Ban văn minh. Gần như hàng năm lúc này là lúc không khí ở Ban văn minh tốt nhất, tốt xấu cũng có lúc dùng tới mình mà. Bình thường ai để ý tới sự tồn tại của Ban văn minh chứ.

Ban văn minh bình thường không thoải mái gì, bên đài truyền hình tỉnh không dễ ăn hiếp, chỗ tốt hàng năm đều có định mức, không thể vì thêm Ban giám sát mà đài truyền hình tăng thêm. Đến lúc ấy Ban giám sát chơi trò đểu kéo nhiều người tới thì quà kỷ niệm đêm giao thừa chia nhau như thế nào? Tiền đi lại tính như thế nào?

Lãnh đạo cơ quan khó khăn đúng là không dễ làm. Hơn nữa hiệu quả Ban giám sát còn được bao nơi tặng quà khiến không ít người đỏ mắt. Anh đã đủ béo thì đừng có đến đây thò tay chứ? Dù sao chính là ý này, cho anh mất mặt để anh về báo cáo, người bên dưới không rõ chẳng lẽ lãnh đạo còn không biết sao?

Thời gian quay về lúc sáng khi đi làm thì người phụ trách bên Ban văn minh là một người phụ nữ họ Lý phụ trách văn phòng ở Ban văn minh . Họ Lý này có một cháu gái làm ở ban thư ký. Cuối năm lúc tổng kết cô ả có xung đột với Ban giám sát, làm khó dễ nhân viên ở Ban giám sát. Ai ngờ lại bị chánh văn phòng Cao phụ trách quản lý hung hăng phê bình cô ả họ Lý kia.

Có thể vào làm ở ban thư ký cũng là dựa vào quan hệ. Cô ả họ Lý kia về nhà nói chuyện nên chủ nhiệm Lý nhớ kỹ. Hôm qua chủ nhiệm nhắc tới Ban giám sát với vẻ mặt có chút khó chịu nên ả phụ nữ họ LÝ bắt đầu có tâm tư. Trùng hợp chính là ả gọi sang Ban giám sát một cuộc không ai nghe nên không cả ngày hiệu quả không gọi nữa.

Cái này thực ra do ả họ Lý gọi vào máy điện thoại văn phòng Vương Quốc Hoa thì sao có người nghe. Ả còn tưởng rằng đó là số văn phòng Ban giám sát. Muốn trách là trách bên bưu điện, số máy viết sai tên mà không chịu sửa.

Vương Quốc Hoa đâu hiểu được nhiều vấn đề như vậy, hắn đi xuống mà vẫn nở nụ cười, không hề có dấu hiệu tức giận nào cả.

Hai người xuất hiện ở cửa, vị chủ nhiệm Ban văn minh ở trong dừng nói, mặt có chút không đúng nhìn cửa nói:
- Thư ký Tiết, sao anh lại tới đây?

Thư ký Tiết cười ha hả hai tiếng thản nhiên nói:
- Chủ nhiệm Vương Ban giám sát đến tham gia họp sao không bố trí chỗ ngồi? Để chủ nhiệm Vương ở ngoài nghe, chủ nhiệm Tần oai phong thật đó. Làm như vậy thì đơn vị anh em thấy chúng ta như thế nào?

- Chủ nhiệm Vương?
Tên chủ nhiệm Tần choáng váng, thằng thanh niên này là chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy ư? Đừng nhìn là cùng ở một trụ sở tỉnh ủy nhưng văn phòng tỉnh ủy và Ban Tuyên giáo là hai thế giới khác nhau. Bình thường hay qua lại cũng là bên ban thư ký, Ban văn minh là ngành nhàn hạ, anh muốn có chút quan hệ với Ban giám sát cũng không dễ. Nếu không phải năm nay Trương Thiên Hào bất ngờ coi trọng thì Ban giám sát đâu thèm tới đây.

Chủ nhiệm Tần không ngờ Vương Quốc Hoa tự mình đến đây, trùng hợp là mọi người không ai nhận ra Vương Quốc Hoa, chỉ mới nghe tên của hắn mà thôi. Đối với câu hỏi của thư ký Tiết, chủ nhiệm Tần phản ứng rất nhanh, y quay đầu lại nhìn ả họ Lý, tức giận nói:
- Cô làm ăn thế nào vậy hả?

ả họ Lý không tiện giải thích, lúc đó ả gọi điện lên giọng rồi hối hận nên thuận tay dập máy. Dù sao theo thông lệ chuyện của Ban văn minh muốn chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy sang họp là rất khó khăn, ai ngờ tên Vương Quốc Hoa kia lại tới thật.

ả họ Lý đầy xấu hổ lắp bắp muốn giải thích nhưng không biết nên nói như thế nào. Chủ nhiệm Tần hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại mặt vẫn có chút khó chịu nói với thư ký Tiết:
- Ở đây có chút hiểu lầm, mời chủ nhiệm Vương vào họp, tan họp xong tôi nhất định sẽ hỏi xem có việc gì xảy ra.

Vương Quốc Hoa đứng cửa không mở miệng, hắn vẫn chờ chủ nhiệm Tần nói, nếu đối phương nhận sai thì cũng không cần chấp nhặt. Có thư ký Tiết làm bậc thang, Vương Quốc Hoa cũng không tiện làm ầm lên. Nếu không đây là không cho trưởng ban Trương mặt mũi, trước đó thư ký Tiết đã xin chỉ thị rồi mà.

Ai ngờ tên chủ nhiệm Tần này không có ý xin lỗi. chủ nhiệm Tần tự nhận mình đường đường là cấp phó giám đốc sở sao phải cúi đầu với tên cấp huyện. Nói cách khác có sai cũng không phải thừa nhận vào lúc này, sau này có lẽ chưa chắc đã nhận. Thực ra dù là câu vừa rồi của hắn cũng có thái độ không quá thích hợp, không có giải thích một câu với Vương Quốc Hoa, y coi như việc vừa nãy không xảy ra. Trong lòng hắn còn thầm oán giận Vương Quốc Hoa không nói thân phận làm khó hắn.

Hai người một có ý nhường một bước, một tên không chịu xin lỗi, đáng chết còn nói giờ đang họp nữa chứ. Vương Quốc Hoa nở nụ cười thật tươi nhìn thư ký Tiết.
- Như vậy đi, các vị họp tiếp, tôi còn có chút chuyện cần về, lát nữa bảo người đưa bản ghi chép hội nghị cho tôi. Ha ha, mấy vị làm việc, tôi về trước.
Nói xong không thèm bắt tay, Vương Quốc Hoa xoay người đi thẳng.

Lần này thư ký Tiết thật sự thầm kêu khổ, sao mình gặp chuyện này chứ. Tên Vương Quốc Hoa kia đừng ghi hận lên đầu mình đó. Vương Quốc Hoa đi thẳng làm hiện trường có chút xấu hổ. Thư ký Tiết nhìn mấy tên bên trong, trên mặt hắn không lộ chút bất mãn nào.

- Chủ nhiệm Tần, cứ họp tiếp đi, tôi còn có việc.
Thư ký Tiết cũng đi, hơn nữa đi rất nhanh. Hắn vội vàng đuổi theo Vương Quốc Hoa đang từ tốn đi tới. Vương Quốc Hoa đây là cố ý đi chậm, hắn muốn nói chuyện với thư ký Tiết một chút vì cũng cần phải nể mặt Trương Thiên Hào.

Trương Thiên Hào sắp lên làm phó bí thư Đảng đàn, Vương Quốc Hoa nếu đã biết đương nhiên không muốn đắc tội vị thư ký Tiết này.

- Chủ nhiệm Vương, dừng bước.
Vương Quốc Hoa nghe tiếng liền cười cười quay đầu lại, trên mặt không lộ chút tức giận gì. Chẳng qua hắn càng như vậy càng làm thư ký Tiết không yên tâm.

- Chuyện hôm nay tôi sẽ báo cáo chi tiết với lãnh đạo.
Thư ký Tiết nói câu này chính là muốn mình không nghiêng về ai, cũng không có ý xen vào, có thể làm được như vậy đã là rất tốt rồi.

- Hôm nào cùng nhau ngồi một chút.
Vương Quốc Hoa cười cười lấy danh thiếp đưa tới. Lúc này thư ký Tiết coi như nắm chắc nụ cười trên mặt Vương Quốc Hoa. Y nhận lấy rồi đưa lại một chiếc khác, khách khí vài câu rồi hai bên tản đi.

Thư ký Tiết xuống không phải giữ Vương Quốc Hoa lại mà muốn tiêu trừ ảnh hưởng. Bây giờ coi như đạt được mục đích, tên Vương Quốc Hoa này cũng không có ý làm khó.

Chủ nhiệm Tần rất nhanh biết chân tướng sự việc, dù sao đây là do bên Ban văn minh xảy ra chuyện. Về nguyên tắc mà nói việc này có thể giải thích rõ ràng, không phải vì chút “việc nhỏ” mà ảnh hưởng đến công việc sao? Vì thế chủ nhiệm Tần khá khó chịu với thái độ của Vương Quốc Hoa, hắn quyết định cứ để đó giải quyết với Trương Thiên Hào sao, bây giờ cần là tiếp tục họp.

Chờ đến trưa gần hết giờ làm Trương Thiên Hào về y không về văn phòng mình mà trực tiếp đến Ban văn minh. Phát hiện hội nghị vẫn diễn ra, Trương Thiên Hào ho khan một tiếng, mọi người vội vàng đứng lên ân cần chào hỏi. Trương Thiên Hào coi như không phát hiện mà chỉ nói với chủ nhiệm Tần:
- Lão Tần, anh ra đây một chút.
Nói xong Trương Thiên Hào về văn phòng, chủ nhiệm Tần theo sát ngay.

Cửa vừa mới đóng lại, trên gương mặt bình tĩnh của trưởng ban Trương thoáng cái phủ một tầng sương lạnh.

- Anh làm như thế nào vậy hả? Tôi không phải đã dặn phải tôn trọng đồng chí ở Ban giám sát sao? Đầu óc anh sao kém như vậy?
Trưởng ban Trương cũng may chưa mở miệng mắng to. Thực tế lúc này y đang rất tức giận. Giờ là lúc rất quan trọng để tiến bước, bí thư Hứa cũng có ý ủng hộ hắn. Lúc này mà có mâu thuẫn với Vương Quốc Hoa – người được bí thư Hứa coi như con cháu, hơn nữa bên Sở gia mà giở chút thủ đoạn ở Ban tổ chức cán bộ trung ương thì chuyện của mình sẽ rất nguy hiểm.

Con người rất kiên quyết, không thấy cơ hội lên chức thì Trương Thiên Hào vẫn khá bình tĩnh và giữ khoảng cách. Chuyện của Lý Thanh Sơn chính là minh chứng rõ nhất. Nhưng tình hình bây giờ đã có biến hoá, bất cứ chuyện gì có thể ảnh hưởng đến sự tiến bộ của y, Trương Thiên Hào đều không thể chấp nhận.

- Trưởng ban Trương, ngài nghe tôi giải thích.
Chủ nhiệm Tần hơi hoảng hốt, hắn là người của trưởng ban Trương nên hiểu tính cách của lãnh đạo. Vì thế hắn muốn giải thích rõ ràng miễn tạo thành hậu họa. Ai ngờ Trương Thiên Hào căn bản không chịu nghe.
- Được rồi, anh đừng giải thích với tôi, mau đi giải thích rõ hiểu lầm với chủ nhiệm Vương, tiêu trừ ảnh hưởng. Chuyện hôm nay nếu không chú ý thì sẽ rất phiền phức, từng này tuổi rồi mà sao anh không biết khống chế tâm trạng?


Trương Thiên Hào không nghe giải thích chỉ chú ý kết quả, chủ nhiệm Tần đành phải buồn bã rời đi. Thư ký Tiết lúc này đi vào rót trà cười nói:
- Chủ nhiệm Vương Ban giám sát xem ra không khó quan hệ. Sao chủ nhiệm Tần lại có thể tức đối phương chứ?

Thư ký Tiết nói khá công bằng, ít nhất Trương Thiên Hào cũng đã nói qua vài câu về việc của Lý Thanh Sơn với thư ký, nói Vương Quốc Hoa là người biết lý lẽ, không giống một số tên thiếu gia.

- Mấy tên tuổi cao thích ra vẻ tư cách.
Trương Thiên Hào coi như nhận cách nói của thư ký Tiết, vốn chính là tình huống này. Ngôi sao mới lên như Vương Quốc Hoa thì là ai khác đều rất kiêu căng mà, xem người ta làm việc, làm người như thế nào đi. Lấy chuyện của Lý Thanh Sơn làm ví dụ, người bình thường khi chiếm thế thượng phong thì có thể dễ nói chuyện như vậy sao? Đã trả tiền còn tăng thêm 30%. Đương nhiên 30% trong đó có 20% quy về Diệp Vũ, Diệp Vũ cũng rất thức thời chuyển 10% vào tài khoản của Trương Thiên Hào.

- Trưởng ban, có lãnh đạo như ngài là may mắn của chủ nhiệm Tần, nếu là lãnh đạo khác thì có thể như vậy sao?
Thư ký Tiết cười cười nịnh bợ, Trương Thiên Hào cười ha hả nói:
- Tiểu Tiết, nếu ai cũng nghĩ như cậu thì tốt quá.

Nói xong, Trương Thiên Hào suy nghĩ một lúc mới nói:
- Tiểu Tiết, cậu đi nói với lão Tần bảo y lần này lúc sang đài truyền hình thì nhất định phải lấy ý kiến của các đồng chí Ban giám sát làm chính.

Chủ nhiệm Tần sau khi về vẫn không nghĩ ra được, chuyện cũng không to tát gì mà, hơn nữa mình có gì làm không đúng đâu. Hơn nữa mình là cấp phó giám đốc sở, mình phải xin lỗi tên cấp huyện sao? Trong lòng rất không thoải mái thì ai ngờ thư ký Tiết đã tìm tới chuyển đạt chỉ thị mới nhất của Trương Thiên Hào.

Chờ thư ký Tiết nói xong, mặt chủ nhiệm Tần tối đen lại. Thư ký Tiết xoay người rời đi chỉ cười lạnh một tiếng. Tên chủ nhiệm Tần này nói như thế nào nhỉ, trong mắt chỉ có trưởng ban Trương, đôi khi cũng ra vẻ tư cách mà nói chuyện khó nghe. Thư ký Tiết rất thích thấy đối phương bị thiệt thòi.

Mấy chuyện ngoài lề không nói, buổi chiều chủ nhiệm Tần chỉ có thể kiên trì tìm tới cửa, phía sau còn có ả họ Lý. Ả này bình thường rất được chủ nhiệm Tần thưởng thức nên có ý không biết tời cao đất rộng.

Bên Ban giám sát chiều nay khá nhàn nhã, mọi việc coi như xong chỉ chờ đến tết mà thôi. Mọi người đang cười nói, trước mặt bày không ít đồ ăn, đây là số còn lại sau khi chia, Mạnh Khiết quyết định lấy ra để mọi người ăn trước tết.

- Mạnh Khiết, tôi thích một chiếc áo khoác hơn 800, còn có một bộ mỹ phẩm cũng hơn 800. Bà nói tôi tổng cộng được chia có 800 mà tôi lại thích cả hai là sao?
Cao Quyên Quyên vừa ăn hạt dưa vừa tính toán xem mình nên mua gì là tốt.

Mạnh Khiết cũng không để ý tới cô, tiếp tục đấu tranh với quyển sổ trước mặt. Đây là sổ chia quà cuối năm, cô làm xong rồi trình cho chủ nhiệm Vương xem. Chủ nhiệm Vương thích người làm việc rành rọt, chú tâm.

- Tiểu Cao, cô mau tìm bạn trai đi, bảo hắn mua cho cô là được mà.
Trang Vân ở bên xen miệng vào. Không khí ở ban gần đây khá tốt. chủ nhiệm Vương phân phối quyền lợi tuy có chút bất công nhưng phân chia vật chất khá công bằng. Mạnh Khiết cũng không nhân cơ hội trả thù đả kích, mấy tên thanh niên cũng không phải loại nhớ thù, vì vậy không khí thân thiện nhanh chóng trở về với Ban giám sát.

Chủ nhiệm Tần đứng ở cửa nhìn vào trong, Cao Quyên Quyên thấy có người đến lập tức vỗ tay đứng lên nói:
- Đồng chí, anh tìm ai?

Cách nói chuyện khá nghiêm túc, đây là cách làm việc của Ban giám sát. Vương Quốc Hoa nhiều lần nhấn mạnh điểm này, có thể nói trong nhiều phòng ban ở văn phòng tỉnh ủy thì chỉ có mỗi Ban giám sát có thể làm được điểm này. Không làm được tốt xấu cũng phải tươi cười nếu không Vương Quốc Hoa biết thì nhất định sẽ bị ăn mắng, bị trừ lương.

- Tôi là chủ nhiệm Tần ở Ban văn minh, tôi tới tìm chủ nhiệm Vương của các vị.
Chủ nhiệm Tần giải thích như vậy làm Mạnh Khiết đứng lên nói:
- Chủ nhiệm Vương không có ở đây, ra ngoài làm việc, mai anh quay lại đi.

Một nhân viên nho nhỏ dám nói như vậy, vừa nãy đám người Ban giám sát còn tươi cười sao bây giờ đột nhiên đổi mặt nhanh như vậy? Mạnh Khiết làm thế khiến người khác đều có chút giật mình. Chẳng qua Mạnh Khiết là thân tín của chủ nhiệm Vương, người khác biết cô làm thế nhất định là có nguyên nhân.

- Ồ đồng chí này có thể liên lạc với chủ nhiệm Vương không?
Chủ nhiệm Tần cố nhịn, dù sao cũng là phụ nữ mà.

- lãnh đạo đi đâu sẽ nói với tôi sao? Anh có thể gọi điện thoại cho chủ nhiệm Vương.
Mạnh Khiết vừa nói vừa chỉ chỉ tờ danh bạ điện thoại trên tường, chủ nhiệm Tần thấy số điện thoại di động liền gọi một chút. Ai ngờ y gọi làm máy điện thoại ở chỗ Trương Quốc Thắng vang lên. Trương Quốc Thắng lấy ra nhìn rồi nói:
- Anh gọi nhầm số rồi, phải gọi vào số điện thoại riêng của chủ nhiệm Vương, số điện thoại di động này để ở chỗ tôi để dùng cho công việc.

Làm lãnh đạo có vài số điện thoại, tất cả mọi người đều có thể giải thích. Chủ nhiệm Tần không thể làm gì khác hơn là dập máy nói:
- Số điện thoại kia của chủ nhiệm Vương thì các vị chắc cũng biết chứ?

- Không biết.
Ba thanh niên đồng thanh nói giống như có thương lượng. Mạnh Khiết đi đầu, người khác cứ thế làm theo. Dù sao Mạnh Khiết không thể nào gây phiền phức không cần thiết cho Vương Quốc Hoa mà.

Lần này làm chủ nhiệm Tần tức giận, tay run run trong lúc nhất thời không nói được gì. Lúc này ả họ Lý nhảy ra chỉ vào ba tên thanh niên:
- Mấy người nói chuyện với lãnh đạo như vậy sao?

Mạnh Khiết nghe vậy cười lạnh nói:
- Sáng lúc cô gọi điện tới nói chuyện với lãnh đạo của chúng tôi như thế nào?
Thực ra nghe điện là Mạnh Khiết nhưng đó là số điện thoại văn phòng của chủ nhiệm Vương. Giọng điệu ả phụ nữ này quá ngạo mạn, nói xong dập máy ngay, theo Mạnh Khiết thấy đây là khiêu khích Ban giám sát. Nếu là ai khác cũng không thể chấnhận càng đừng nói Vương Quốc Hoa bây giờ có danh tiếng như mặt trời giữa trưa. Mạnh Khiết có cảm giác lãnh đạo bị nhục thì cô phải đòi về.

- Đi.
Chủ nhiệm Tần coi như nhìn ra Ban giám sát không định cho Ban văn minh mặt mũi.

Hai người vừa nói quay đầu đi thẳng, tuy nhiệm vụ không hoàn thành nhưng chủ nhiệm Tần không muốn ở lại. Quá mất mặt, quá tức giận…

Lúc này Vương Quốc Hoa đang ở khách sạn với Sở Sở, dù sao cuối năm không có việc gì, không đi làm cũng không có ai dám nói gì. Tronng Ban giám sát thì Vương Quốc Hoa là lớn nhất, lúc này Sở Sở là lớn nhất. Vì thế Vương Quốc Hoa đương nhiên không phải đi làm.

Sở Sở tuy nghỉ làm cũng không nhàn rỗi. Buổi chiều cô dùng Vương Quốc Hoa như thư ký mà bắt đầu sửa phương án. Chẳng qua kỹ thuật đánh máy mười ngón của Vương Quốc Hoa không quá tốt do mấy năm không tự mình dùng tới, Sở Sở không thể làm gì khác hơn là gọi điện tới văn phòng bảo cử nhân viên đánh máy tới, cũng là cô bé đưa Sở Sở đến bệnh viện.

Vương Quốc Hoa tạm thời làm người biên tập và sửa bản thảo, hắn cầm bản thảo sửa rất nghiêm túc, cuối cùng phương án đã làm xong. Vương Quốc Hoa lúc này mới nhận được điện của Mạnh Khiết nói qua việc Ban văn minh đến.

- Biết rồi.
Vương Quốc Hoa không coi việc này quá quan trọng, cùng lắm lát phái người đi hợp tác với bọn họ là được. Đài truyền hình tổ chức tiết mục đêm giao thừa đâu đến lượt Ban giám sát chỉ trỏ chứ. Xây dựng tinh thần văn minh tuy quan trọng nhưng không phải chuyện do chủ nhiệm Vương phụ trách mà.

Dập máy Vương Quốc Hoa tiếp tục làm thư ký cho Sở Sở. Sở Sở đòi phải làm tới cùng, Vương Quốc Hoa đành phải có bao sức dùng hết mới được. Lúc Sở Sở định đứng dậy, Vương Quốc Hoa lập tức đưa tay đè lại.
- Em ngồi đi, có gì cứ mở miệng, em phải nhớ ở nhà em là lãnh đạo cao nhất.

Sở Sở mỉm cười thật ngọt ngào.
- Em ngồi cả ngày rồi, cũng nên đi lại nhiều mà. Mà bác sĩ còn bảo em đi lại nhiều đó.
Nhân viên đánh máy ở bên lén cười trộm, Sở Sở thấy thế oán giận nói:
- Nhìn anh đó, chủ nhiệm lớn như vậy mà không chú ý hình tượng, làm Tiểu Nhạc cười kia kìa.

Vương Quốc Hoa không thèm để ý, hắn cười hắc hắc nói:
- Hình tượng chó má, đó là để dọa người ngoài. Ở nhà chỉ thị của vợ cao hơn tất cả.

Vương Quốc Hoa dùng thủ đoạn lừa gái làm cho Tiểu Nhạc đang đánh máy mở to mắt hâm mộ.

- Quà cuối năm trong một hai ngày tới phải chuẩn bị xong.
Sở Sở vừa nói đến việc này, Vương Quốc Hoa vỗ đầu nói:
- Đúng, có cái này cho em.
Vừa nói hắn lấy ba lô cầm ra một tập thẻ mua sắm.
- Cho em này, xem có thể dùng được không.

Sở Sở nhìn thoáng qua nói:
- Cái này có thể chia cho lãnh đạo trung tầng của công ty, chẳng qua hơi ít. Bên em có nhiều người, từng này chia ra mỗi người mới hơn 100.
Lời này chỉ có Sở Sở dám nói, Tiểu Nhạc ở bên nghe mà mắt sáng rực lên. Hơn trăm đó, công ty hai tháng nay chưa trả lương rồi.

- Tổng giám đốc Sở, một trăm không ít, em cảm thấy phát mỗi người năm mươi là mọi người đã rất vui rồi.
Tiểu Nhạc xen miệng vào nói, cô nhìn chằm chằm vào mấy thẻ mua sắm kia. Vương Quốc Hoa rất tinh mắt lập tức lấy ra hai thẻ đặt trước máy vi tính:
- Tiểu Nhạc, đây là đại ca cho em mua quần áo, vốn định bảo Sở tỷ đưa em đi mua nhưng lại có việc này. Sở tỷ nói bình thường em giúp chị ấy nhiều.