Phù Diêu

Chương 667: Thời cơ (4,5)



Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn

Chén rượu này coi như là tỏ thái độ, Trịnh Minh mặc dù không cam lòng nhưng không có lựa chọn nào khác. Cũng may Vương Quốc Hoa không phải người ép quá mức, lấy rượu ngon ra chiêu đãi coi như để y có bậc xuống thang.

Chờ Trịnh Minh uống xong, Vương Quốc Hoa cũng bưng chén lên nói.

- Thị xã Thiết Châu đang nghênh đón cơ hội phát triển, không có hoàn cảnh an ninh trật tự tốt là không được. Vì thế tôi vẫn suy nghĩ việc tăng cường đội ngũ nhưng ở phương diện này tôi không quen, chủ yếu là dựa vào các lão đồng chí bên hệ thống chính pháp.

Vương Quốc Hoa nói làm Trịnh Minh thầm yên tâm, kết quả tốt hơn mình dự đoán nhiều.

Làm Trịnh Minh khó hiểu là Sở Sở không hề xuất hiện nữa, mãi đến lúc y về thì Sở Sở mới ra tiễn. Nó làm Trịnh Minh khá rung động, vì thế y khách khí nói:

- Tổng giám đốc Sở, xin lỗi làm trễ bữa ăn của chị.

Sở Sở nở nụ cười:

- Nói khách khí quá, tôi ăn ở trong bếp rồi. Hai vị nói chuyện công việc, tôi là phụ nữ ở bên nghe cũng không hay.

Trịnh Minh cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp này rất có giáo dục, ánh mắt của Vương Quốc Hoa đúng là làm người ta phải hâm mộ. Đưa mắt nhìn cán bộ lãnh đạo ở thị xã Thiết Châu xem thì hiện tượng sợ vợ tuy nói không phải phổ biến nhưng vợ tỏ vẻ này kia không hiếm có. Nhiều quan chức nói chuyện không có tác dụng bằng vợ nói. Vương Quốc Hoa đường đường là bí thư thị ủy, khách tới nhưng vợ không ngồi cùng bàn. Nếu vợ xuất thân bình thường không nói, người phụ nữ như Sở Sở nhìn qua đúng là có xuất thân tốt, được giáo dục tốt đẹp mà lại làm được đến thế, qua đó có thể thấy được năng lực khống chế cục diện gia đình của Vương Quốc Hoa là rất cao, hoặc là nói Sở Sở có tố chất này. Hai khả năng này đều có thể, Trịnh Minh tin về sau hơn. Sở Sở nói chuyện không nhiều nhưng rõ ràng là không coi trọng một thường vụ thị ủy, đây tuyệt đối không phải giả vờ, nó nói rõ người ta thấy được rất nhiều điều.

Phải nói Trịnh Minh phán đoán chính xác nhưng không hoàn toàn. Chính xác mà nói Sở Sở gặp quan chức có cấp bậc cao hơn Trịnh Minh nhiều, đầy là còn do Sở lão gia tử bình thường không gặp khách mấy. Phải biết rằng ngày Sở Sở đến kết hôn, người đến chúc mừng cũng chính là lãnh đạo của Đảng, quốc gia.

Vương Quốc Hoa tiễn Trịnh Minh xong về nói với Sở Sở.

- Cảm ơn.

Sở Sở trừng mắt nhìn hắn, cô sẵng giọng.

- Nói với em cái này ư?

Vương Quốc Hoa cười nói.

- Em nên chờ anh hết lời đã chứ, cảm ơn vợ đã hi sinh vì anh.

Nụ cười của Sở Sở cứng lại, cô đưa tay đấm vào ngực hắn một chút.

Vương Quốc Hoa cảm nhận được sự biến hoá trong tâm trạng của Sở Sở, hắn đưa tay ôm vai cô, Sở Sở thuận thế cúi đầu vào ngực hắn.

- Em cuối cùng cũng là phụ nữ, phụ nữ cần phải nhận mệnh, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, lấy ăn mày thì đi khắp nơi cùng chồng.

Lúc này rất ấm áp, rất tự nhiên, Sở Sở cúi đầu cảm nhận sự ấm áp mà chồng mang tới.

Ba ngày liên tiếp Vương Quốc Hoa không quan tâm chuyện của đoàn khảo sát, chủ yếu tập trung vào thị sát một vài ban ngành quan trọng, mỗi ngày hai nơi. Mấy ngày nay đài truyền hình, báo thị xã đều không ngừng đưa tin Bí thư Vương đi đâu thị sát, phát biểu những gì…

Hiện tượng người đứng đầu Thiết Châu của Vương Quốc Hoa được dựng lên nhưng so với lời bàn tán thì chuyện của Vương Quốc Hoa còn không bằng với Sở Sở. Lời bàn tán về phu nhân bí thư thị ủy truyền rất nhanh, chỉ vài ngày mà bảo mẫu ra chợ mua đồ ăn về đã có bao lời muốn nói với Sở Sở.

Đương nhiên nội dung chủ yếu không quá nhiều. Đơn giản là dung mạo phu nhân Bí thư Vương như tiên nữ, phu nhân Bí thư Vương xuất thân cao quý… người bàn tán giống như đã thật sự gặp và nói chuyện khá lâu với Vương Quốc Hoa.

Hác Long Quang cuối cùng đã từ tỉnh về, chuyến hành trình lên tỉnh lần này y coi như được ủng hộ hữu hiệu. ủy ban tỉnh toàn lực ủng hộ Thiết Châu cạnh tranh hạng mục điện phân nhôm, phó chủ tịch tỉnh Diêu một lần nữa phụ trách chung, làm cố vấn tổ công tác hạng mục của ủy ban thị xã Thiết Châu. Chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh còn tỏ rõ thái độ sẽ ra mặt tiếp đón tổ công tác Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia.

Có chủ tịch tỉnh ủng hộ là đủ rồi.

Hác Long Quang vui vẻ vừa về lập tức đến văn phòng Vương Quốc Hoa. Nói đủ thứ thì nói như thế nào y cũng không cam lòng việc phải tới thông báo với bí thư thị ủy.

Theo lệ Hác Long Quang đầu tiên phải qua văn phòng Thang Tân Hoa. Cái này Hác Long Quang cũng không thích, nếu đổi vị trí thì theo lệ này chính là dành cho người khác nhưng bây giờ phải thành ra như vậy.

- Tiểu Thang, Bí thư Vương có ở đây không?

Hác Long Quang vẫn duy trì thái độ bình thường, y đứng cửa cười hỏi một câu.

- Là thị trưởng tới, ngài đợi một chút.

Hác Long Quang rất khách khí đứng lên lễ phép nói. Chẳng qua mấy từ cuối làm Hác Long Quang không thoải mái. Với quan hệ giai đoạn hiện nay giữa Vương Quốc Hoa và Hác Long Quang thì Hác Long Quang đúng là không cam đoan mình tới Vương Quốc Hoa có thể tiếp luôn nghe không, mà trực tiếp vào thì Vương Quốc Hoa có thể nói gì khó nghe không?

Hôm nay Hác Long Quang cũng khó nói cảm xúc của mình với Vương Quốc Hoa. Nói là kính sợ thì chưa tới, nói là coi thường thì càng không phải. Nói như thế nào nhỉ? Dù sao Hác Long Quang cảm thấy đối mặt với tên bí thư thị ủy này mình lại có áp lực rất lớn. Tên Vương Quốc Hoa này thể hiện sức chiến đấu vượt xa tưởng tượng của Hác Long Quang. Dù là về khống chế cục diện hay là chơi trong lĩnh vực kinh tế thì đều làm ra kết quả mà Hác Long Quang không nghĩ tới. Quá đả kích người.

Hác Long Quang cũng biết đã không còn cơ hội để chèn ép Vương Quốc Hoa nữa. Nguyên nhân có rất nhiều, trong đó có một điểm quan trọng nhất là năng lực mà Vương Quốc Hoa thể hiện ra làm người ta khó có thể chống cự. Hác Long Quang bây giờ hy vọng là đạt thành hạng mục mình đang vận động, Như vậy mình còn có nước tự bảo vệ mình.

Vương Quốc Hoa đang định ra ngoài thì Hác Long Quang trùng hợp tới.

- Mời thị trưởng vào đi. Tân Hoa, sau này các thường vụ tới trừ khi có tình hình đặc biệt thì anh không cần thông báo, mời vào luôn.

Vương Quốc Hoa nói không quá lớn nhưng Hác Long Quang ở ngoài nghe được. Hác Long Quang không khỏi giật mình vì không hiểu nổi suy nghĩ của đối phương. Đối phương là bí thư thị ủy, thông báo này là một dấu hiệu quan trọng thể hiện quyền uy mà.

Giật mình là giật mình nhưng Hác Long Quang rất nhanh nghiền ngẫm ra vài thứ trong đó. Từ điểm này y phải thừa nhận mình không thông minh bằng Vương Quốc Hoa, tên này quá giảo hoạt.

- Bí thư.

Hác Long Quang vừa vào cửa đã khách khí nói. Vương Quốc Hoa chờ y nói xong mới đáp:

- Thị trưởng đến, mấy ngày này vẫn không thấy anh, có một số việc tôi cần bàn với anh.

Hác Long Quang cảm nhận được câu này có gai đâm, thực tế Vương Quốc Hoa lại nói thật lòng. Xây dựng kinh tế chủ yếu là của bên chính quyền, làm bí thư thị ủy, Vương Quốc Hoa nắm vĩ mô mới là đúng nghĩa. Thật lòng mà nói nếu như Hác Long Quang không cố ý khiêu khích, định đoạt quyền lực của Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa vẫn sẽ nguyện ý hợp tác với đối phương. Vương Quốc Hoa từng làm chủ quản chính quyền nên biết rõ giữa Đảng ủy và chính quyền không hợp tác tốt thì kinh tế một địa phương sẽ rất khó phát triển được. Quá nhiều trở ngại nên làm việc gì cũng sẽ khó khăn.

- Còn không phải là vì hạng mục điện phân nhôm sao? Bây giờ đã có đầu mối nên tôi tới báo cáo.

Hác Long Quang nói với giọng đầy oán giận. Lúc trước ở Nghiêm Giai Ngọc làm khó hắn, Hác Long Quang đã tính lên đầu Vương Quốc Hoa, cho nên lúc nói chuyện trong lòng còn thêm một câu “Gian phu”

- Ồ, anh chạy hạng mục thế nào rồi? Chuyện này đúng là cần phải chú ý, anh ngồi xuống rồi nói.

Vương Quốc Hoa khách khí nằm ngoài dự đoán của Hác Long Quang, nó làm Hác Long Quang không khỏi cảnh giác. Y thầm nghĩ thằng ranh này có phải muốn đoạt công của mình không? Nếu như vậy thì quá độc ác, đây là vừa đẩy mình xuống mặt đất rồi giẫm mình vài chục ngàn cái. Hác Long Quang không tự giác đặt mình ở vị trí thấp hơn Vương Quốc Hoa.

- Bí thư, anh trước đó nói là có việc gì cần bàn với tôi vậy?

Hác Long Quang cảnh giác nói.

- Là như thế này, hôm trước anh không có ở đây thì Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy gửi điện tới thông báo một vị từ Ban tổ chức cán bộ trung ương sẽ đến tạm giữ chức phó thị trưởng ở Thiết Châu chúng ta, cụ thể là lúc nào vẫn chưa xác định. Tóm lại là có việc này. Anh là thị trưởng nên tôi đương nhiên phải bàn với anh.

Vương Quốc Hoa nói mới làm Hác Long Quang yên tâm, thì ra là việc này.

Vương Quốc Hoa cũng nhận ra sự cảnh giác của Hác Long Quang, hắn không thèm để ý thậm chí còn khinh thường Hác Long Quang.

- Chuyện này tôi cũng đã biết, chờ người tới rồi nói.

Hác Long Quang ứng phó một câu rồi nói tiếp.

- Lần này tôi lên tỉnh có thu hoạch không nhỏ, chủ tịch tỉnh Lưu rất quan tâm đến hạng mục điện phân nhôm của Thiết Châu chúng ta, yêu cầu ủy ban thị xã toàn lực tranh thủ, hơn nữa phó chủ tịch tỉnh Diêu còn ra mặt lầm cố vấn hạng mục. Lúc cần thì chủ tịch tỉnh cục Chiêu thương ra mặt tiếp đón lãnh đạo Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia tới.

Hác Long Quang có chút đắc ý, mắt nhìn Vương Quốc Hoa một lát, y thầm nghĩ mình không phải không làm được gì mà.

- Trên tỉnh đã chú trọng như vậy, ủy ban thị xã nhất định phải tập trung cao độ, tranh thủ đưa hạng mục này về Thiết Châu chúng ta. Như vậy đi, có gì cần thị ủy giúp đỡ thì thị trưởng Hác cứ việc mở miệng.

Vương Quốc Hoa rất thành tâm nói nhưng Hác Long Quang không nhận, y không hề do dự nói.

- Cái này tạm thời chưa cần, đến lúc cần tôi sẽ nói.

Nếu y nói như vậy, Vương Quốc Hoa cũng không miễn cưỡng. Khoảng cách giữa hai người quá sâu, muốn nói hợp tác thì bây giờ gần như là không thể. Vương Quốc Hoa đưa thiện ý không phải vì thành tích của Hác Long Quang mà thật lòng muốn hạng mục kia đầu tư vào Thiết Châu, qua đó thúc đẩy kinh tế Thiết Châu phát triển mạnh.

- Cứ như vậy đi, ủy ban thị xã cứ mạnh dạn mà làm.

Vương Quốc Hoa nói khá đơn giản, Hác Long Quang không từ vẻ mặt Vương Quốc Hoa nhận ra gì. Y không tin Vương Quốc Hoa rộng lượng, không thèm tranh thành tích với mình như vậy.

Trước khi Hác Long Quang rời đi, Vương Quốc Hoa nói một câu:

- Hội nghị thường vụ ngày mai thị trưởng Hác không vắng mặt nữa chứ?

Hác Long Quang ngẩn ra một chút:

- Không, mai tôi không có chuyện gì quan trọng cả.

Vương Quốc Hoa gật đầu không nói gì, Hác Long Quang đầy khó hiểu rời đi. Đến tầng ba, Hác Long Quang không yên tâm do dự một chút rồi xuống lầu gọi cho Mẫn Tự Hùng, hẹn đối phương tối đi dùng cơm.

Ai ngờ Mẫn Tự Hùng nghe điện lại nói.

- Không ăn, no bụng vì tức rồi.

Hác Long Quang vội vàng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì thế?

Mẫn Tự Hùng nói:

- Không phải tên Việt Phong sao, bây giờ đi theo Vương Quốc Hoa nên vểnh đuôi, trong mắt không coi tôi là phó bí thư nữa.

Gần đây trong vài việc điều chỉnh nhân sự thì Việt Phong có khác nhau không ít với Mẫn Tự Hùng. Đương nhiên Việt Phong cung không tranh cãi quá nhiều với Mẫn Tự Hùng, mà y tỏ vẻ thỏa hiệp nói vài bổ nhiệm nhân sự cần phải có vài ứng viên lựa chọn, sau đó đưa ra để hội nghị thường vụ thảo luận.

Đây coi như là phương thức khá công bằng nhưng vấn đề Mẫn Tự Hùng không nghĩ như vậy. Y cho rằng Việt Phong đang khiêu khích uy tín của mình, đó là âm mưu của tên Vương Quốc Hoa, mục đích là vì làm y mất quyền lực.

Sự khác biệt giữa lãnh đạo bên mảng nhân sự là rất bình thường, ai không muốn đề bạt người của mình chứ? Gặp chuyện như thế này thì sao vui vẻ được. Chuyện đưa ra hội nghị thường vụ thì nhất định sẽ có bên thắng bên thua, Mẫn Tự Hùng tự nhận trong hội nghị mình gần như không thể thắng. Không phát hiện thái độ của các thường vụ thị ủy đã thay đổi rất nhiều sao?

Đúng là vì không thấy hy vọng thắng nên Mẫn Tự Hùng mới càng thêm oán giận.

Không nói tới hai người kia, bên này Từ Diệu Quốc đến văn phòng Vương Quốc Hoa. Thấy lãnh đạo, y cười nói:

- Bí thư, vừa nãy tôi thấy thị trưởng Hác đi ra ngoài với vẻ mặt không quá tốt.

Vương Quốc Hoa cười cười không tiếp lời, hắn hỏi lại một câu:

- Lão Từ có chuyện gì quan trọng af?

Phản ứng của Vương Quốc Hoa trong mắt Từ Diệu Quốc đó là không coi thái độ của Hác Long Quang vào đâu. Suy nghĩ này một khi hình thành cũng rất nhanh chóng kết rễ trong lòng Từ Diệu Quốc.

- Là như thế này, vừa nãy tôi đi lên trùng hợp gặp trưởng ban Việt và nói chuyện vài câu với y. Nghe y nói thì có khác nhau ở vấn đề nhân sự với phó bí thư Mẫn, một vài vị trí mỗi bên đều có đề cử của mình.

Từ Diệu Quốc nói như vậy nhưng thực ra đâu phải trùng hợp gặp chứ?

Vương Quốc Hoa nghe xong nhíu mày, Từ Diệu Quốc nhỏ giọng nói:

- Bí thư, tôi cảm thấy đã đến lúc điều chỉnh một vài đồng chí.

Điều chỉnh cán bộ, lời này có nhiều ý nghĩa. Thực tế nhiều bí thư thích điều chỉnh cán bộ bởi vì mỗi lần như vậy đều kiếm được nhiều lợi ích.

Từ Diệu Quốc không phải muốn Vương Quốc Hoa nhận hối lộ mà muốn Vương Quốc Hoa nhân cơ hội này xác lập địa vị tuyệt đối ở thị xã Thiết Châu.

- Chuyện này để tạm đó, tôi mới tới chưa lâu nên tạm thời cần nhất là ổn định cục diện.

Vương Quốc Hoa tỏ thái độ làm Từ Diệu Quốc có chút nuối tiếc. Y cảm thấy Vương Quốc Hoa quá mềm mỏng, không đủ tàn nhẫn. Đây là thời cơ tốt đánh con chó ngã xuống nước, bỏ lỡ đúng là rất đáng tiếc.

Từ Diệu Quốc định nói thêm nhưng Vương Quốc Hoa đã xua tay chặn lại.

- Tôi hiểu ý của anh nhưng thị xã Thiết Châu bây giờ đang ở thời khắc rất quan trọng, thu hút đầu tư và việc phục vụ còn có ủy ban thị xã đang tranh thủ hạng mục cấp quốc gia, tất cả đều cần hoàn cảnh ổn định đảm bảo. Quan điểm cá nhân của tôi cho rằng chỉ cần có lợi cho sự phát triển của Thiết Châu, có lợi cho dân chúng Thiết Châu thì tôi sẽ cố gắng làm thật tốt.

Từ Diệu Quốc mới đầu không thích nghe nhưng suy nghĩ cẩn thận thấy lời này có lẽ là thật. Nó nhất trí với những gì Vương Quốc Hoa đã làm trong thời gian qua. Nghĩ thông điểm này nhưng Từ Diệu Quốc vẫn hơi nuối tiếc vì đã bỏ lỡ thời cơ tốt.

Đề nghị của Từ Diệu Quốc cũng làm Vương Quốc Hoa động tâm. Cuối cùng hắn vẫn bỏ chủ yếu là do cân nhắc về lợi ích lâu dài. Hắn mới tới tuy đã tạo được chút uy tín nhưng nếu điều chỉnh cán bộ trên quy mô lớn thì không biết gặp khó khăn như thế nào nữa.

Chuyện không quá chắc chắn, Vương Quốc Hoa sẽ không đi làm. Tác phong của hắn là tiến dần từng bước, nhất là ở cục diện hiện nay.

10h sáng hôm sau hội nghị thường vụ diễn ra đúng giờ. Vương Quốc Hoa là người cuối cùng xuất hiện trong phòng hội nghị, lúc mở cửa hắn thấy không ít ánh mắt thân thiện nhìn tới, đương nhiên cũng có vài người cúi đầu coi như không thấy Vương Quốc Hoa vào.

Vương Quốc Hoa dùng ánh mắt tự tin nhìn quanh một vòng, lúc này không ai dám coi thường hắn nữa.

- Họp.

Vương Quốc Hoa nói đầy tự tin.

Hội nghị thường vụ lần này diễn ra với không khí rất tốt, hoặc là nói là cuộc biểu diễn khả năng khống chế toàn cục thị ủy Thiết Châu của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa tuy chiếm ưu thế gần như tuyệt đối mà vẫn nói chuyện với mọi người với tư thế ngang hàng, biểu hiện như vậy càng tỏ rõ sức tương tác của Vương Quốc Hoa.

Bên ủy ban thị xã báo cáo qua về công việc gần đây, Hàn Hạo thông báo thành tích thu hút đầu tư mới. Bởi vì thành tích là tập thể chung của thị ủy, mọi người đều có phần tham gia cho nên không khí muốn không vui cũng khó. Sau đó đến lượt Cao Khiết nói chuyện về quy hoạch cải tạo hồ Hóa tử cùng với việc tiếp xúc với nhà đầu tư.

Vương Quốc Hoa cũng nói ra suy nghĩ của mình về hạng mục này, hắn đưa ra điều kiện là phải căn cứ vào tình hình thực tế của thị xã Thiết Châu, dựa vào quy hoạch đô thị chung của thị xã mà tiến hành.

Cao Khiết nghe xong tiếp lời.

- Chỉ thị của Bí thư Vương là rất quan trọng, ủy ban trong quá trình chấp hành nhất định sẽ kiên quyết thi hành chỉ thị tinh thần của hội nghị thị ủy.

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Việt Phong chờ hai người báo cáo xong là tới lượt y.

- Trong các quận, huyện, ban ngành của thị xã có vài vấn đề nhân sự cần bổ nhiệm, không biết thị ủy có nên đưa ra kết luận không? Gần đây Ban tổ chức cán bộ rất bận, cán bộ trong ban đi làm cũng bận, hết giờ cũng bận. Trong cuộc họp lần trước tôi còn nhấn mạnh kỷ luật trong ban, đó là Ban tổ chức cán bộ triển khai công việc dưới sự lãnh đạo của thị ủy, báo cho một vài đồng chí thiếu tích cực không nên quá buông lỏng mình.

Lời này làm mọi người tuy mỉm cười nhưng trong lòng lại có suy nghĩ. Vấn đề nhân sự tuy do thị ủy quản lý nhưng mọi người đang ngồi đây đều có quyền lên tiếng nhất định ở vấn đề nhân sự, nếu không chức thường vụ thị ủy còn có ý nghĩa gì chứ?

Việt Phong nói tạo thành gợn sóng không nhỏ, không ít ánh mắt nhìn vào Vương Quốc Hoa. Người có quyền lớn nhất ở đây chính là Vương Quốc Hoa.

- Tôi thấy như thế này. Các đơn vị thiếu chỉ tiêu, cần điều chỉnh về nguyên tắc do thường vụ phụ trách quản lý tiến hành khảo sát đồng chí thích hợp đề cử cho Ban tổ chức cán bộ, sau đó Ban tổ chức cán bộ tiến hành khảo sát cán bộ rồi đưa ra trong hội nghị để mọi người cùng bàn. Tôi mới tới chưa lâu nên không quá quen tình hình, chủ yếu phải dựa vào mọi người. Kết quả cuối cùng vẫn nên theo nguyên tắc tập trung dân chủ của Đảng.

Thái độ của Vương Quốc Hoa có thể nói rất đúng mực. Mọi người có ứng viên thích hợp có thể đề cử, đồng thời cũng nói cho mọi người biết quyền quyết định Ban tổ chức cán bộ khảo sát cán bộ nằm trong tay đảng ủy.

Giờ ai không biết Việt Phong đang đứng về phía Vương Quốc Hoa có lẽ lần điều chỉnh nhân sự này Ban Tổ chức cán bộ sẽ được lợi không ít.

- LỜi này của Bí thư Vương rất quan trọng, sau khi về hệ thống chính pháp nhất định sẽ kiên quyết chấp hành tinh thần mà Bí thư Vương nói ra. Ở vấn đề nhân sự chúng tôi nhất định sẽ kiểm tra thật tốt.

Trịnh Minh là người đầu tiên nhảy ra ủng hộ lời nói của Vương Quốc Hoa, người khác cũng không thể chậm chân.

Ngả Thanh Sơn cũng rất tích cực, nói ngay sau lão Trịnh.

- LỜi nói của bí thư, Ban Tuyên giáo nhất định sẽ nghiêm túc suy ngẫm, kiên quyết chấp hành thực hiện.

Vương Quốc Hoa nói cũng là ném quyền nhân sự ra ngoài. Hắn không phải nói mình phải nhờ mọi người giúp ư? Dù sao hắn rộng lượng nhường quyền như vậy cũng khiến mọi người muốn hợp tác.

Đương nhiên có người muốn thì có người không thích. Nhưng ở không khí này ai cũng thông minh nên không dại gì chọc giận tất cả. Các thường vụ thị ủy đều có quyền đề cử nhưng cuối cùng được thông qua hay không lại là việc khác.

Tan họp các thành viên đi ra ngoài vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.