Phù Diêu

Chương 723: Một gậy vào đầu



- Tôi mời mọi người đến là vì việc này …

Vương Quốc Hoa nói qua việc mình gặp ban sáng, ba vị thị trưởng nghe xong đều lộ vẻ khó hiểu, trong lòng đều nghĩ Vương Quốc Hoa vì việc bé xé ra to. Đồng thời bọn họ cũng nghĩ Vương Quốc Hoa làm thế có phải là muốn thể hiện quyền uy không?

Trong lòng nghĩ vậy nhưng không ai nói ý kiến gì khác. Cuối cùng Cao Khiết do dự một chút nói.

- Bí thư nói ra suy nghĩ của mình đi để tránh mọi người suy đoán.

Cao Khiết là nữ điều chỉnh nên cô ả nói ra cũng là dễ dàng nhất.

Vương Quốc Hoa vẫn chú ý phản ứng mấy người này, hắn cảm thấy tâm trạng ba vị kia không quá đúng. Hắn khẽ lắc đầu thở dài một tiếng. Mặc dù đều là người muốn làm việc nhưng ngồi lâu trên cương vị lãnh đạo nên bọn họ bỏ qua thói quen nhìn việc nhỏ mà chỉ nhìn chằm chằm vào việc cho rằng là lớn.

Đối với cái này Vương Quốc Hoa không ngại, đây là hiện tượng phổ biến. Vương Quốc Hoa chỉ có thể thông qua hành vi của mình ảnh hưởng, chuyện này dựa vào quyền lực lãnh đạo mà áp chế là hành vi không khôn ngoan.

- Là như thế này, từ chuyện này tôi có chút suy nghĩ muốn trao đổi với mọi người.

Vương Quốc Hoa uyển chuyển nói.

- Bí thư nói đi, chúng tôi đang nghe.

Hác Long Quang vừa nói vừa nhìn phản ứng hai người kia.

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nhìn thoáng qua Hác Long Quang, hắn coi như đoán được ý đồ của đối phương khi nói như vậy. Chẳng qua đây không phải uy hiếp gì đối với hắn cả, chỉ cần làm xong chuyện thì hai vị kia sẽ biết được Vương Quốc Hoa này không có ý đồ gì khác. Hơn nữa Vương Quốc Hoa nếu như một lòng với Hác Long Quang thì hai vị kia còn có thể ngồi im được sao?

- Đầu tiên tôi muốn thị xã chúng ta trong quá trình quy hoạch đô thị có thể cân nhắc dành ra một nơi chuyên môn cung cấp cho quần chúng có điều kiện khó khăn kinh doanh không? Tôi cảm thấy ở quảng trường thư giãn sau khi đi vào sử dụng có thể cân nhắc lập một chợ đêm miễn phí. Sau đó ủy ban có phải nên cho kinh doanh các quán hàng nhỏ trên một số đường phố không? Đây chỉ là quan điểm cá nhân của tôi, do liên quan đến bên ủy ban nên tôi mời mọi người đến nói chuyện.

Vương Quốc Hoa cười ha hả nói, hắn thuận tay cũng ném thuốc cho Hác Long Quang và Hàn Hạo.

Chuyện này làm Hàn Hạo xúc đông nhiều nhất, y phụ trách mảng tái nghiệp của thị xã, thành quả thu hút đầu tư đã giảm bớt áp lực cho y nhưng vẫn còn kémnhiều.

- Suy nghĩ này của bí thư rất có tính khả thi. Tôi là phó thị trưởng phụ trách quản lý mà vẫn có thói quen công tác cũ. Ví dụ như chợ đêm vậy, nếu làm tốt không phải là một điểm tăng trưởng kinh tế mới sao? Nhìn như nhỏ nhưng thực tế lại rất quan trọng đối với tầng lớp dân chúng khó khăn. Chuyện này tôi xin nhận khuyết điểm.

Hàn Hạo rất thần khẩn nói, có thể nói ý tưởng của Vương Quốc Hoa làm y rất xúc động. Vương Quốc Hoa là bí thư thị ủy, việc này hoàn toàn có thể coi như không thấy nhưng người ta đi ăn sáng cũng có thể nghĩ như vậy, y là phó thị trưởng phụ trách sao không xấu hổ cho được.

Hàn Hạo đã nói như vậy, Hác Long Quang đâu tiện nói khác. Đề nghị của Vương Quốc Hoa không làm tổn hại lợi ích của mọi người, thậm chí nếu làm tốt thì đó cũng là điểm sáng của bên chính quyền.

- Bí thư nói rất đúng, việc dân không có gì là nhỏ. Chẳng qua trước khi làm cần phải có kế hoạch cụ thể. Ví dụ như trật tự chợ đêm và đảm bảo vệ sinh, còn cả thời gian diễn ra, không thể vì chợ đêm mà ảnh hưởng đến mục đích vốn có của quảng trường. Còn cả việc định giá các quầy hàng… Nhất là chi phí đó là phải có giá thấp hơn so với giá thị trường thì mới thể hiện được ý của ủy ban thị xã.

Hác Long Quang không phải không có năng lực chỉ là luôn nghĩ đến việc làm sao cho mình được thêm thành tích. Bây giờ Vương Quốc Hoa nói như vậy, Hác Long Quang thoáng suy nghĩ là đưa ra được ý tưởng của mình.

- Thị trưởng nói rất đúng, đồng chí Cao Khiết phụ trách bên quản lý thị trường, chị nói một chút.

Vương Quốc Hoa đồng ý với lời nói của Hác Long Quang.

Không khí khá tích cực, ba vị thị trưởng lên tiếng là chính vì đây là công việc bên ủy ban. Vương Quốc Hoa cười ha hả nghe bọn họ nói, cũng thuận tay rót nước cho bọn họ.

Khi ba người đã nói xong ý kiến của mình, Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói.

- Còn có một việc là tôi định nhắc đồng chí Cao Khiết một chút. Trong quá trình xây dựng đô thị thì việc giải tỏa luôn là bước đầu tiên. Tôi chú ý thấy đường ở nội thành có nhiều cây lâu năm, đường mới chưa làm xong mà các cây cổ thụ này đi đâu cũng không ai biết. Đây đều là tài sản công cộng đó.

- Đúng thế, đây đúng là một vấn đề.

Cao Khiết nhíu mày. Chuyện này cô ta phải để tâm.

Vương Quốc Hoa cười cười một tiếng rồi nói tiếp.

- Tôi cũng có biện pháp, quảng trường thư giản không thể để trống không mà. Bây giờ mới xây dựng được một nửa nên có thể chuyển một ít cây sang đó. Ngoài ra Cao Khiết có thể bàn với tổng giám đốc Lưu và bán cây với giá thích hợp cho chị ta. Chị ta không muốn xây dựng công viên sao, vậy sao không có cây xanh cho được. Điều kiện là không được dùng để xây dựng mà phải dùng để trồng trong công viên.

Cao Khiết đang đau đầu vì việc này. Đề nghị của Vương Quốc Hoa có hai hiệu quả. Thứ nhất là chuyển cây đi nơi khác sẽ có bồi thường một chút cho bên dưới. Thứ hai cây bán cho Lưu Linh, Cao Khiết nhất định không thể tự mình làm. Nói cách khác người bên dưới có thể linh hoạt một chút.

- Biện pháp của bí thư rất hay.

Cao Khiết đồng ý ngay. Vương Quốc Hoa nói tiếp.

- Nhưng tôi phải nói trước là thị xã hiện có nhiều công trình xây dựng như vậy nhưng dù là ai làm cũng phải đảm bảo chất lượng, nếu không có chuyện tôi sẽ xử lý người phụ trách.

Vương Quốc Hoa nhắc nhở không phải là thừa. Mấy người này trong tay có quyền lực, có quan hệ kiểu gì chẳng có chiếu cố người quen. Như Cao Khiết chỉ riêng vài công trình công cộng hiện nay đều không phải để một vài công ty có quan hệ tốt làm sao? Vương Quốc Hoa cũng không quá mức, chỉ cần chất lượng được đảm bảo thì hắn có thể coi như không biết.

Hác Long Quang lên tiếng đầu tiên.

- Bí thư nhắc rất kịp thời, tôi sẽ tổ chức hội nghị giám sát chất lượng công trình và nhắc đến việc này.

Hác Long Quang nói rất có ý tứ. Y là thị trưởng tổ chức hội nghị như vậy là không vấn đề gì.

- Vậy làm phiền thị trưởng.

Vương Quốc Hoa nói làm Hác Long Quang yên tâm không ít.

- Đúng rồi thị trưởng, ngày hôm qua cục Tài chính gọi điện báo cáo nói trên Sở tài chính giữ khoản tiền không chịu cấp xuống.

Hàn Hạo đâu chịu để Hác Long Quang cứ thế ôm việc kia vào mình, nếu Hác Long Quang ôm thì không phải dễ dàng làm khó y và Cao Khiết sao? Y lập tức đưa ra câu này để nhắc đối phương.

Hác Long Quang bị trúng một gây làm tâm trạng vừa cao hứng thoáng cái mất sạch. Y nhảy ra nắm chất lượng công trình không phải là muốn trong tay có gì đó để áp chế hai người kia sao? Ai ngờ Hàn Hạo ngẩn ra nhanh như vậy, bình thường không nhìn ra được đó.