Phù Đồ Tháp

Chương 37: Ý vô dung



Hành trình Nam hạ lại tiếp tục, qua Liêu Thành rồi đến Từ Châu, một đường thuận dòng thuận gió.

Tháng năm tháng sáu chính là thời điểm nóng nhất trong năm, cây dương ủ rũ, hoa lựu đỏ rực. Mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cảnh trí hai bên bờ xa xăm, mơ hồ thấy xen trong sắc xanh kỳ bí là những đốm lửa đỏ tươi. Mũi thuyền rẽ sóng tiền về phía trước, sóng nước chạy dài từng đợt từng đợt.

Mọi thứ đều đã đâu vào đấy, Tiêu Đạc đi qua các châu huyện, dẫu nói là không muốn kinh quan động phủ, nhưng bảo thuyền quá gây chú ý, chỉ cần một lần cập bến là quan viên lập tức tới yết kiến. Con người hắn ghét phiền toái, gặp chuyện xã giao quan trọng vẫn phải tươi cười, quả thực mệt mỏi. Kể từ đó thuyền rất ít khi dừng lại, chỉ khi đêm xuống mới đậu thuyền, thiếu thứ gì thì nửa đêm sai phiên tử vào phố gõ cửa từng hàng.

Âm Lâu lại tiếp tục sống những ngày tiểu thư khuê các, cũng chẳng mấy khi đi lại, cả ngày ngồi buồng thêu hoa làm giày giết thời gian. Chỉ là dường như nàng đã mắc bệnh, mỗi khi ngồi trước gương trang điểm tô son đều thất thần. Đêm đó tựa như giấc mộng, khắc sâu vào tâm trí nàng, đủ cho nàng nhớ nhung cả một đời.

Tựa hồ Đồng Vân cảm nhận được gì đó, dù sao cũng là người hậu hạ thân cận, chủ tử có chút khác lạ, kẻ làm nô tài lại chẳng hay biết, vậy thì quá uổng công mỗi bổng lộc được phát mỗi tháng rồi. Vì vậy, nàng quấn quýt lấy Âm Lâu: “Tào Xuân Áng này đúng là, mỗi lần thấy em liền nháy mắt, không biết là có ý định quái quỷ gì đây.”

“Không phải là nó vẫn còn nhỏ sao, bé tí như vậy đã định tìm đối thực?” Âm Lâu nói xong thì ngẫm nghĩ, nghĩ mãi nghĩ mãi, nhưng rốt cuộc ngoài lý do này ra nàng quả thực không thể nghĩ được cái gì khác.

Đồng Vân làm bộ thở ngắn than dài: “Đúng là thói đời đổi thay mà! Cha nuôi còn chưa có động tĩnh, con nuôi đã muốn cầm đèn chạy trước. Chủ tử, chủ tử xem Tiêu chưởng ấn này có phải là rất kỳ lạ không, trước kia hắn suốt ngày ở Tư Lễ Giám không về phủ, bây giờ cũng ở cùng một chỗ với đám phiên tử Đông Xưởng cả ngày, đừng nói là háo nam sắc đấy!”

Âm Lâu nghe xong thì chẳng mấy vui vẻ, nếu hắn háo nam sắc, vậy thì nàng biến thành cái gì? Nàng cẩn thận biện giải với Đồng Vân: “Mấy tên bất nam bất nữ đó là cái dạng gì? Đi đường còn vặn vẹo ngúng nguẩy lợi hại hơn cả ta! Hán thần có như thế không? Dáng người hắn thẳng tắp, uy phong bát diện, lúc nào vui lên hắn còn bước một……”

Đồng Vân xì một tiếng, “Hắn chỉ bước đi cho chủ tử xem, em nào đã nhìn thấy. Nhưng em nhìn thấy cách hắn cầm ly…” Nàng giơ tay làm mẫu trước mặt Âm Lâu, làm bộ giương cao ngón út lên, “Như vậy đó! Chủ tử đã từng gặp qua nam nhân nào làm ra cái dáng tay như thế chưa?”

Âm Lâu á khẩu không đáp, một hồi lâu sau mới nói: “Thế thì đã sao? Ai mà chẳng có vài tật xấu nhỏ? Ban đêm em ngủ còn nghiến răng nữa là!”

Đồng Vân đỏ mặt: “Tự dưng lại lôi khuyết điểm của người ta ra, chẳng vui chút nào! Em đang nói xấu sau lưng cùng với chủ tử, sao chủ tử lại bênh hắn chằm chặp? Chủ tử, em hỏi thật, có phải chủ tử và Tiêu chưởng ấn đã ‘cái kia’ rồi?”

Âm Lâu bị dọa nhảy dựng: “Cái gì cơ? Chúng ta thanh bạch chưa làm cái gì hết!”

Đồng Vân chép miệng một hồi: “Bộ dạng đỏ mặt tía tai này lại càng thêm chứng thực!” Rồi nàng thở dài, ghé vào tai Âm Lâu nói nhỏ, “Dám làm thì phải dám nhận, nửa tháng này ở trên thuyền, em đã quan sát cẩn thận rồi, Tiêu chưởng ấn đối đãi với chủ tử không giống với người khác. Em khẳng định là sẽ khác với Vinh An Hoàng Hậu, dường như Tiêu chưởng ấn có chút thích chủ tử, chủ tử không nhận ra sao?”

Âm Lâu bị nàng chạm trúng tâm sự, giật mình thẫn thờ một hồi. Đồng Vân đánh giá nàng nửa ngày, vốn tưởng nàng sẽ lại pha trò đùn đẩy, ai ngờ thế mà nàng chỉ ngồi im. Cô nương có người yêu rồi, niềm vui trong lòng sao có thể kiềm chế? Nàng đè nén cũng đủ lâu, nén đến nội thương đến nơi, vì thế lôi kéo Đồng Vân mà hỏi: “Nếu có một người thích thái giám rồi, vậy người này còn cứu được không?”

Đồng Vân nhìn nàng đầy thương cảm: “Không cứu được. Kết cục của cung nữ và thái giám kết đối thực chính là đường cùng, phàm là người có đầu óc, không ai lại đi treo cổ lên cái cây chết kia! Chủ tử, thực ra em đã sớm nhìn ra, chủ tử giấu được đến bây giờ, em thực sự bội phục.”

Nàng trợn mắt kinh ngạc: “Ta thể hiện rõ ràng thế sao?”

Đồng Vân mới nói hai ba câu nàng đã gật đầu thừa nhận, lòng dạ như vậy thì giấu được ai! Sợ nàng lo nghĩ đành an ủi nàng, “Em thân cận với chủ tử, những chuyện này sao giấu được em. Em hỏi chủ tử, bây giờ chủ tử định làm gì? Muốn cùng với Tiêu chưởng ấn đâm thủng giấy cửa sổ sao?”

“Đâm thủng rồi cả hai sẽ không còn tự tại như trước nữa, ta không dám.” Nàng đau thương vô cùng mà nhìn Đồng Vân: “Đồng Vân, sau này ta phải làm sao đây?”

Đây đúng là nan đề mà! Đồng Vân vuốt cằm nói: “Chủ tử phải suy nghĩ cho kỹ, hắn chính là thái giám, chủ tử có biết câu không bột đố gột nên hồ không? Chủ tử còn trẻ, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện khiến bản thân phải hối hận sau này.”

Âm Lâu cảm thấy tình yêu cũng chẳng liên quan gì đến “chỗ kia” của hắn, “Cho dù hắn tàn phế, ta vẫn cứ là thích hắn.”

Người trong cuộc đã nóng đầu lên là không màng gì nữa, nào có nghĩ được đến mai sau! Đồng Vân tận tâm khuyên nhủ, thấy nàng vẫn trưng ra vẻ mặt kiên định, liền hiểu ngay lúc này có nói gì cũng vô ích. Nghĩ lại thì cái vị cách vách kia, ngoại trừ từng bị chém một đao ra, còn lại chỗ nào cũng hơn người. Kỳ thực nàng cảm thấy chủ tử của mình rất tinh mắt, nhưng nói ra thì lại có nghĩa là khuyến khích nàng.

“Những chuyện thế này, một cây làm chẳng nên non.” Đồng Vân ngồi xuống bên mép giường nói “Dù có nói gì đi chăng nữa, trước tiên là phải xem Tiêu chưởng ấn có ý tứ gì với chủ tử không đã. Nếu như chỉ là từ phía một mình chủ tử, em khuyên chủ tử đừng hé răng. Vị kia không giống những người khác, tâm nhãn nhiều. Nếu hắn biết chủ tử ái mộ hắn, vậy thì chủ tử chỉ còn nước đi theo vết xe của Vinh An Hoàng Hậu mà thôi! Nhưng nếu có thể tìm ra một chút bằng chứng chứng minh hắn cũng yêu chủ tử, vậy thì chủ tử phải to gan lên, nói cho hắn chủ tử cũng thích hắn, để cho hắn nghĩ biện pháp! Dù sao chúng ta cũng không thể mở miệng trước, nếu không sẽ rất mất giá.”

Âm Lâu chớp mắt hỏi nàng: “Cứ thế nói thẳng với hắn sao?”

Đồng Vân gật đầu: “Đúng vậy, chẳng nhẽ chủ tử định cất giấu mãi, ôm theo vào cung thương tiếc cả đời sao?”

Âm Lâu quả thực khó xử: “Nhưng Hoàng Thượng đang nhìn chằm chằm kia kìa!”

“Chủ tử không nghĩ ra biện pháp không có nghĩa là người ta cũng bó tay. Nếu hắn thực sự yêu chủ tử, bảo hắn đưa chủ tử chạy trốn hắn cũng chẳng chớp mắt lấy một cái, để xem hay có thể buông tay quyền thế hiện tại hay không.” Đồng Vân nói rồi cười rộ lên, “Ôi trời, thái giám cùng Thái phi bỏ trốn, chuyện lạ 800 năm chưa từng nghe nói, có chút thú vị! Nhưng chủ tử mà bỏ trốn được thì tiện thể mang theo em đi, em không thể về nhà, bị Cẩm Y Vệ bắt thì hết đường sống mất.”

Đây cũng chỉ là trò cườĐây cũng chỉ là trò cười giới hạn trong khuê phòng mà thôi. Việc bỏ trốn liên lụy quá rộng, dưới gầm trời này, có đất nào không phải là đất của Thiên Tử, có thể trốn được tới đâu?

Nhưng Đồng Vân nói nàng nên nói cho hắn, nàng vốn canh cánh đã lâu, quả nhiên tâm tư có chút lung lay. Dường như nàng thực sự nên nói cho hắn, không cần biết hắn có khả năng thay đổi vận mệnh tiến cung của nàng hay không, cho hắn biết tâm ý của nàng cũng giống với hắn, giữa cả hai có một sự ký thác rồi, cuộc sống tương lai cũng bớt phần tịch mịch.

Điều đáng tiếc là kể từ tối ngày hôm đó, cơ hội không hề xuất hiện, hắn bắt đầu công việc nghị sự cùng người của Tư Lễ Giám, thảo luận làm thế nào để tăng canh tác cây dâu, làm thế nào để nâng cao sản lượng kén tằm, nên đàm phán với thương nhân ngoại bang ra sao. Từ Hoài An đến Trấn Giang, hắn không bước vào buồng nàng một lần nào nữa.

Một thời gian dài trôi qua, nàng dần dần nản lòng thoái chí. Một sự kiện đã cân nhắc trong đầu lâu lắm rồi, bỗng nhiên lại cảm thấy tất cả hóa thành vô nghĩa. Có lẽ ngay từ lúc nàng còn đang bận cân nhắc, hắn đã sớm cảm thấy mệt mỏi, đã đưa ra quyết định xong xuôi.

Kênh đào đã đến đầu nguồn Dư Hàng, bảo thuyền không cập bờ ở bến tàu bình thường, Tạo Thuyền Cục có bến tàu chuyên môn cho thuyền của triều đình, hai bờ sông đậu đầy phúc thuyền và thuyền liên hoàn. Quan viên ở đây đã sớm nhận được tin tức bảo thuyền sắp tới Chiết Giang, Hán công xuất hành chính là Đại Phật giá lâm, không đơn thuần chỉ là một đại thần khâm sai, quả thực được coi như là một nửa Hoàng Đế. Người quan trọng như vậy, ngàn vạn lần không được chậm trễ. Ở bên ngoài, bến tàu được dọn dẹp sạch bong, thợ thuyền đều bị xua ra, thú quân vây quanh toàn bộ xưởng tàu, tất cả đều là để tô đậm thêm bầu không khí trịnh trọng mà kỳ cục này.

Âm Lâu rời thuyền, đi sau lưng Tiêu Đạc, lênh đênh trên nước một thời gian dài, bây giờ đặt chân xuống mặt đất lại có chút lảo đảo, một bên tay bị hắn đỡ lấy. Trước mặt bao nhiêu người, hắn không tiện nhiều lời, nhanh chóng thu tay lại, biểu cảm lạnh nhạt. Âm Lâu ngẩn người, trong lòng có chút lạnh lẽo, thân cận với hắn đã thành quen, lại quên mất vẻ kiêu căng quý khí trước kia của hắn. Kỳ thật đây mới là Đề đốc Đông Xưởng trong mắt mọi người, một thân áo gấm thêu hoa, chỉ cần đứng nói chuyện với người ta cũng toát lên khí thế không giận mà uy, khác xa với Hán thần trong tâm trí nàng.

Một người mặc quan bào đỏ thẫm đính bố tử(*) bước tới chắp tay hành lễ, cười nói: “Hán công thay Hoàng Thượng ban sai(*), hành trình mưa gió ngày đêm thực sự vất vả. Ti chức nghe tin đã mong ngày mong đêm, cuối cùng ngài cũng đã tới! Mọi người đã góp phần chuẩn bị yến hội cho ngài đón gió tẩy trần, chuyện công vụ tạm thời gác lại, Hán công cứ nghỉ ngơi, đến khi dưỡng thần xong xuôi, chúng ti chức sẽ từng người tới bẩm báo với ngài.”

(*)Ban sai: Những công việc quan phủ hoặc quân đội phải quản lý, ví dụ như trưng thu tài sản, bắt phu v.v…

Nói chuyện trên quan trường phải cân nhắc từng câu từng chữ, Tô Hàng là đất lành, đám quan viên đều giàu đến chảy mỡ, một bữa yến tiệc còn bày đặt góp tiền thể hiện thanh liêm, Tiêu Đạc nghe mà thấy nực cười. Hắn nhẹ nhàng cười nhạt, xua tay nói: “Lưu Trung thừa khách khí rồi, nhà ta là phụng theo Hoàng mệnh, làm sao dám nhắc hai chữ vất vả. Mọi người ở đây đều bận bịu mỗi ngày, giống như ngài đây đã là Tuần phủ còn kiêm chức Phó đô Ngự sử Đô Sát Viện, đường đường là chức nhị phẩm, người khác nhìn vào đều cảm thấy thán phục, năm ngoái từ đường bị sập còn chưa có tiền tu sửa, gian nan bên trong chúng ta đành tự biết thôi. Nhà ta hôm nay vừa tới đã khiến chư vị tiêu pha, quả thật hổ thẹn!”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Đề đốc Đông Xương rốt cuộc cũng không phải là danh tiếng hão, quan viên trên dưới của một châu phủ ít nhất cũng có bảy tám chục người. Hắn đảo mắt một vòng, tên Giám sử này, tên Tri châu kia, có ai không nằm trong lòng bàn tay hắn. Tên Lưu Mậu kia vì cái gì mà chịu bỏ tiền, còn không phải là nháo nhào việc nhà với đường huynh hắn, cố ý gây khó dễ sao. Lôi mấy chuyện vụn vặt này ra chính là vì muốn gõ núi chấn hổ.(*)

(*) Gõ núi chấn hổ: cố ý cảnh cáo.

Quan lại nơi này có tới hơn phân nửa là ngoại phóng(*), chưa từng vào cung diện Thánh, lại càng chưa từng gặp qua vị Chưởng ấn tiếng tăm lẫy lừng này. Thấy hắn trẻ tuổi tuấn mỹ, tuy kính sợ nhưng vẫn mang vài phần tâm tư muốn thử, không ngờ hắn vừa tới đã lập tức ra tay, khiến cho mọi người bị đánh lui nửa dặm, tất cả càng thêm cẩn thận nịnh hót.

(*) Ngoại phóng: quan địa phương được cắt cử đi.

Lưu Mậu người béo, cả người toát mồ hôi lạnh đầm đìa, vội rút khăn tay ra lau, bước tới nói: “Việc nhà ngổn ngang, để Hán công chê cười rồi, hổ thẹn hổ thẹn…Chúng ti chức đã chuẩn bị quan kiệu, mời Hán công di giá, Hán công, mời!”

Phía cuối lối đi có một cái kiệu lớn sơn son, đỉnh kiệu mạ vàng, hoành tráng hơn hẳn quan kiệu bình thường. Tiêu Đạc đưa mắt nhìn, cũng coi như vừa lòng. Hộ vệ Đông Xưởng thấy hắn đồng ý đi qua bên đó thì lập tức thay đổi hết nha dịch nâng kiệu, hơn một trăm hộ vệ mặc phi ngư phục đỏ thẫm đi theo bảo vệ, cảnh tượng phô trương này đúng là khiến người ta kinh sợ.

Tiêu Đạc đi phía trước, Âm Lâu yên lặng theo đuôi. Hắn quay lại liếc mắt nhìn, dưới chiếc lọng xanh thẫm là gương mặt xinh xắn đang tươi cười. Tuy hắn không nói lười nào nhưng tầm mắt lại không rời khỏi nàng dù chỉ giây lát. Từ khi nàng xuống thuyền, hai mắt liền tỏa sáng, quê cũ thực sự có thể khiến nàng quyến luyến như vậy sao? Hắn trầm ngâm hỏi nàng: “Ngươi muốn ở lại quan thự(*) với ta hay là về nhà trước?”

(*) Quan thự: cơ quan của chính phủ.

Nhà Âm Lâu ở dưới chân núi Ngô, cách nơi này cũng không quá xa, ước chừng chỉ bảy tám dặm. Thấy hắn hỏi như vậy, nàng đương nhiên là nóng lòng về nhà, nhưng lại sợ gây ra thêm phiền toái cho hắn, lẩm bẩm nói: “Ngươi cứ bận trước đi, chờ khi nào hết bận rồi tính sau!”

Đám Án sát sử(*) thấy bọn họ nói chuyện thân thiết như người nhà, hoạn quan Đại Nghiệp cưới vợ cũng tạm được coi là bình thường, liền không nghi ngờ gì hắn, cười nói: “Quan thự có chút đơn sơ, chúng ti chức tìm được một trạch viện ở cạnh Tây Hồ, nghe nói là ngày trước Thần Tông Hoàng Đế du hành Giang Nam cho xây, dựa núi gần sông, cảnh trí cũng đẹp, Hán công và phu nhân tới đó ở tạm là thích hợp nhất. Phu nhân đi đường mệt nhọc có thể đi nghỉ ngơi trước, lát nữa muốn đi đâu cứ việc phân phó xuống, ta sẽ cho người hộ tống phu nhân.”

(*) Án sát sử: Tên một chức quan

Âm Lâu bị hắn gọi một tiếng phu nhân, hai tiếng phu nhân, khiến nàng có chút khó xử mà chẳng thể nói gì. Nhìn đến Tiêu Đạc, hắn vẫn thản nhiên như không, trông chẳng có vẻ định lên tiếng phủ nhận, nàng chỉ có thể mặc kệ.

“Cứ theo ý Ngụy Giám sử mà làm đi!” Hắn nhàn nhạt nói, “Ở trạch viện đi lại cũng tiện, ngày mai bảo Nhị đương đầu đưa ngươi về nhà, ở nhà hai ngày là được rồi, khuê nữ xa nhà lâu sợ sẽ lạ giường. Ta hết bận liền tới đón ngươi, nếu ở nhà không thoải mái, muốn tự mình về cũng không khó.”

Hắn dặn dò quá nhiều, khó tránh khỏi có chút dài dòng lèm bèm. Ngoài mặt thì tưởng là người ít nói, đến lúc mở miệng hóa ra không phải. Âm Lâu gật đầu với hắn, nói: “Ngươi cứ lo làm việc đi, ta là về nhà mình, nào có chuyện kiêng kỵ nhiều như vậy!”

Hắn nghe vậy thì khẽ hừ một tiếng, “Chỉ mong hết thảy mọi chuyện đều như ý, nhưng nếu muốn ta ra mặt, ngươi cũng đừng khách khí. Chỉ cần thông báo một tiếng, ta sẽ lập tức đến.”