Cuối tháng này có ba ngày nghỉ, hầu hết nhân viên đều chọn về nhà một chuyến.
Cốc Nghi phiêu bạt đến thành phố này hơn nửa năm trước, anh tìm mấy công việc bán thời gian để duy trì cuộc sống, nhưng vì chút vấn đề của bản thân mà về sau đều bị ông chủ sa thải.
Mấy hôm anh tới viện điều dưỡng, vừa hay hết hợp đồng thuê nhà.
Với các nhân viên khác mà nói, đây là ngày nghỉ.
Nhưng với Cốc Nghi thì cũng không có gì khác với ngày thường.
Anh như thường lệ chơi cùng đám quái nhỏ kia.
Hôm nay nhiệt độ ngoài trời là 24 độ C, độ ẩm không khí là 40%, gió Tây Nam cấp một.
Từng nhánh thực vật hướng về ánh nắng, khỏe mạnh sinh trưởng.
Nhóm quái vật chạy tới chạy lui trên mặt cỏ.
Giờ Cốc Nghi đã vô cùng quen thuộc công việc này, không cần đối chiếu với danh sách cũng có thể phân biệt được đại khái.
Anh thường dốc sức chú tâm vào công việc, dùng nó để đè nén quãng thời gian lòng đầy mơ ước ngày trước.
Cốc Nghi đã từng rất thích điêu khắc.
Nhưng lòng dù có bay xa đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ bị tảng đá hiện thực bào mòn những góc cạnh.
Cốc Nghi bằng lòng chấp nhận kết quả mà hiện thực ném cho mình.
Anh chọn trở thành một người bình thường.
"Sao nhóc lại leo được lên cây vậy?" Cốc Nghi ngửa đầu, trong giọng nói lẫn chút lo lắng: "Đứng yên đừng nhúc nhích nhé."
Anh đã chạy theo 846 một lúc lâu, cái trán chảy ra lớp mồ hôi, hơi thở cũng có phần hổn hển, có giọt mồ hôi nghịch ngợm lăn đến mi làm Cốc Nghi vô thức chớp mắt.
Gót chân bị thứ gì đó đụng vào rất khẽ.
Cốc Nghi quay lại, quả bóng trắng nằm bên tảng đá, 846 đang đứng trên một gốc cây cao chừng nửa người.