Phù Du

Chương 79: Cục mochi màu đen



Edit: Ry

Đi về phía mặt trăng, anh tìm thấy căn nhà kia, đèn trong nhà không bật, cửa cũng đóng chặt.

Có vẻ như không hoan nghênh anh đến.

Cốc Nghi tăng tốc, đi đến trước cổng chính.

Anh gõ cửa.

"Kỷ Trạch? Anh ở đâu."

"Em về đi, con người bé nhỏ."

Thanh âm của đối phương vẫn trầm thấp như trước, nhưng trong lời nói bộc lộ chút lạnh nhạt.

"Mấy ngày nữa tôi sẽ ra ngoài gặp em." Âm thanh kia nói tiếp.

"Vậy em ở ngoài này đợi anh."

Cốc Nghi ngồi xuống bậc thềm, dựa vào cánh cửa sau lưng. Anh không quấy rấy người trong phòng nửa, chỉ ngẩng đầu ngắm mặt trăng trên trời.

Có thể nghe được tiếng của Kỷ Trạch, anh đã rất vui.

Nếu như Kỷ Trạch tạm thời không muốn gặp anh, vậy cứ thế đi.

Cánh cửa sau lưng bỗng mở ra.

Quái vật thỏa hiệp.

"Vậy em không được phép nhìn tôi."

Sự xa cách ngụy trang ban nãy đã hoàn toàn biến mất, đổi thành một loại ấm ức khó có thể nhận ra.

Đèn trong phòng đã được bật lên.

Trước mắt Cốc Nghi bỗng bừng sáng, tia sáng mãnh liệt khiến anh vô thức nhắm mắt lại.

Trong phòng khách không có Kỷ Trạch.

Tiểu Lai bị để ở thế giới tinh thần quạt đôi cánh chạy nhanh về phía Cốc Nghi, không ngừng dùng đầu ủn ống quần anh.

Quái vật đang trốn không nhìn nổi.

Nó kìm nén sự tủi thân trong lòng, không nói nữa.

Ánh mắt Cốc Nghi đảo quanh phòng khách, cuối cùng rơi xuống một cục chăn lông trên ghế sô pha.

"Kỷ Trạch?"

Quái vật lại không để ý tới anh.

Cốc Nghi đi về phía ghế sô pha, ngồi xổm ở giữa chiếc ghế và bàn trà, nhìn cái cục chăn lông màu xám đang nhô lên kia.

Anh thò tay chọc, rõ ràng bên trong đang giấu thứ gì.

Mềm mại, hoàn toàn không phải cảm giác của chăn lông.

"Anh không trả lời thì em xốc chăn lên nhé?"

Cốc Nghi cầm một góc chăn, chậm rãi nhấc lên, anh vừa nhìn thử thì một cái xúc tu màu đen đã vươn tay, giật góc chăn khỏi tay anh, đẩy tay Cốc Nghi ra, đậy chăn lại vô cùng kín.

Cốc Nghi bị từ chối cũng không giận.

Anh dứt khoát ngồi dưới đất, nhìn cái cục màu xám kia.

"Kỷ Trạch ơi?"

Anh cố ý dùng giọng điệu dịu dàng nhất gọi quái vật.

"Giờ tôi không muốn nói chuyện với em."

Lời quái vật nói có phần lạnh lùng, ý kháng cự rất rõ.

"Vì sao không cho em nhìn anh?"

"Không vì sao hết."

"Vậy em nhắm mắt lại, chỉ sờ thôi có được không?"

Đối phương lại không muốn để ý đến anh.

Cốc Nghi nhắm mắt lại, ngón tay đẩy chăn ra, chạm phải một thứ lạnh buốt.

003 lạnh mặt để Cốc Nghi vuốt ve.

"Tại sao không cho em nhìn hả? Cục mochi đen này."

Lần đầu tiên 003 bị gọi như vậy, có hơi buồn bực, nhưng thật ra thì xấu hổ nhiều hơn.

Con người của nó chưa từng dùng cách gọi thân mật như vậy với nó.

"Em không thích phần quái vật của tôi."

003 chán ghét và vứt bỏ bản thân: "Em chỉ thích phiên bản con người Kỷ Trạch, tôi biết."

"Anh thì biết cái gì hả?" Cốc Nghi dở khóc dở cười: "Chỉ vì thế mà anh cố ý trốn ở thế giới tinh thần, không chịu gặp em?"

"Không phải." Bị vạch trần tâm tư, 003 vẫn cố gắng che giấu: "Không phải tôi không chịu gặp em, ý tôi là đợi tôi khôi phục hình người rồi sẽ gặp em."

"Em có nói là không thích dạng quái vật của anh à?"

003 dứt khoát không giả vờ nữa.

Nó dạng người ở trước mặt Cốc Nghi đã giả vờ quá nhiều.

"Mỗi lần gặp tôi em đều sẽ bỏ chạy."

Cốc Nghi vươn tay ôm lấy cục chăn, ôm cả chăn lẫn tên ngốc bên trong vào lòng, sau đó cách lớp chăn lông, nhẹ nhàng dụi mặt lên.

"Đó là vì anh làm em sợ mà, cục mochi."

"Không được gọi tôi như vậy." 003 cường điệu: "Nhưng về sau tôi đâu có dọa em."

"Vì anh đổi sang lừa em rồi."

Không thể biện minh, 003 chọn im lặng.