Phù Dung Sẽ Mãi Không Tàn

Chương 4: Có duyên



Kim Phúc tức giận vì Phù Dung không đếm xỉa tới cậu ta, nhưng thay vì vậy cậu ta cứ đi trước đi cho rồi, cho khuất con mắt. Đàng này, cậu ta vẫn cứ đi cạnh Phù Dung. Khi thì ngang hàng, khi thì phía trước, khi thì phía sau. Lâu lâu cậu ta lại nhìn cô, xem cô có phản ứng gì không? Nhưng đáng tiếc, Phù Dung vẫn như tượng băng ngàn năm không mở miệng.

Mãi cho đến khi đến trường thì cậu ta mới biết Phù Dung cũng là học sinh lớp 12. Cậu ta xấu hổ thầm nghĩ. Thảo nào mà Phù Dung không thèm nói chuyện với cậu ta. Người ta đã học lớp 12 rồi! Mà cậu ta cứ kêu em em, dĩ nhiên là không chịu! Nhưng ai biểu nhỏ con quá làm chi!

Vào lớp, Phù Dung vẫn bình thường ngồi vào vị trí của mình ở góc bên dưới lớp học. Đối với một người xấu xí như cô, thì vị trí này chính là thích hợp nhất.

Khi tiếng chuông reo vào học vang lên.

Cô chủ nhiệm lớp mới dẫn một người bạn mới vào. Đó không ai khác chính là Kim Phúc.

Sau khi giới thiệu xong, cô chủ nhiệm mới bảo Kim Phúc xuống chỗ trống cạnh Phù Dung mà ngồi.

Kim Phúc đi xuống thì chợt nhìn thấy Phù Dung đang ngồi dưới góc bàn cuối của lớp, mặt nhìn ra cửa sổ, lặng thinh không nói một lời, cũng không biết là đang ngắm cái gì. Cậu ta khá là vui. "A.. thì ra cô nàng này học cùng lớp nha!"

Kim Phúc đang nghĩ có nên bắt đầu làm quen lại từ đầu hay không? Bởi vì cậu ta nghĩ, vừa rồi cậu ta cho rằng cô là học sinh cấp hai nên khép miệng, mở miệng đều là em và anh, anh và em. Cho nên cô không thèm đếm xỉa tới cậu ta.

Nghĩ là làm, cậu ta định mở miệng bắt chuyện với Phù Dung thì bất ngờ có một bàn tay vỗ vai cậu ta:

- Phúc! Tao với mày học cùng lớp rồi!

Cậu ta nhìn lại thì thấy cái thằng bạn ở cạnh nhà của cậu ta, Minh Nguyễn. Liền không khỏi vui mừng. Mới vào trường mới, lớp mới mà có bạn thân đương nhiên là vui rồi. Có điều hai đứa chưa nói được hai câu thì giáo viên bộ môn đã vào lớp.

Tiết học đầu tiên là môn văn.

Nhưng khi giáo viên bước vào, lại khiến cho cả lớp đều kinh ngạc.

Bởi vì, đó không phải là giáo viên thường ngày dạy họ, mà là một giáo viên mới lạ mặt. Có lẽ là giáo viên mới chuyển về trường.

Sao hôm nay có nhiều người mới đến lớp quá vậy? Vừa rồi có bạn mới, giờ lại có thêm thầy giáo mới.

Cả lớp không khỏi tự hỏi nhưng cũng đứng lên chào thầy. Đợi thầy phát tay cho ngồi, mới ngồi xuống.

Thầy giáo cũng giới thiệu về mình:

- Chào các bạn. Tôi tên Minh Trọng. Kể từ hôm nay sẽ thay giáo viên cũ dạy bộ môn này cho các bạn đến hết năm học..

Thầy giáo rất trẻ, đẹp trai lại nói chuyện ngọt ngào nữa nên cả lớp rất thích. Nhưng mà, môn văn lại là môn phải học bài nên dù thích thầy nhưng cũng hơi ngán môn học. Cho dù là thầy giáo mới cũng không tránh khỏi phải trả bài.

Thầy Minh Trọng bắt đầu dở sổ điểm ra, và chuẩn bị kêu tên học sinh lên trả bài. Cả lớp hồi hộp chờ đợi, hy vọng thầy đừng gọi trúng mình.

Đột nhiên, thầy nhìn sổ điểm rồi nhìn một vòng, cuối cùng kêu lên tên:

- Phù Dung!

Cả lớp thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại tập trung nhìn và Phù Dung. Trông mong phản ứng của thầy giáo khi thấy dung mạo của cô. Bởi vì chúng đã nhiều lần chứng kiến nhiều giáo viên lần đầu thấy mặt cô đều giật mình thất thố, trông rất buồn cười. Lần này chúng cũng muốn lại tiếp tục cười tiếp.

Minh Nguyễn ngồi cạnh Kim Phúc cũng rù rì nói với Kim Phúc:

- Ê! Tao với mày cá xem ông thầy có giật mình không nha?

Thế nhưng, Kim Phúc cũng chẳng nói lời nào. Ánh mắt nhìn chầm chầm vào thầy Minh Trọng đầy vẻ phức tạp, cũng không biết là cậu ta đang nghĩ cái gì. Có điều khi cậu ta thấy Phù Dung bước ra khỏi bàn đi lên, cũng rất ngạc nhiên. Hóa ra tên của cô là Phù Dung. Chỉ là.. cái tên này.. hình như không hợp với người nhỉ?

Phù Dung thản nhiên đem vở bước lên trên bục giảng, đặt trên bàn giáo viên, trong ánh mắt mong chờ đến nín thở của đám học sinh bên dưới. Chỉ là, làm chúng thất vọng rồi. Thầy Minh Trọng khi nhìn thấy khuôn mặt của Phù Dung chẳng những không giật mình, mà còn bình thường hơn cả bình thường, rồi đặt câu hỏi. Sau khi Phù Dung trả lời xong thì đánh vào vở của cô rồi mỉm cười đưa lại, cho cô về chỗ rồi tiếp tục bài mới.

Cả lớp hoàn toàn thất vọng, ỉu xìu mất hết hứng thú, vào tiết học như bình thường.

Thầy Minh Trọng không những đẹp trai mà còn giảng rất hay nên cả lớp đều bị cuốn hút. Duy chỉ có Kim Phúc lại chẳng có tâm tình để học, thật muốn trốn tiết cho rồi. Chỉ là, mới ngày đầu vào học trường mới đã trốn tiết thế nào về nhà cũng bị cha mẹ cậu ta đánh cho gãy dò. Hơn nữa.. Cậu ta liếc nhìn vị thầy giáo nào đó.. tâm trạng lại càng chán nản. Có người đó ở đây thì cậu ta đừng có mơ mà bỏ tiết. Thật đúng là chán còn hơn con gián!

Chợt Kim Phúc nhìn sang Phù Dung, thấy từ đầu tới giờ cô cũng chẳng có đến xỉa gì với cậu ta. Mà cũng dường như trong lớp này cô cũng chẳng để tâm tới ai. Thấy vậy, Kim Phúc bèn lên tiếng, chủ yếu muốn làm quen:

- Mình thật có duyên nha!

Thế nhưng ai đó vẫn im lặng mắt đâm đâm nhìn lên bảng.

Kim Phúc bĩu môi. Thôi kệ! Thời gian còn dài. Không lẽ cứ im lặng hoài được sao?