Phù Dung Sẽ Mãi Không Tàn

Chương 46: Bây giờ anh là Hoàng Quân



Kiếp trước Phù Dung sợ Quang Thịnh chỉ đơn giản là vì trong mắt cô, anh ta là một tên biến thái. Nhưng kiếp này, cô lại sợ một điều khác. Cô sợ, sợ sau khi cô giao ra tình cảm của mình đi thì cái cô nhận được sẽ là sự bẽ bàng, đau khổ. Cô sợ sẽ phải đau đớn nữa lắm.

Điểm này Minh Trọng cũng không thể giúp gì được cho cô. Tâm bệnh thì chỉ có tâm dược trị mà thôi. Nhưng anh ta lại chợt nhớ đến Kim Phúc, bèn nói:

- Hay em chấp nhận Kim Phúc đi. Nó cũng rất yêu em đấy!

Nhưng Phù Dung lại mỉm cười lắc đầu:

- Thôi thầy đừng xúi bậy. Cậu ta đối với em mà nói thì vẫn là một đứa trẻ. Hơn nữa bây giờ trong trường rất nhiều cô gái để ý đến cậu ta kìa. Ai cũng xinh đẹp, con nhà giàu nữa, em không muốn có ngày bị kéo vào trong cuộc chiến giành trai với đám trẻ con ấy đâu. Linh hồn già nua này quả thật không chịu nỗi.

Minh Trọng cũng chỉ có thể thở dài tiếc nuối cho Kim Phúc mà thôi. Phải mà Kim Phúc lớn tuổi hơn một chút thì được rồi hoặc là trọng sinh như anh ta cũng được. Nhưng đáng tiếc Kim Phúc không có. Thôi thì vạn sự tùy duyên vậy. Chỉ cần Kim Phúc không như kiếp trước thì Minh Trọng đã mãn nguyện rồi.

Còn về phần Phù Dung thì Minh Trọng cũng vẫn mong cô sớm ngày có thể chiến thắng tâm lý, buông bỏ quá khứ. Còn hiện tại thì..

Hãy cứ để hoa khóa chặt lòng mình

Cho trái tim đừng bao giờ thổn thức

Cho nụ hoa sẽ không bao giờ hé nở

Cho mưa gió bão bùng không vùi dập cánh hoa

Nếu Phù Dung không nở

Thì sẽ không tàn đúng không anh?

Phù Dung mân mê đóa hoa phù dung trồng trong vườn sắp tàn héo theo buổi chiều đang tiến đến, trong lòng suy nghĩ miên mang nhiều điều. Buột miệng lẩm bẩm đọc lên mấy câu thơ. Cô không hề biết rằng có một người đã đi đến bên cô và vô tình nghe được mấy câu cô lẩm bẩm ấy. Rồi người ấy lại vô tình buột miệng đáp lại cô:

- Nếu Phù Dung không nở

Thì đâu ai biết Phù Dung đẹp thế nào?

Dù sớm nở tối tàn, dù mỏng manh, yếu ớt

Nhưng Phù Dung vẫn mãi mãi

Không bao giờ tàn trong lòng người yêu hoa.

Phù Dung giật mình, hoảng hốt nhìn người nọ.

- Hoàng Quân! Không phải là Quang Thịnh mới đúng. Sao lại là anh?

Hoàng Quân rất áy náy vì làm cô giật mình. Nhưng hắn lại không thể nhịn được mà phải nói lên tiếng lòng mình. Khi cô đọc lên mấy câu đó, anh đã chắc chắn rằng cô đang sợ hãi. Sợ hãi tình cảm của mình sẽ bị lừa dối, sợ hãi bị lợi dụng đẩy đến bước đường cùng sẽ phải tự vẫn như kiếp trước.

Hắn rất hối hận những gì hắn đã gây ra cho cô, muốn bù đắp nhưng hắn biết, cô sẽ không bao giờ tiếp nhận. Bởi khi hắn nhận ra cái sai của mình thì đã là quá muộn để chuộc lỗi rồi.

Nhìn bóng hình đơn bạc, nhỏ nhắn của cô đứng mân mê đóa hoa phù dung sắp tàn, lòng hắn đau như ai cào ai xé. Hắn muốn đến ôm cô vào lòng mà nói hai tiếng "Xin lỗi!" Nhưng hắn biết, bây giờ hắn chỉ cần dùng một ngón tay chạm vào cô thôi thì cô sẽ lại như kiếp trước, sẽ hét lên và bỏ chạy. Khi nói ra thân phận thật của mình thì hắn cũng đã lường trước đến tình huống đó rồi.

Cho nên, giờ phút này hắn cũng chỉ có thể đứng cách cô một khoảng cách mà nói:

- Bây giờ anh là Hoàng Quân.

Mặc dù không muốn nhưng hắn cũng không thể chối bỏ được.

Phù Dung im lặng một hồi lâu mới nói:

- Anh đến đây để làm gì?

Hoàng Quân đáp:

- Vẫn như cũ, anh vẫn muốn cầu hôn em.

Cuộc đời này của hắn thiếu cô sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Cho nên, cho dù cô có bài xích hắn thế nào thì hắn vẫn cứ yêu cô, vẫn muốn cô thuộc về hắn.

Phù Dung cúi đầu, mím môi một lúc. Cô cũng không biết phải làm thế nào. Cô đã nói ra hết rồi mà hắn vẫn cứ như vậy, cô biết phải làm sao bây giờ. Có lẽ Minh Trọng nói đúng, hắn quả thật là rất yêu cô. Nhưng mà thật xin lỗi, cô không thể tiếp nhận hắn.

Sau đó, Phù Dung ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hoàng Quân cao đến hơn 1m8, còn cô hiện tại chỉ được 1m53 thôi, so với chiều cao kiếp trước của cô đúng là một trời một vực, kiếp trước cô cao đến 1m6 lận mà. Cho nên khi đứng với hắn thì cô phải ngẩng đầu lên mới được.

Mịa nó! Thật là mỏi cổ. Sao kiếp trước cô không để ý hắn cao đến thế nhỉ?

Phù Dung bức xúc nói:

- Anh cao quá! Tôi về làm vợ anh không phải sẽ chết sớm vì bị đau cổ sao?

- Phụt.. ha ha ha..

Chợt một tiếng cười thật to làm cả hai giật mình, nhìn lại thì thấy Kim Phúc đang chỉ tay vào Hoàng Quân mà ôm bụng cười lăn lộn. Còn Hoàng Quân thì mặt đen như đích nồi, hắn cao cũng là một cái tội sao? Mà cái tên đáng ghét đang ôm bụng cười cũng cao đâu có kém đâu. Hoàng Quân vứt mọi đau khổ qua sau đầu, khoanh tay, ngạo kiều nói với Kim Phúc:

- Hứ.. người nào đó cũng cao đâu có kém. Ở đây mà cười người khác sao?

Kim Phúc nhún vai:

- Nhưng ít ra tôi vẫn lùn hơn anh 1cm. Vẫn có cơ hội hơn anh nhiều. Đúng không Phù Dung?

Kim Phúc lại nhìn sang Phù Dung vứt cho cô vài cái mị nhãn. Phù Dung nổi da gà, dời bước thật xa tránh hai chàng trai cao lớn kia.

- Ai cũng cao hết! Tôi lùn lắm không với tới nỗi đâu! Các vị tìm người khác đi há!

Kim Phúc thở dài:

- Dung lại nữa rồi! Lần nào cũng vậy! Mình đã nói rồi ngoài Dung ra mình sẽ không cưới ai đâu. Dung không chịu mình cũng xách gối "đi theo".

Hoàng Quân hừ lạnh:

- Đi theo! Cậu nói hay nhỉ! Cậu ấm nhà cậu mà đi theo Phù Dung thì chỉ có nước mang đến tai họa cho cô ấy. Gia đình cậu chịu để yên sao? Còn tôi.. tự do tự tại, không ai quản lý. Tôi lại được cha mẹ cô ấy ủng hộ. Tôi không cần đi theo mà sẽ đường đường chính chính rước cô ấy về dinh đấy. Cậu hiểu không?

Kim Phúc trừng mắt:

- Ai có thể rước Phù Dung về dinh thì chưa biết à. Cô ấy đã đồng ý hay chưa mà anh có thể mạnh miệng thế chứ hả?

- Cậu..

- Thôi được rồi! Hai người đừng cãi nhau nữa!