Phù Hành Mạt Thế

Chương 10: Biểu diễn



Sân huấn luyện được xây rất lớn, thoạt nhìn rất tân tiến, Thanh Hòa nói đây là được Thuật Dung tự mình giám sát xây dựng, ngoại trừ toà nhà nghiên cứu khoa học thì chỉ có sân huấn luyện mới có được vinh dự này.

Nhưng vẫn chưa hoàn thành xong.

"Hiện tại chỉ có tầng 1 và tầng 2 bắt đầu được sử dụng, phần trên còn chưa hoàn thành, rồi đạo cụ luyện tập gì gì đó cũng chưa chế tạo ra được." Thanh Hòa giới thiệu, thấy một người đàn ông mặc đồng phục căn cứ chạy tới.

"Thủ lĩnh!"

"Ừ, đây là phó trưởng căn cứ, Tạ Dư Trì. Đây là nhân viên quản lý sân huấn luyện, gọi cậu ta là tiểu Z là được."

"Tiểu Z?" Cái tên này thật là tùy tiện, chỉ một chữ cái?! Tạ Dư Trì có chút không tin, không khỏi hỏi lại một lần nữa, "Thật sự là tiểu Z sao?"

"Đúng vậy, bởi vì gọi như vậy tương đối nhanh." Tiểu Z cũng không thèm để ý, cười hì hì, "Thủ lĩnh, ngài đến làm gì? Nơi này có gì để ngài chơi đâu."

"Em ấy không biết sử dụng súng, tôi dạy em ấy." Thanh Hòa nhìn lướt qua sân huấn luyện, "Sân bắn có nhiều người không?"

"Cũng tàm tạm, hôm nay chỉ có vài người đi chỗ đó, chắc là còn chỗ." Tiểu Z suy nghĩ một chút rồi nói: "Thủ lĩnh, ngài muốn súng gì?"

"Glock 21." Thanh Hòa nói, lấy ra một túi tinh hạch, cũng chính là 10 viên tinh hạch 1 Sao. "Đây."

"Được rồi, thủ lĩnh!"

Thanh Hòa dạy Tạ Dư Trì đổi băng đạn, cô làm mẫu trước một lần, sau đó nhìn Tạ Dư Trì tay chân vụng về đổi băng đạn. "Với cái hiệu suất này thì tang thi đã sớm ăn em rồi."

Tạ Dư Trì đỏ mặt, "Em, em lần đầu tiên chạm vào súng, chị không thể thông cảm một chút sao?"

"Thôi được rồi bảo bối, bắn đi, tư thế này của em... Tay phải cầm súng phải duỗi thẳng, tay trái cong lại nâng cán súng, ngón cái tay trái ấn ở chỗ ngón giữa tay phải." Thanh Hòa nói ngắt quãng, hai tay ôm lấy cơ thể Tạ Dư Trì từ phía sau, sau khi chỉnh sửa cẩn thận, cô nói, "Cách cầm súng này tương đối ổn... Nhắm chuẩn vào chấm đỏ trên cái biển kia, biết chưa bảo bối?"

Bởi vì Thanh Hòa dựa quá gần cho nên Tạ Dư Trì có chút thẹn thùng, nàng chuyên chú nhắm chuẩn điểm đỏ kia —— "Đùng"

"..." Thanh Hòa có chút không nỡ nhìn thẳng, "Đạn của em đâu? Sao không có trên bia?"

Tạ Dư Trì: "..." Nó không muốn đi lên thì em có thể làm gì bây giờ? Em cũng tuyệt vọng lắm chứ!

Cả buổi chiều Tạ Dư Trì đều ngâm mình trong sân bắn, kỹ thuật của nàng thực sự quá tệ, đây là nàng đã trở thành 1 Sao, năng lực đều đã được tăng lên, nhưng kết quả —— Tạ Dư Trì không dám nghĩ nếu mình chưa đến 1 Sao, khi học bắn súng thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Lúc đang tập bắn, nàng còn bị mấy tên đại lão xem náo nhiệt chê cười, có vẻ như mấy người đó đều là 1 Sao, kêu phụ nữ tới sân bắn làm cái gì, không bằng buổi tối ra sức... Gì đó, lúc ấy Thanh Hòa cũng không nói gì, chỉ đoạt lấy súng bắn vài lần, sau đó nhắm ngay mấy người kia, "Thử xem?"

"Thủ lĩnh, đừng tức giận, đừng tức giận... Mấy người này mới tới khi ngài đi làm nhiệm vụ, không quen biết ngài." Tiểu Z nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy tới giữ chặt Thanh Hòa, "Thủ lĩnh, ngài đã bắn vào hồng tâm hết rồi, hà tất so đo với bọn họ? Này, này nháo lên thì khó cho tôi lắm!"

Mấy người kia đã sớm không dám nhúc nhích, vừa nghe tiểu Z hòa giải liền lập tức xin lỗi, thấy Thanh Hòa hơi gật đầu, bọn họ lập tức chạy đi.

Tạ Dư Trì trợn mắt há hốc mồm tiếp lấy khẩu Glock 21 Thanh Hòa ném tới, "Đại lão..."

"Em nói gì?"

"A, em nói chị thật là lợi hại..." Lúc này Tạ Dư Trì mới nhận ra mình đã nói ra, nàng xấu hổ cười rộ lên, "Nếu em cũng lợi hại như vậy thì tốt rồi."

"... Sẽ được thôi, tiếp tục luyện đi." Thanh Hòa trầm mặc một hồi, nói.

Đương nhiên, đây chỉ là chút nhạc đệm nho nhỏ cho buổi tập chiều nay.

☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆

"Nghe tiểu Z nói ở sân bắn có người chọc cậu?" Thanh Hòa đưa Tạ Dư Trì trở lại biệt thự, vừa vào đã nghe thấy Thuật Dung rất có hứng thú hỏi chuyện.

"Mấy tên không có đầu óc." Thanh Hòa nghiêng đầu, "Đã mạt thế, thực lực vi tôn, giới tính chả liên quan gì, loại mặt hàng này lão nương xem thường nhìn."

"A, ít mang đàn ông tới đây." Thuật Dung chậc một tiếng, liền thấy một thân ảnh màu đỏ lập tức chạy đến, đẩy Tạ Dư Trì ngã xuống đất.

Tiểu đồng đội rất hưng phấn khi thấy Tạ Dư Trì, cái đuôi nhỏ không ngừng lắc.

"Tôi vừa tắm cho nó một chút, hóa ra là giống cái à." Thuật Dung ôm cánh tay nhìn Tạ Dư Trì đẩy Khiếu Thiên có chút ghét bỏ, cười khẽ, "Tôi lấy máu, lông, v.v, lấy gen của tang thi và các động vật khác ra so sánh, không phát hiện có chỗ nào quái dị. Đại khái có thể quy kết là nó có tình cảm với em."

"Biến thành tang thi cũng không quên em —— Loại tình cảm này."

Tạ Dư Trì ngẩn ra, sau đó lại bị Khiếu Thiên đè xuống, mặt bị nước miếng rửa sạch. Nàng khóc không ra nước mắt, đẩy Khiếu Thiên ra bò dậy, "Em muốn đi tắm!"

"Đi đi."

Thấy Tạ Dư Trì lộc cộc chạy lên lầu, Khiếu Thiên cũng đi theo, "Ấuuu" một tiếng chạy lên lầu.

"Ăn cơm xong mình sẽ đưa em ấy đi dạo khu bình dân." Thanh Hòa nói.

"Em ấy muốn đi?"

"Ừm."

"Cậu đừng gây chuyện —— Thôi, tôi đi cùng hai người." Vốn dĩ Thuật Dung muốn khuyên Thanh Hòa một chút, nhưng khi ngẫm lại, có vẻ lời khuyên này cũng vô dụng, dù sao thì buổi tối cô cũng không có chuyện gì làm...

"Muốn đi chơi với mình cứ việc nói thẳng nha ~ Mình cũng không phải là người bảo thủ gì đâu ~ Đến đây nào bảo bối, hôn một cái!" Thanh Hòa thấy bộ dáng khó chịu kia của Thuật Dung tức khắc vui vẻ lên, đi qua ôm eo Thuật Dung làm bộ muốn hôn, lại bị một quyền đấm vào bụng, đau đến cong người lại. "Shhh —— Cậu cái lão khối băng này..."

"Cậu nói cái gì?!" Thuật Dung nắm lấy cổ áo Thanh Hòa, "Tôi đã đến giới hạn 2 Sao, mấy ngày nữa ra căn cứ rèn luyện một chút."

"... Mình sai rồi, Dung Dung ~"

"Cút!" Thuật Dung bị kêu đến cảm thấy ghê tởm, cô chán ghét buông tay ra, xoay người đi vào phòng bếp.

☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆

Về đêm, căn cứ này rất yên tĩnh, trên đường còn có người thường mặc đồng phục đi tuần tra, Thuật Dung các nàng đi một lúc lâu, đột nhiên Tạ Dư Trì nhìn thấy phía xa có ánh đèn le lói, có vẻ rất náo nhiệt. "Nơi đó là —— Khu bình dân?"

"Ừm."

Có một dải băng ngăn cách giữa khu bình dân và bên này, cảnh báo mọi người đó là một thế giới khác.

"Các vị đại nhân mới tới đây sao? À, hôm nay có một buổi biểu diễn đặc biệt đó!" Một tiểu tử gầy gò đột nhiên chạy tới, cậu tươi cười mời, "Ở ngay bên này, không xa chút nào. Nếu như có thể... Có thể cho tôi một ổ bánh mì được không?"

Quần áo Thuật Dung các nàng đang mặc quá sạch sẽ, cũng không có loại cảm giác vàng vọt xanh xao như những người ở đây, thoạt nhìn có vẻ không hợp với nơi này.

Tạ Dư Trì trở nên tò mò, khu bình dân này còn có biểu diễn sao? Nàng lấy một túi bánh mì trong ba lô đưa cho cậu bé, cậu bé có chút kinh hỷ giấu vào trong quần áo, sau đó rất nhiệt tình dẫn đường, "Cảm ơn đại nhân! Nơi này, chính là nơi này! Các đại nhân hôm nay tới thật là đúng lúc, đây là thủ phạm ăn cắp vừa mới bắt được ngày hôm qua!"

Tạ Dư Trì có chút lùn, khán giả và địa điểm biểu diễn được ngăn cách bởi một lớp hàng rào dây sắt, vì quá nhiều người nên nàng căn bản là Nhìn! Không! Tới!

『 Hệ thống không có chức năng giúp dậy thì. 』

Tạ Dư Trì: Ta có hỏi gì đâu!

Hệ thống này vậy mà còn biết cho chính mình thêm đất diễn??? Thật không thể chấp nhận được.

Hiển nhiên Thuật Dung không thích chen chúc với một đống người như vậy, cô ho nhẹ một tiếng, uy áp 2 Sao vừa thả ra, tức khắc xung quanh trống trải một mảnh.

"Chậc chậc chậc, cách này của cậu có tính là bắt nạt kẻ yếu không?" Thanh Hòa cười rộ lên, kéo Tạ Dư Trì ra trước xem, nhìn Tạ Dư Trì nắm lấy lưới sắt cố gắng nhìn bên trong. Cô hơi đánh giá sân diễn một chút là biết đây là loại trình diễn gì, "Thật là nhàm chán."

"Để em ấy xem đi." Thuật Dung liếc nhìn Thanh Hòa, tuy rằng cô không có hứng thú với loại biểu diễn này, thậm chí có chút chán ghét, nhưng cô cảm thấy Tạ Dư Trì quá ngốc, vậy nên để nàng nhìn sự hắc ám trên thế giới này một chút đi.

"Sao không có gì thế!" Tạ Dư Trì thấy ở giữa sân khấu có một người đàn ông bị trói, đầu còn bị che lại nên không thể nhìn rõ bộ dạng anh ta. Sân này dưới lòng đất, độ sâu gần bằng một tầng lầu cho nên khi khán giả xem đều đứng cạnh lưới sắt nhìn xuống, nếu không sẽ không thấy rõ. Cái này... Là biểu diễn?

"Lát nữa sẽ bắt đầu diễn." Thanh Hòa nói.

Đột nhiên hiện trường trở nên sôi động lên, rất nhiều người hò hét kêu to xen lẫn những câu chửi tục mà Tạ Dư Trì không hiểu. Nàng bắt lấy lưới sắt có chút lay động, Tạ Dư Trì nhìn sang thấy có rất nhiều người đang giẫm lên lưới sắt kêu to.

Nàng buông tay ra, quả nhiên lòng bàn tay có mấy vết màu đen...

Yo...

Nàng thấy ai đó đi vào, cởi bỏ toàn bộ dây thừng và khăn trùm đầu người đàn ông kia, nhưng trên chân người kia có một xích sắt gắt gao quấn quanh mắt cá chân anh ta, mà xích sắt được cuộn lại dưới chân anh ta thành một đoàn.

Khi người vừa bước vào đi ra, lối vào vừa rồi liền rơi xuống song sắt, ngay sau đó, song sắt bên kia từ từ nâng lên, chậm rãi bước ra... Là một tang thi bình thường?!

"Rốt cuộc biểu diễn này là cái quái gì vậy?" Tạ Dư Trì cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nàng thấy những người xung quanh rất phấn khích, bọn họ gào thét kêu gào, nhưng lại làm Tạ Dư Trì cảm thấy ớn lạnh ——

"Lên! Ăn hắn! Ăn hắn!"

"Xé nát hắn! ——"

"Giết hắn —— Ăn luôn tên rác rưởi đó đi!"

"Lên! Lên đi! ——"

Mọi người nâng mặt gân cổ hét lên, khiến nơi này trở nên sôi động hơn, càng thêm ồn ào náo động, cũng càng thêm —— Tàn nhẫn.

"Cũng... Bình thường...." Lời nói của có chút đứt quãng trong biển người, nhưng lại ngoài ý muốn nghe hiểu ý cô.

Nàng đang nói cho chính mình, tất cả những người ở đây đều là người thường, cũng chính là họ không có cấp Sao.

Người đàn ông ở trung tâm kia, ăn cắp bị bắt, bị trói ở đây...

Đều là, người thường.

Tạ Dư Trì không thể tiếp thu, nàng nhìn người đàn ông ở trung tâm kia kinh hoảng thất thố bò dậy chạy khắp nơi, kết quả mới chạy hai bước đã bị xích sắt làm cho té ngã.

Xích sắt kia dài khoảng một mét nhưng đối với người đàn ông đang hoảng sợ kia mà nói, là quá ngắn.

Trên ngực tang thi được buộc một sợi dây thừng bình thường, nhưng chiều dài của sợi dây thừng kia dài hơn xích sắt rất nhiều. Nó lắc lư đến gần người đàn ông kia, anh ta cố gắng chạy khắp nơi, thậm chí quỳ rạp bò trên mặt đất, móng tay để lại từng vệt trắng dài trên nền xi-măng nhưng lại không có chút tác dụng nào.

Anh ta hoảng sợ, khóc lóc xin tha, nhưng đáp lại anh ta chỉ có vẻ mặt điên cuồng từ những người đang xem, chỉ có tiếng trầm trồ khen ngợi mang theo bệnh của mỗi người.

Bọn họ hét lên: "Nhanh lên! Ăn luôn hắn! Ăn luôn tên phế vật này!"