Phù Hành Mạt Thế

Chương 100: 【Ngoại truyện】Thanh Hòa x Sùng Linh



Sùng Linh đi theo Tạ Dư Trì là vì Tạ Dư Trì xấp xỉ tuổi em gái cô, trong lúc hoảng hốt Sùng Linh như thấy em gái mình nên đã mềm lòng đồng ý.

Mà ở lại làm đồng đội, ngoài việc Thuật Dung thực sự đáng tin cậy và đủ mạnh để đánh bại cô, còn có một người... Thanh Hòa, người yếu đến đáng thương nhưng có thể sống sót sau sự bùng nổ AOE của cô.

Một người phụ nữ... Lả lơi ong bướm, phóng đãng không kiềm chế được, tự tại như gió thoảng, không ai bắt được, không ai nhìn thấu.

Mà Sùng Linh, muốn bắt cô ấy.

Sùng Linh, mạt thế bạo nộ mất khống chế, khi tỉnh lại mọi thứ đã mất hết. Gia đình cô, người nhà cô, tất cả mọi thứ của cô...

Cô mơ màng trong một thời gian dài, sức mạnh cường đại của cô cho phép cô không kiêng nể gì. Cô không biết tại sao mình muốn sống, tại sao mình lại sống. Đến thành phố Q chẳng qua là ngẫu nhiên, đối với Sùng Linh mà nói, nơi nào cũng như vậy. Và thành phố Q... Có Heroin.

Đó là một vật phẩm thần kỳ có thể khiến cô quên đi mọi phiền não.

Thanh Hòa nói cô là lão ma túy, cô rất khó chịu nhưng lại không thể làm gì, thậm chí còn có chút hèn mọn. Không dám đối mặt với thực tế, chọn cách trốn thoát và dùng thuốc để làm tê liệt bản thân, những gì Thanh Hòa nói không sai. Sùng Linh cũng biết Thanh Hòa coi thường mình nên ban đầu cô chống đối Thanh Hòa ở mọi nơi.

Người phụ nữ này không mạnh bằng cô nhưng lại không biết cách che giấu cảm xúc của mình? Nếu không hiểu, vậy cô sẽ dạy cô ấy hiểu bằng nắm đấm của mình.

Sùng Linh ghét thứ rác rưởi mạnh lên từ tinh hạch, giống như cô ghét bản thân dùng thuốc phiện để quên đi mọi thứ.

"Dùng... Tinh hạch... Đều là... Rác rưởi..." Khi cô nói thế...

Thanh Hòa trợn tròn mắt, giọng điệu đầy vẻ ghét bỏ, "Vậy cô hít thuốc phiện như vậy không phải là rác rưởi sao?"

Khi đó, đôi mắt Sùng Linh đỏ như máu, cô nhìn chằm chằm vào Thanh Hòa, trúc trắc mở miệng, "Các cô... Có bắt tôi... Cai..."

"Nhưng cô vẫn chưa cai, hôm nay cô còn hút kia kìa." Thanh Hòa dỗi nhanh đến nỗi Sùng Linh muốn bóp chết cô ấy.

"Này cô... Câm miệng..." Đôi mắt Sùng Linh đỏ tươi, "Câm miệng..."

Nếu khi đó Thuật Dung không ngăn Sùng Linh lại, Sùng Linh khó có thể tưởng tượng cô sẽ không bóp chết Thanh Hòa.

Một con bướm lòe loẹt ồn ào yếu ớt đi khắp nơi trêu ghẹo người khác.

Không lâu sau khi Tạ Dư Trì và Thuật Dung rời căn cứ, Thanh Hòa bắt đầu đưa đàn ông về nhà, và sự kiên nhẫn của Sùng Linh... Chỉ cho phép cô nhịn một lần.

Lần thứ hai, cô đá bay cửa phòng Thanh Hòa, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc hoang mang của Thanh Hòa khi đó, trao đổi ánh mắt với tên đàn ông kia, AOE trực tiếp lan rộng...

Sùng Linh trực tiếp lạnh mặt rời đi, cô cho rằng Thanh Hòa sẽ để tâm hơn, nhưng ngày hôm sau cô lại thấy Thanh Hòa mang về tên đàn ông khác...

Hay lắm.

Sùng Linh đã phế tên đàn ông kia trước mặt Thanh Hòa, cô nhớ lại bộ dáng nghẹn khuất lại nhẫn nhịn của Thanh Hòa, giờ nghĩ lại đột nhiên cảm thấy có chút đáng yêu.

Sau đó, cuối cùng Thanh Hòa không thể chịu đựng được nữa, tức giận đánh nhau với Sùng Linh, nhưng Sùng Linh đã đè cô ấy xuống đất ma sát, còn phải sống dở chết dở sửa nhà.

Vào thời điểm đó, Sùng Linh cảm thấy Thanh Hòa khá thú vị.

Vì vậy, khi Thanh Hòa ngây ngốc đặt chai rượu lên bàn muốn đua rượu với cô, cô dùng một tay vặn mở nắp chai, mái tóc vàng xõa trên mặt, trông có vẻ hơi say, "Sau khi... Cô, thua?"

"Tôi cũng xin lỗi cô!" Thanh Hòa không chút nghĩ ngợi.

"Dùng, dùng hành động..."

...

Một buổi tối hoang dại.

Từ lâu Sùng Linh đã nghĩ, vì ai cũng có thể giải quyết nhu cầu cho Thanh Hòa, vậy sao cô lại không.

Sùng Linh hứng thú với Thanh Hòa muốn bắt cô ấy. Trực tiếp nắm chặt như vậy không tốt hơn sao?

Và sau đêm đó, các cô liền dây dưa với nhau.

☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆

Trước trận chiến cuối cùng, Sùng Linh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thanh Hòa, cô chỉ bình tĩnh nhìn khuôn mặt Thanh Hòa, dáng vẻ Thanh Hòa căng thẳng, thật là dễ thương. Có lẽ Sùng Linh sẽ không bao giờ biết đôi mắt cô đầy dịu dàng, Thanh Hòa gần như chìm đắm trong đó.

Khi đó, Sùng Linh đã thầm thề rằng dù có hy sinh tính mạng, cô cũng sẽ bảo vệ Thanh Hòa thật tốt.

Vì vậy, Thanh Hòa, em không cần phải căng thẳng, đừng sợ hãi, bởi vì ngay cả khi cái chết đến, cũng có Sùng Linh chống đỡ cho em.

Trước khi ra chiến trường, Sùng Linh đã kéo Thanh Hòa ép cô ấy vào góc tường, hôn cô ấy một cách mãnh liệt, triền miên đến chết.

May mắn chính là, các nàng đã thắng.

Ánh nắng vừa phải, gió nhẹ không khô hanh.

☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆

Đối luyện hàng ngày – NO.1

"Sùng Linh! Sức mạnh của em lại yếu đi nữa rồi, không phải em đánh không lại chị!" Thanh Hòa có chút căm giận ném lưỡi hái xuống, rất là tức giận.

"Phải, sức mạnh của chị yếu đi chậm hơn." Sùng Linh đặt trường đao lên bàn, cười nhẹ nói.

Thanh Hòa bực mình không thể làm gì hơn, cô bước tới hai ba bước bất ngờ túm lấy cổ áo Sùng Linh, kéo người này xuống cắn mạnh vào khóe môi Sùng Linh.

Sùng Linh cũng không giận, vòng tay ôm lấy Thanh Hòa, hôn sâu hơn.

"Hôm nay tới đây tôi? Đi... Lên giường?" Hôn xong, Sùng Linh bế Thanh Hòa lên, cúi đầu hỏi, Thanh Hòa còn chưa kịp trả lời, Sùng Linh đã hai ba bước đi vào phòng, dùng chân đóng cửa lại.

... Ban ngày.

Hàng ngày – NO.2

"Thuật Dung bà già kia lại đưa Tạ Dư Trì đi du lịch." Thanh Hòa nằm trong lòng Sùng Linh, chọc chọc vào ngực cô, ủ rũ, "Chị nhìn lại chị xem, chỉ biết ở trong căn cứ không chịu đi đâu, để Thuật Dung ném tất cả công việc cho em!"

Ngày hôm sau, Thanh Hòa mơ màng tỉnh dậy, xuống giường đi xuống lầu thì thấy hai chiếc vali được đặt ở giữa phòng khách. Sùng Linh đang mặc một bộ quần áo bình thường, dựa vào sô pha uống cà phê, bữa sáng cô đã chuẩn bị sẵn trên bàn ăn.

"Vali?" Thanh Hòa ngơ ngác hỏi: "Chị, chị muốn đi đâu?"

"Dẫn em đi du lịch." Sùng Lịch đặt tách cà phê xuống, cười nói: "Công việc chị đã bàn giao với Từ Duệ rồi, em không cần lo lắng."

Thanh Hòa:!!!

Bổ nhào vào lòng Sùng Linh, hạnh phúc hôn sườn mặt cô một cái, "Bảo bối, chị thật tuyệt!"

"Ngoan, mau ăn sáng đi, lát nữa chúng ta đi." Sùng Linh vỗ vỗ eo Thanh Hòa, nuông chiều hết mức.

Hàng ngày – NO.3

"Tạ Dư Trì và Thuật Dung đang thảo luận về việc kết hôn..." Thanh Hòa nằm trên giường thở dài.

"Không chỉ có hai người bọn họ." Sùng Linh ôm Thanh Hòa, đi tới phòng khách, từ dưới đệm sô pha lấy ra một cái hộp nhỏ, một chân quỳ xuống, "Thanh Hòa, em muốn sống với chị cả đời không?"

Thanh Hòa:?!!

"Chị, chị là Doraemon sao..."

Sùng Linh nhịn không được búng trán Thanh Hòa một cái, đứng dậy giả vờ cất hộp đi, "Không cần thì thôi."

"A bảo bối! Đợi đã đợi đã! Ai nói không chứ! Chị đã cho em rồi!" Thanh Hòa gấp gáp ôm lấy cổ Sùng Linh, vươn tay với lấy cái hộp.

Trong lúc lăn qua lộn lại, Sùng Linh đè Thanh Hòa xuống sô pha, tạo mấy quả dâu tây bé bé xinh xinh lên cổ Thanh Hòa...

"Trở về, trở về phòng..." Giọng Thanh Hòa khàn khàn, cô còn sợ hai người kia đột nhiên trở về.

"Ừm." Sùng Linh hôn lên má Thanh Hòa, quỳ xuống đeo nhẫn cho Thanh Hòa, hôn nhẹ lên đầu ngón tay cô rồi đứng dậy, ôm Thanh Hòa lên đi vào phòng.

~~0~~

Tác giả có lời muốn nói:

Thanh Hòa: 【Tức giận】Sao trò chuyện hàng ngày của chúng ta chỉ mới nói có một chút đã đi lên giường?

Sùng Linh: 【Bất đắc dĩ】 Vì người cuồng dâm nào đó dục cầu bất mãn...

Thanh Hòa: 【Xù lông】 Hả?

Sùng Linh: 【Cưng chiều】 Bởi vì chị tính dục vượng thịnh.