Phù Hành Mạt Thế

Chương 30: Chuẩn bị



"TV là bị ngộ thương, sô pha... Cô ta ném mình lên sô pha, rồi... Khụ, một chân giẫm thủng sô pha. Sàn nhà cũng vậy, cô ta không biết nhẹ nhàng là gì cả!" Vẻ mặt Thanh Hòa sống không còn gì luyến tiếc, cô thấy mình vẫn còn sống thật đã là một việc hiếm lạ.

"Bàn ăn là cô ta đang xách cổ áo mình ném mình lên, trực tiếp ngã, bây giờ mình còn đau muốn chết." Thanh Hòa nói càng lúc càng đau khổ, tại sao một kẻ biến thái như vậy lại muốn ở chung nhà với cô! Cô tìm đàn ông thì có gì sai! Còn không cho giải quyết nhu cầu sinh lý a! Đây là mạt thế, quản thật là rộng!

Thuật Dung gật gật đầu, "Cô ấy cai nghiện?"

"Các cậu đi lâu như vậy rồi, cô ta thật sự không nhịn được nữa mới hút hai lần." Thanh Hòa nói.

"Khá tốt." Thuật Dung gật đầu, "Cậu cũng nên an phận chút."

Thanh Hòa:...

Thuật Dung vậy mà không quan tâm đến mình chút nào! Người phụ nữ độc ác đam mê nghiên cứu này, sống với số liệu thí nghiệm của mình cả đời luôn đi!

"Ngày mai tìm người sửa tường cho xong đi." Thuật Dung nói xong, bỏ qua tầm mắt tràn ngập oán niệm và uất ức của Thanh Hòa, xoay người đi lên lầu.

Tạ Dư Trì nghĩ, Thuật Dung hẳn là đi thư phòng hoàn thiện các bức tranh minh họa của mình, dù sao thì lần này ra ngoài cô đã gặp được một số loài mới.

"Nhân sinh thật là gian nan." Thanh Hòa nhịn không được ai thán. Cô thấy Tạ Dư Trì ngồi trên sô pha chơi đùa với chó, cảm thấy quả nhiên tiểu bảo bối vẫn đáng yêu hơn, thế nên cô ngồi xuống cạnh nàng: "Lần này hai người ra ngoài có gì vui không?"

Vui? Hình như không có...

Nhưng, có một số chuyện vẫn cần hỏi một chút.

Tạ Dư Trì kể cho Thanh Hòa những gì đã xảy ra khi các nàng đi cứu Hạc Niên, cũng chính là chuyện cái căn cứ nhỏ kia, bao gồm cả việc họ bất đắc dĩ giết tinh anh của căn cứ đó cùng với sau đó là Tạ Dư Trì đã đề xuất mang theo những người còn sống sót trong căn cứ ra ngoài và một loạt những sự việc đã xảy ra sau khi thoát khỏi.

"Thế nên em quan tâm đến đám người đó làm gì, phiền phức, nếu dám ngăn cản thì giết sạch bọn họ là được rồi." Thanh Hòa dựa vào sô pha, có chút không hiểu được phiền não của Tạ Dư Trì.

"Em sai rồi sao?"

"Cũng không tính, mạt thế rồi, làm gì có định nghĩa đúng sai? Tồn tại chính là đúng." Thanh Hòa nói như vậy, cô nhìn bộ dạng rối rắm của Tạ Dư Trì, cười thành tiếng, "Nhưng theo quan điểm của em, em không làm gì sai."

"Hể?"

"Em còn có tâm thiện ác, cảm thấy có thể giúp một phen cũng không mất gì, đối với em mà nói thì lựa chọn đó không sai. Về phần người khác có cảm kích lòng tốt của em hay không, họ có tiếp nhận lòng tốt của em hay không, hay là cho rằng em cố ý làm vậy, tất cả đều là chuyện của sau này. Khi quyết định, em không sai." Thanh Hòa vỗ vai Tạ Dư Trì, "Quá máu lạnh chưa chắc là chuyện tốt gì."

"Ừm..."

Khi Sùng Linh trở về mang theo 4 phần cơm hộp, tất cả đều mua từ nhà ăn, còn mua 4 cái bánh mì, tất cả đều được đặt trên bàn ăn.

"Sùng Linh, chị suýt giết Thanh Hòa sao?" Tạ Dư Trì nhìn Sùng Linh ngồi xuống bàn ăn, mở hộp bắt đầu ăn, nhịn không được hỏi.

"Còn sống." Sùng Linh liếc nhìn Thanh Hòa, "Tôi... Đã thanh toán, tinh hạch."

Thanh Hòa đột nhiên đứng lên, "Đó là để bồi thường đồ đạc bị cô làm hư! Tường còn chưa sửa, chút tinh hạch của cô như vậy có ích lợi gì!"

"Trong phòng... Mấy túi... Cho cô." Sùng Linh chỉ chỉ vào phòng mình, sau đó bắt đầu ăn cơm, không thèm để ý Thanh Hòa đang tức giận đến dậm chân.

Thuật Dung mở cửa đi xuống ăn cơm trưa, thấy bộ dáng Thanh Hòa bị tức giận đến không chịu nổi rồi lại không thể làm gì, có chút buồn cười.

Quả nhiên, để đối phó Thanh Hòa chỉ cần dùng vũ lực trấn áp là được.

"Sùng Linh, cô có thể kiểm soát AOE của mình rồi?" Thuật Dung mở cơm hộp ra, hỏi.

"Đúng."

Thuật Dung gật gật đầu, nghe Thanh Hòa nói đôi mắt Sùng Linh biến sắc chỉ để nhìn người đàn ông kia, còn Thanh Hòa hoàn toàn không bị ảnh hưởng đến nên cô đoán thế.

"Sau bữa tối đến phòng nghiên cứu, dùng nó lên tôi." Thuật Dung thấp giọng nói, "Thực vật và động vật ít nhiều đều có biến dị, và cả dị thứ nguyên mấy thứ kia, khi ra ngoài làm nhiệm vụ nhớ cẩn trọng chút."

"Vậy sao cậu không mang chút hàng mẫu về?" Thanh Hòa vẻ mặt mới lạ, nhưng giây tiếp theo đã hiểu ra, "Đồ của cậu và trực thăng đều bị nổ?"

"Câm miệng." Giọng Thuật Dung lãnh đạm, cô dừng lại một chút, sau đó nói: "Thành phố X nước B có Chuột Vương 4 Sao."

"Đừng nghĩ nữa, chờ chúng ta lên 4 Sao, có thể nó đã lên 5 6 Sao rồi." Thanh Hòa lắc đầu, hiển nhiên không có hứng thú với con chuột này, "3 Sao cậu nói kia là thứ gì?"

"Không biết." Thuật Dung nói, "Hai ngày chuẩn bị."

"Không phải cậu chỉ cảm nhận được hơi thở... Thời gian trôi qua có chút lâu rồi, cậu cảm thấy còn có thể tìm được sao?" Thanh Hòa kinh ngạc nói, nhưng 3 Sao lại khiến cô rất tâm động. "Nghe nói tên Chiến Thần ở thành phố L kia sắp đạt 4 Sao. Chúng ta đều biết rằng chênh lệch giữa 3 Sao và 4 Sao không giống như giữa 2 Sao và 3 Sao, thành phố L cũng đã trả lời, có vẻ như rất chắc chắn."

"Tinh hạch... Phế vật." Sùng Linh rất khinh thường cái gọi là Chiến Thần.

"Dùng tinh hạch có tác dụng phụ, người này có thể lên 4 Sao cũng rất lợi hại. Có người thiên phú không được nói không chừng cả đời chỉ có thể 3 Sao." Thanh Hòa nhịn không được dỗi nói.

"Sử dụng tinh hạch một cách bừa bãi là tiềm năng tạm ứng." Thuật Dung thấp giọng nói, "Sử dụng hợp lý là kích phát tiềm năng."

Tạ Dư Trì, người có hệ thống ba ba, vùi đầu vào ăn uống không tham gia thảo luận.

『 Biết bổn hệ thống là bàn tay vàng rồi chứ gì! 』

Âm thanh máy móc của hệ thống có vẻ kiêu ngạo và... Khoe khoang một cách lạ thường.

Hệ thống là ba ba, phải nhịn, phải chịu đựng. Tạ Dư Trì ăn cơm xong. Cắn một miếng bánh mì, tự an ủi mình.

Thành thật mà nói, nàng vẫn khá là tò mò trong ba lô bị nổ kia của Thuật Dung có cái gì, lúc ấy khí tràng của Thuật Dung thật là ——

Hoàn toàn tức giận.

Cảm xúc của Thuật Dung, Tạ Dư Trì chỉ từng thấy qua hơi chút có hứng thú, có hứng thú, rất hứng thú, cuồng nhiệt, sau đó là bình thường, vô cảm và thờ ơ. Không thể không nói là hai cực phân hóa, tức giận chính là lần đầu tiên.

Ờmmm?

Hệ thống, phần thưởng nhiệm vụ của ta đâu! Tạ Dư Trì ăn xong bánh mì kiểm tra ba lô, chợt nhớ ra.

『... 』

『 Ting! Hoàn thành nhiệm vụ: Cứu viện! 』

『 Phần thưởng nhiệm vụ: 25 tích phân, rương nhỏ bí ẩn × 1, 1 điểm kỹ năng 』

Hệ thống, mi là quên mất hay là không muốn phát cho ta! Tạ Dư Trì có chút nghiến răng nghiến lợi khi nghe âm thanh máy móc.

Hệ thống vẫn im lặng, giả vờ không online.

Nàng nhìn bom choáng trong ba lô, cảm thấy nó chiếm khá nhiều không gian, vô cùng chướng mắt. Nếu lại mở ra một cái bom choáng xếp chồng lên nhau, nàng sẽ không tức chết chứ?

Nghĩ nghĩ, Tạ Dư Trì lấy ra đưa cho Thuật Dung, "Cho chị."

Thuật Dung: "?"

"Đây không phải là bom choáng bình thường." Tạ Dư Trì ra vẻ nghiêm túc.

"Đây là bom choáng bí chế có thể khiến người ta cảm nhận được độ sáng của mặt trời ngay lập tức!"

『 Ký chủ, ngài giống đa cấp lắm. 』

Câm miệng!

Vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Dư Trì thiếu chút nữa là không giữ được, nàng nhìn Thuật Dung như suy tư gì nhận lấy, sau đó nghe người phụ nữ này hỏi: "Em vẫn luôn ở bên cạnh tôi, làm sao mà có được? Kho vũ khí cũng không có cái này."

Tạ Dư Trì ngơ người: "???" Câu này không có trong kịch bản!

"A, em ăn no rồi, mệt quá, thật là buồn ngủ, em đi ngủ trước đây!" Tạ Dư Trì cầm chén đũa lên, nhanh chóng đặt vào phòng bếp rồi lên lầu.

『 Kỹ thuật diễn thật là vụng về. 』

『 Ký chủ, ngài ở chung phòng với Thuật Dung, có gì phải chạy? 』

『 Chạy trời không khỏi nắng, sao ngài không nghĩ ra một cái cớ gì đó lừa gạt qua. 』

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng nghe có vẻ có lý. Vì thế Tạ Dư Trì bắt đầu suy nghĩ một cái cớ, nên nói gì đây? Nàng nhặt nó trên đường à? Hay là do căn cứ Q tặng cho nàng trong nhiệm vụ lần trước? Nhưng nếu Sùng Linh làm lộ tẩy thì sao? Không biết ở căn cứ Q có thứ này không...

Hay là nói nhặt xong bỏ vào ba lô của nàng rồi quên lấy, hôm nay mới nhớ ra nên muốn đưa cho Thuật Dung! Đúng! Cứ như vậy đi!

Tạ Dư Trì bị thuyết phục bởi chính sự thông minh của mình.

Kết quả là sau khi trở về phòng, Thuật Dung trực tiếp vào phòng làm việc, tiếp tục vẽ tranh sách của cô.

Tạ Dư Trì ngồi trên giường hồi lâu, thấy Thuật Dung không hề có ý định tra hỏi nàng. Cái loại cảm giác may mắn lại có chút mất mát này là chuyện gì đây!

Vậy nhân cơ hội dọn dẹp ba lô một chút.

Hiện tại có 67 tích phân, vẫn còn một khoảng khá xa để mua kỹ năng, 4 điểm kỹ năng, còn cách phù chú 3 Sao một chút. Có lẽ có thể nhận 1 điểm kỹ năng sau khi đến thành phố P. Tạ Dư Trì có chút bực bội nghĩ, sao cái gì cũng thiếu một chút vậy? Nàng mở rương nhỏ bí ẩn.

『 Ting! Nhận được Sách Kỹ năng ngẫu nhiên × 1 』

Sách Kỹ năng ngẫu nhiên! Khi Tạ Dư Trì nghe thấy âm thanh máy móc này, thiếu chút nữa cho rằng mình đang mơ, trời ạ! Cuộc đời lên hương chính là hôm nay!

Kìm nén nội tâm kích động, Tạ Dư Trì sử dụng Sách Kỹ năng một cách "bình tĩnh".

『 Ting! Nhận được Sách Kỹ năng: Hướng dẫn học Khống Phù Thuật! 』

Tạ Dư Trì kinh ngạc nhìn quyển sách vừa xuất hiện trong ba lô, Khống Phù Thuật! Trời ạ! Chuyện này quả thực, quả thực... Tạ Dư Trì cảm động đến mức không nói nên lời, nhanh chóng nhấp vào học. Sau đó mở kỹ năng ra.

『 Mở khóa yêu cầu điểm kỹ năng yêu cầu 5 tích phân 』

Tạ Dư Trì: Nhân sinh thay đổi thật là nhanh.

Nhìn các kỹ năng chưa được kích hoạt, Tạ Dư Trì nhìn phù chú 3 Sao, trầm mặc.

Nếu học Khống Phù Thuật, chờ đến khi nàng học được phù chú 3 Sao, chỉ sợ 4 Sao đã ở khắp nơi rồi.

Điểm kỹ năng là thứ tốt nhưng tiếc là nàng không có.

Tạ Dư Trì đang ngồi trên giường tự hỏi nhân sinh thì thấy Thuật Dung đi ra thư phòng, "Đi phòng nghiên cứu không?"

"Hả? Không phải chị đã hẹn Sùng Linh thử AOE sao?"

"Đi không?"

"Đi!" Tạ Dư Trì nhảy xuống giường, rất là tích cực.

Nàng cũng tò mò về AOE của Sùng Linh. AOE, từ này vừa nghe đã thấy rất có bức bách a!

"Đúng rồi, đợi lát nữa đem nhiên liệu hàng không trả lại cho chị, chúng ta lái xe đến thành phố P đi, em chỉ mang theo xăng, nếu xe bị nổ trên đường có thể tìm một chiếc khác." Tạ Dư Trì muốn dọn dẹp ba lô của mình một chút, dù sao thì nàng chính là người sắp có phù chú 3 Sao. Sau khi bỏ xăng vào, Tạ Dư Trì vẫn còn 3 ô trống, còn việc muốn mở rộng hay không thì còn tùy thuộc vào việc Thuật Dung có muốn nàng dự trữ đồ hay không.

Thuật Dung không nói gì một lúc lâu, liền cùng nàng đi đến phòng nghiên cứu, khi nhìn thấy Sùng Linh đang đợi ở cửa mới mở miệng nói: "Ngày mai đến phòng nghiên cứu với tôi, đặt ba lô của em ở đó."