Phù Hành Mạt Thế

Chương 39: Thôn hoang vắng



"Cái này..." Tạ Dư Trì nhéo nhéo ngón tay Thuật Dung, kết quả một luồng khí nóng lướt qua cổ nàng, Tạ Dư Trì có chút mềm nhũn, "Chị có thể... Đừng thổi hơi lên cổ em... Cũng đừng chạm vào eo em..."

"Nhạy cảm?"

"... Chỉ là không quen thôi." Nhạy cảm hay gì đó, Tạ Dư Trì cảm thấy thật 18+, nàng thở dài, Thuật Dung cái con người này trông không giống thích nàng chút nào, cô chỉ là cảm thấy có hứng thú thôi, vậy nếu một ngày nào đó Thuật Dung không có hứng thú với nàng thì làm sao bây giờ? Khi đó nàng phải làm sao?

Xác thật Thuật Dung rất ưu tú, mặc dù cô có chút nhiệt huyết và chấp nhất với nghiên cứu khoa học gần như bệnh hoạn, nhưng không thể phủ nhận rằng Thuật Dung rất ưu tú. Dù là thủ lĩnh của căn cứ hay trưởng nhóm, cô đều rất xuất sắc, điềm tĩnh và không vội vã...

Thuật Dung rất tinh tế, có lẽ là bởi vì nghiên cứu, nhưng bất kể là ở phương diện nào, Thuật Dung đều khiến Tạ Dư Trì cảm thấy thương đối hấp dẫn, mặc dù Thuật Dung là nữ, Tạ Dư Trì cũng vậy.

Tạ Dư Trì không kì thị đồng tính luyến ái, trước mạt thế không có thành kiến, ​​​​sau mạt thế càng sẽ không có thành kiến gì. Chỉ là, nàng có chút không thể tiếp thu.

Hơn nữa, đối với nàng mà nói, Thuật Dung có cảm giác không quá an toàn.

Làm sao Tạ Dư Trì dám thích một người không biết khi nào sẽ không thích mình, sẽ rời bỏ mình?

Tuy nhiên, những hành vi gần đây của Thuật Dung đã khiến Tạ Dư Trì ngày càng hoảng loạn.

"Chị, đừng như vậy được không?" Tạ Dư Trì thấp giọng nói: "Em không có gì đặc biệt, cùng em bên nhau chị cũng sẽ không đạt được gì cả. Tình cảm của em cũng giống như những người khác, có lẽ đối với chị chỉ là một thứ không thú vị, nhưng đối với em mà nói, em không muốn bị tổn thương."

"Tôi biết."

Tạ Dư Trì mím môi, nàng thật sự bất lực với đại lão, thật là dầu muối không ăn, "Có thể buông tay ra được không? Chẳng lẽ chúng ta cứ ôm nhau suốt ba ngày ở đây sao?"

Thuật Dung buông tay ra, nhìn Tạ Dư Trì lập tức nhảy sang một bên, cười cười: "Đi thôi, đi làm quen nơi này trước."

"Được!" Tạ Dư Trì rất vui vẻ khi đã thoát khỏi xiềng xích của đại lão, nàng đi vài bước, thấy phía trước mơ hồ có một cái bảng thôn bằng gỗ, tựa hồ cách cũng không xa, nhưng sương mù có chút dày đặc. Nhưng cái bảng này nhìn có vẻ rất rách nát, nàng muốn lấy phù chú ra theo bản năng, kết quả lại không lấy ra được?!

『 Trong phó bản, hệ thống chỉ cho phép ký chủ lấy những thứ không phải của hệ thống. 』

Mi đang đùa ta à?!

Tạ Dư Trì cũng không muốn cầm lựu đạn để thỏa mãn cảm giác an toàn của mình rồi mới vào thôn tham quan.

Thuật Dung khom người lấy một ít bùn đất nhìn xem, sắc mặt có chút cổ quái, vội vàng tiến lên nắm cổ tay Tạ Dư Trì, "Theo sát tôi."

"Căn cứ trưởng?"

Thuật Dung không nói lời nào, cô mang theo Tạ Dư Trì đi vào trong thôn, trong thôn này mỗi nhà đều cách xa nhau, nhà ở đều là bằng gỗ lợp tranh, rất đơn sơ.

Lúc nào sắc trời cũng tối.

Tạ Dư Trì cảm thấy cái thôn này có vẻ hơi lạ.

"Kẽo kẹt"

Một cánh cửa gỗ đột nhiên bị đẩy ra, Tạ Dư Trì nắm chặt lấy quần áo của Thuật Dung theo bản năng, Thuật Dung bị nàng kéo, có chút ngây ra.

Người bước ra là một ông lão gầy gò, ông ta gầy đến mức chỉ còn lại bộ xương, tay chống gậy, như thể có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Tạ Dư Trì thậm chí còn có chút sợ hãi và nghĩ rằng, người này giống như một bộ xương được bọc trong da người vậy.

"Mới... Tới..." Hình như ông lão đã rất lâu không nói chuyện, giọng nói rất là khàn, nói rất chậm, khó có thể phát âm ra từng chữ.

Những người còn lại trong thôn này đâu?

Ông lão nhìn Tạ Dư Trì, Tạ Dư Trì cảm thấy hơi ớn lạnh vì bị nhìn chằm chằm, Thuật Dung buông tay Tạ Dư Trì ra, sau đó vòng tay qua eo nàng, Tạ Dư Trì hiếm khi vùng vẫy, thậm chí còn ngoan ngoãn co vào vòng tay cô.

"Con... Của cô sao?" Ông lão chỉ vào Tạ Dư Trì hỏi.

Áp suất không khí xung quanh Thuật Dung đột nhiên giảm xuống, Tạ Dư Trì muốn nhìn sắc mặt của Thuật Dung, nhưng còn chưa ngẩng đầu lên, đã nghe thấy Thuật Dung nói: "Đúng vậy."

Tạ Dư Trì:??? Đúng chết liền!

"Hô, hô... Đến, đến đây không dễ a... Mỗi thôn đều... Không dễ... Cô đến đây ở nhờ..." Ông lão cuối cùng cũng không nhìn Tạ Dư Trì nữa, lắc đầu thở dài, quay đi, "Nhà ở trống không... Cứ tùy tiện ở, cũng không có người..."

Thuật Dung nhìn ông lão vào nhà, cánh cửa gỗ cũ kỹ đóng lại "cót két", cô nhìn lướt xa xung quanh, híp mắt, suy nghĩ rốt cuộc cái thôn này bị gì.

Thuật Dung chọn một căn nhà gỗ trông có vẻ ổn, khi cô bước vào, cô có thể ngửi thấy mùi bùn đất ẩm ướt, trộn lẫn với mùi chua chua thối rữa.

Nó có mùi rất khó chịu.

Tạ Dư Trì lấy bánh quy và nước ra chia cho Thuật Dung, nhỏ giọng hỏi cô: "Chị có biết đây là đâu không?"

"Không biết." Thuật Dung thấp giọng nói, "Ngõ vào thôn có vết máu, hẳn là vừa mới có."

"Có lẽ... Là mai táng người?"

"Không, bùn đất trộn lẫn rất nhiều máu cũ." Thuật Dung nhớ tới những gì mình thấy ở cửa, mím môi, "Không có vật chất khác."

Điều này rất lạ. Chỉ có máu, nhưng cũng không nhiều máu.

Mùi nhà ở này cũng vậy, như mùi của một xác chết bị phân hủy trong một thời gian dài. Nhưng rõ ràng là ngôi nhà đã bám bụi khá lâu.

Thuật Dung quan sát ngôi nhà hồi lâu, thấy trong góc có một cái hũ cũ, cô bất chấp bụi bặm, trực tiếp mở ra.

Bên trong là một mảnh xương được mút vô cùng sạch sẽ, trên đó còn có dấu răng.

"Đây là cái gì?" Tạ Dư Trì cảm thấy có chút ghê tởm khi thấy Thuật Dung cầm miếng xương mà người khác đã ăn.

"Xương đùi."

"Hả?" Tạ Dư Trì một giây mới phản ứng lại, trợn tròn mắt, "Chị nói ——"

Thuật Dung làm một động tác im lặng, sau đó để đồ đạc trở lại như cũ, cô ngồi trên chiếc ghế nhỏ, cười nói: "Nhiệm vụ của em sẽ là gì?"

"Em cũng không biết..." Sắc mặt Tạ Dư Trì có chút tái nhợt, bánh quy cũng không ăn nổi nữa, "Chúng ta đi nơi khác ở được không? Em, em không muốn ở chỗ này..."

"Em có cảm thấy việc người dân trong làng giết lợn ở cổng vào dịp Tết Nguyên đán và chia sẻ thức ăn là bình thường không?"

"Bình thường a."

"Tôi cũng nghĩ như vậy." Thuật Dung lộ ra một cái mỉm cười, Tạ Dư Trì sợ hãi lui về phía sau hai bước, dường như nàng đã hiểu được ý của Thuật Dung...

Cho nên, ông lão kia nhìn chằm chằm nàng... Là...

Là...

"Có lẽ là thịt trẻ con núng nính," Thuật Dung đứng lên, "Cho nên mới muốn ăn em."

"Trước mạt thế, trước nền văn minh hiện đại, từng có một thời kỳ đói kém." Thuật Dung nắm tay Tạ Dư Trì, thấp giọng nói: "Nạn đói, người ăn thịt người, là phổ biến. Cừu hai chân, biết không?"

"..." Tạ Dư Trì lắc đầu.

"Mạt thế ăn thịt người, Thanh Hòa đã từng nói với tôi. Có lẽ là em biết."

"Nhưng ở đây không có tang thi..."

"Cũng là vì sống sót," Thuật Dung lấy ra dao găm nghịch, "Theo sát tôi, hửm?"

"Vâng..."

"Sống với tôi sau này?"

"..." Tạ Dư Trì nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mặt vô biểu tình này, làm sao Thuật Dung có thể nói ra miệng vậy được? Đây là uy hiếp hả?

Thuật Dung lấy một túi bánh quy khô ra, đi ra ngoài gõ cửa nhà ông lão kia.

Thôn này vô cùng yên tĩnh, như thể chỉ có ba người họ còn sống.

"Ông ơi, chúng cháu đến từ một nơi rất xa, đi ngang qua đây, không biết đã xảy ra chuyện gì, ông có thể nói cho chúng cháu biết không? Đây là chúng cháu biếu ông." Thuật Dung đổi bộ mặt than ngày thường, treo lên một nụ cười ôn hòa, cô trông giống như chị gái nhà bên vậy.

Ông lão nhìn bánh quy, run rẩy cầm lấy, bóp nặn, tựa hồ có chút không thể tin được, nước mắt lưng tròng, thật lâu mới bình tĩnh lại, "Vào đi..."

『 Chậc chậc, ký chủ ngu xuẩn có một đồng đội tốt. 』

Tạ Dư Trì:...

Được rồi, nàng rất ngốc.

Ông lão ăn một miếng bánh quy, rơi lệ, Tạ Dư Trì vội vàng rót một ly nước đưa cho ông, sau khi ông lão uống nước, ông khàn giọng nói: "Cái thôn này... Chỉ còn lại một mình lão thôi..."

"Đại hạn... Bệnh dịch... Bắt đầu từ mấy năm trước. Lúc đó, những chàng trai trẻ và khỏe mạnh bị người dân thị trấn kéo đi. Sau đó, hạn hán nghiêm trọng, không có thu hoạch. Khi họ đi tòng quân trong thị trấn để có thể kiếm sống, có thể đi cũng đi hết..." Ông lão rơm rớm nước mắt, "Lúc dịch bệnh đến, cái thôn hẻo lánh này quá xa... Quá xa... Nên không bị ảnh hưởng, những thôn còn lại... Những người mắc bệnh phải chặt đầu rồi hỏa táng... Sự lây nhiễm diễn ra nhanh chóng, chẳng mấy chốc nhiều thôn đã bị ảnh hưởng..."

"Thị trấn có đủ binh lực để chống lại, nhưng những thôn gần thị trấn đều bị tàn sát..."

"Thôn của ông toàn người già, phụ nữ và trẻ em... Hạn hán nghiêm trọng không có gì để ăn, những thôn xung quanh thì đầy rẫy dịch bệnh. Không có cách nào... Thực sự không có cách nào..."

Thuật Dung yên lặng nghe: "Cho nên, bắt đầu ăn thịt người?"

"Đúng vậy... Lúc đầu là chia ăn những người bị chết đói, sau đó số lượng người trong thôn ngày càng ít đi... Vì vậy... Bắt đầu tấn công trẻ em và người già... Một số phụ nữ rời đi... Chạy đến thị trấn, một số người có chút nhan sắc còn có thể kiếm được miếng cơm..."

Ông lão thở dài: "Lão đây cũng sắp chết rồi... Trong thôn sẽ không còn ai nữa..."

"Đi đến thị trấn đi... Đến thị trấn, vẫn còn một con đường để sống..."

『 Điều kiện 1: Sống sót 』

『 Điều kiện 2: Biết được nguyên nhân 』

『 Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 40% 』

Âm thanh thông báo của hệ thống cuối cùng cũng xuất hiện, trái tim của Tạ Dư Trì cuối cùng cũng cảm thấy ấm hơn một chút.

Ông lão nói xong cũng không nói nữa, chỉ cầm bánh quy ngồi đó.

Thuật Dung đứng dậy đi vào trong phòng, trên một sợi dây thừng cực dài giống như dây phơi có treo một miếng thịt đùi đã hong gió, Tạ Dư Trì nhìn thấy suýt chút nữa đã nôn ra. Thuật Dung vỗ nhẹ vào lưng Tạ Dư Trì, yên lặng dẫn nàng ra khỏi nhà.

Tạ Dư Trì bình phục lại, rõ ràng nàng có chuẩn bị nhưng khi nhìn thấy nó vẫn vô cùng khiếp sợ. "Chúng ta sẽ đi thị trấn sao?"

"Ừm."

"Dịch bệnh, thật ra chính là tang thi." Tạ Dư Trì có chút ảo não, "Căn cứ trưởng, em không thể sử dụng năng lực của Phù Chú Sư."

"Em là 2 Sao, có thể đối phó tang thi bình thường và tang thi 1 Sao." Thuật Dung có chút ghét bỏ khả năng cận chiến của Tạ Dư Trì, theo lý mà nói, tố chất thân thể của 2 Sao cũng không tệ như nàng.