Phù Hành Mạt Thế

Chương 69: Hải vực



Tạ Dư Trì trừng Thuật Dung, Tạ Dư Trì bị người phụ nữ này nắm lấy tay, mười ngón tay đan nhau chặt chẽ, sau đó đi về phía trước.

Tạ Dư Trì ăn kẹo dẻo vị Coca, giật giật cái mũi, cảm thấy mình có thể ngửi thấy mùi kẹo cực kỳ ngọt béo...

"Phía trước là Công viên giải trí Candy!" Một cây kẹo que chạy tới nói: "Muốn chơi bao nhiêu cũng được!"

"Công viên giải trí?!" Sau cửa tường thành nhỏ lại là một thế giới khác, Tạ Dư Trì nhìn thoáng qua đã thấy bánh xe đu quay cao chót vót chậm rãi xoay tròn. Nhìn ngang thấy tàu cướp biển, tàu lượn siêu tốc, tháp rơi tự do...

"Nơi này của các cậu có xảy ra sự cố an toàn không?" Tạ Dư Trì nhịn không được hỏi.

"Kẹo mềm bị ngã bọn họ sẽ không bị gì, kẹo cứng có thể tái sinh sau khi té ngã nát! Vui chơi là ưu tiên hàng đầu và không có sự cố an toàn nào!" Kẹo mút kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng một lát sau nó có chút nản lòng, giọng nói có chút hạ xuống, "Mình quên mất các cậu không phải kẹo, không thể tái sinh..."

"Không thành vấn đề! Chúng mình biết bay!" Tạ Dư Trì dỗ kẹo mút, nàng cảm thấy những viên kẹo này cực kỳ dễ thương, chúng không che giấu cảm xúc của mình chút nào, ở mạt thế lâu rồi, đến đây quả thực là một nơi lý tưởng để hưởng thụ.

Vừa nói, nàng còn sợ kẹo mút không tin nên lấy Phù Phi Hành sơ cấp ra dán lên người nó, sau lưng nó mọc ra một đôi cánh trong suốt, "Thử đi, cậu cũng có thể bay, nhưng sẽ không lâu đâu, khi nó sắp biến mất nhớ hạ cánh..."

"Oa! Tuyệt quá! Các cậu là thần linh sao?" Kẹo que xoay tròn trong không trung, hưng phấn vây quanh Tạ Dư Trì, "Cậu muốn ăn kẹo que không? Tôi có thể cho cậu hơn phân nửa!"

Tạ Dư Trì mỉm cười từ chối, kéo Thuật Dung nhảy lên tàu lượn siêu tốc. Nếu là Tạ Dư Trì trong quá khứ, có thể nàng vẫn sẽ sợ hãi, nhưng bây giờ nàng có thể săn được dị thú 4 Sao, phương tiện trong công viên giải trí đối với nàng mà nói thực sự không gây chút nguy hiểm nào.

Mãi cho đến nửa đêm, khi đèn đường làm bằng trái cây được bật lên, các nàng đã chơi khắp công viên giải trí!

Tạ Dư Trì ngồi trên một hàng ghế dựa được làm bằng kẹo bông mềm mại và co giãn bên đường, dựa vào rất thoải mái, thậm chí còn thoải mái hơn so với ghế sô pha trong biệt thự của các nàng!

"Em cảm thấy rất vui." Tạ Dư Trì còn có chút mệt mỏi, nàng dùng khăn giấy lau mồ hôi, cười nói với Thuật Dung, "Em cảm thấy mộng tưởng lúc nhỏ của mình đã thành hiện thực, không còn gì để tiếc nuối!"

"Tiếc nuối vẫn phải có." Thuật Dung nhẹ giọng nói, "Nếu như đời này có thể cùng em vẫn luôn như vậy, mới là không còn gì để tiếc nuối."

"Ồ? Nghiên cứu khoa học của chị thì sao? Thí nghiệm của chị thì sao?" Tạ Dư Trì nhướng mày hỏi ngược lại: "Nói thử em nghe! Tòa nhà nghiên cứu của chị quan trọng hay là em quan trọng?"

"..." Thuật Dung khó có được nghẹn một chút.

"Nếu em và phòng nghiên cứu rơi xuống nước, chị sẽ cứu ai trước?"

"Cứu em." Thuật Dung nhanh chóng trả lời, "Nếu phòng nghiên cứu bị ngập nước thì cũng vô dụng."

Tạ Dư Trì: "..." Tuy rằng chị cứu em nhưng cái cảm giác không vui này là sao chứ!?

Khách sạn trong Thế giới kẹo cũng được làm bằng kẹo, giường bên trong là kẹo bông gòn màu trắng, mềm mại, khi Tạ Dư Trì nằm xuống liền cảm nhận được kẹo bông vây xung quanh, chìm sâu vào trong, mềm mại đến khó tin.

Nước uống cũng là nước đường, tất nhiên cũng có những thứ khác —— Chẳng hạn như các loại nước ép trái cây, sữa, cà phê và sô cô la nóng.

Tạ Dư Trì gọi một cốc sô cô la nóng, vừa cầm vừa nhanh chóng uống cạn, cốc là sô cô la cứng, tan chảy rất nhanh, nàng ăn luôn cốc làm bằng sô cô la, không chút lãng phí.

Du lịch kéo dài ba ngày, ngày đầu tiên các nàng đến công viên giải trí, ngày thứ hai các nàng đi loanh quanh ngắm cảnh, thỉnh thoảng Tạ Dư Trì thấy một hồ sô cô la nóng có bong bóng, nàng nhịn không được muốn chạm vào, nhúng ngón tay nếm thử một chút, quả nhiên là sô cô la nguyên chất...

Tất cả các loại đồ uống và sữa lắc đều có trong hồ như hồ sô cô la, Tạ Dư Trì có thể thấy những viên kẹo nhỏ lăn trong đó, cả người phủ đầy sô cô la.

Thế giới vô cùng kỳ ảo...

Ba ngày trôi qua thật nhanh, hầu như đều là Thuật Dung đi dạo theo Tạ Dư Trì, ba ngày không ngắn không dài nhưng cũng đủ để các nàng thả lỏng.

Khoảnh khắc trở về mạt thế, Tạ Dư Trì vẫn chưa phản ứng kịp, nàng cảm thấy con đường dưới chân mình không còn mềm mại nữa, giậm chân thật mạnh mới cảm thấy mình đã trở về.

Vé du lịch thực chất chỉ để giải trí, thư giãn và thả lỏng...

『 Đây là vé nghỉ phép cho ký chủ bận rộn thư giãn thả lỏng! Thiết kế của bổn hệ thống rất tử tế! 』Hệ thống tự hào nói.

Tạ Dư Trì ca ngợi hệ thống vài câu, liền thấy Thuật Dung mở tủ quần áo, thay một bộ quần áo đi xuống lầu.

"Hả? Sáng sớm đã tắm rửa rồi sao! Tối hôm qua cậu đã làm cái gì vậy?" Thanh Hòa còn trong phòng tắm đánh răng, lại bị Thuật Dung đuổi ra ngoài, miệng đầy bọt nói thầm, lại thấy Tạ Dư Trì cũng cầm quần áo đi tắm rửa?

"Mới trở về thì phải đi tắm chứ." Tạ Dư Trì nói đúng lý hợp tình.

"Hả?"

Tạ Dư Trì đương nhiên biết khi nàng đến Thế giới kẹo, thế giới này đã bị đóng băng, nghĩa là đối với Thanh Hòa và những người khác, các nàng căn bản chưa bao giờ rời đi trong ba ngày đó. Tuy nhiên, Tạ Dư Trì thực sự đã rời đi ba ngày!

Thế giới kẹo hầu như không có nước tinh khiết để tắm, vì vậy không có gì lạ khi Thuật Dung đi thẳng vào phòng tắm ngay khi quay lại.

Mặc dù không bẩn.

"Ba ngày sau đi nước C, từ nước C vượt biển đến nước E, sau đó đến nước D." Thuật Dung lau tóc đi ra, mở miệng tuyên bố rồi đi vào phòng bếp bắt đầu làm bữa sáng.

"Nước D? Cậu muốn đánh tra?" Thanh Hòa ngẩn ra, Thuật Dung không phải người thích gây chuyện a! Bình thường loại đề nghị này đều là cô đưa ra, sao lần này Thuật Dung...

"Có mưu đồ với nước A, dù có làm gì cũng phải trả giá đại giới." Thuật Dung trả lời như vậy.

Thanh Hòa xoa xoa cằm, "Bốn người chúng ta? Có chút khó."

"Giết vài tên 4 Sao là được." Thuật Dung ngâm một nồi gạo chuẩn bị nấu cháo, vừa bận rộn vừa nói.

"... Cũng đúng, dù sao cũng không phải là đánh chính diện." Thanh Hòa nhún vai, dù sao, với tư cách là một tay bắn tỉa, điều cô thích làm nhất chính là đánh lén, không gì sánh nổi.

Thuật Dung còn thiết kế một quả bom điện từ, có thể đặt trên tường căn cứ để phòng thủ, nó có thể tấn công kẻ thù trong phạm vi trăm mét và tất nhiên, nó cần rất nhiều điện.

Nhưng thành phố Z hiện đang phát triển rất tốt, nhà máy điện gió và nhà máy thủy điện đang được xây dựng tại các địa điểm được lựa chọn, nhân lực phát điện miễn cưỡng đủ để toàn bộ căn cứ sử dụng, dù sao cũng là mạt thế, hầu hết điện chỉ được sử dụng cho chiếu sáng mà thôi.

Thành phố Z có Từ Duệ và những người khác, Thuật Dung luôn cảm thấy rất yên tâm. Mặc dù đôi khi Tạ Dư Trì cảm thấy điều duy nhất Thuật Dung quan tâm là tòa nhà nghiên cứu của cô mà thôi.

Sau khi cải tiến, tính năng của trực thăng đã được cải thiện rất nhiều, thậm chí các cửa sổ cũng được thay thế bằng kính chống đạn. Hôm nay vừa vặn trời trong xanh, vì vậy các nàng dự định lên đường.

Tạ Dư Trì bế Khiếu Thiên lên trực thăng, ban đầu nàng muốn ném Khiếu Thiên vào không gian dành cho thú cưng, nhưng Khiếu Thiên đã cắn quần nàng kêu rên, hơn nữa ngoài trời lạnh, mặc dù Khiếu Thiên là một con chó tang thi, nhưng bộ lông của nó vẫn rất ấm, nên Tạ Dư Trì vẫn ôm nó.

Chiếc trực thăng bay vút lên bầu trời, vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của băng và tuyết đang tan chảy một nửa từ trên cao.

Tạ Dư Trì nhìn bầu trời xanh thẳm, tự hỏi bầu trời trước mạt thế có đẹp như bây giờ không.

Hành trình đến nước C là một quãng đường dài, vào lúc hoàng hôn mỗi ngày các nàng sẽ tìm một nơi để hạ cánh, bổ sung nước và thức ăn, Tạ Dư Trì cũng sẽ đổ đầy nhiên liệu.

Có một lần sau khi các nàng hạ cánh gặp được một con gà mái biến dị, đôi mắt đậu nhỏ đỏ như máu, không ngừng cục ta cục tác, nhưng chỉ có 2 Sao, bị Sùng Linh dùng đao làm thịt và thế là buổi tối được ăn gà nướng.

Chờ các nàng bay đến biển của nước C đã là chuyện của một tuần sau.

Mặt biển vẫn sóng yên biển lặng như cũ, Tạ Dư Trì không dám bật định vị, ghé vào cửa sổ quan sát tình hình mặt biển, trực thăng lướt qua mặt biển nhưng lại tạo nên một làn sóng gợn lăn tăn.

"Bong bóng?" Thanh Hòa sửng sốt, mở cửa sổ ra, nâng Barrett lên, cô nhắm một bên mắt bắn đại một phát.

"Ục ục"

"Ục ục"

Bong bóng đột nhiên tăng lên, giống như nước nóng sôi trào, sủi bọt phun ra, khi trực thăng lên cao, cả vùng biển đều sôi trào lên...

Có thể dự đoán bên dưới là một con dị thú lớn.

"Thuốc đóng băng." Thuật Dung nói, tay ném ra một cái ba lô, Tạ Dư Trì vội vàng bắt lấy, mở ra liền thấy bên trong đều là lọ vại màu xanh lam.

"Đùng" Thanh Hòa nhắm vào một khu vực dày đặc bong bóng bắn một phát, đột nhiên, mặt biển trở nên không yên tĩnh, một chiếc xúc tu màu đỏ nâu vung lên dữ dội, va vào trực thăng.

Trực thăng do Thuật Dung điều khiển cực kỳ linh hoạt, Tạ Dư Trì bám lên tay vịn suýt trượt chân, thấy một chiếc xúc tu khác lướt qua cửa sổ rồi nặng nề rơi trở lại đáy biển, khiến nước bắn tung tóe.

"Quái vật bạch tuộc? Khổng lồ?" Tạ Dư Trì lẩm bẩm, nàng cố gắng đứng vững nhìn nhìn dưới cửa sổ, sau đó nhìn vào Phù Phi Hành sơ cấp của mình.

"Bay lên! Bay lên cao nữa đi! Em có Phù Phi Hành, lúc rời khỏi trực thăng thì dán lên, cộng thêm Phù Tăng Tốc nữa!" Tạ Dư Trì hét lên, dù sao khi tác chiến với sinh vật dưới biển mà mình ở trực thăng thì thật sự quá khó khăn, phù chú của nàng ném xuống nổi trên mặt nước, căn bản không thể phát huy tác dụng!

Thuật Dung tăng độ cao của trực thăng, Thanh Hòa và Sùng Linh dán Phù Phi Hành và Phù Tăng Tốc lên, mở cửa khoang liền vỗ cánh bay ra ngoài. Thuật Dung và Tạ Dư Trì ra ngoài cùng nhau, trực thăng mất kiểm soát đột ngột rơi xuống, Thuật Dung ôm Thuật Dung nhảy ra khỏi cửa khoang, Tạ Dư Trì khống chế Phù Phi Hành dán lên người hai người, sau đó nàng đưa tay chạm vào trực thăng đang rơi xuống, thu hồi nó trở lại trong ba lô.

"Ầm"

Những xúc tu khổng lồ đập vào mặt biển bên cạnh các nàng, một cơn sóng lớn bất ngờ xối đầy mặt Tạ Dư Trì, nàng mất tập trung suýt nữa đã ngã xuống, may mắn là Thuật Dung ở gần đó đỡ lấy nàng.

"Nguyên hình của nó không thể ra được!" Thanh Hòa đeo lưỡi hái màu xanh biếc trên lưng rất tức giận, cô vung dao cắt đứt một đoạn xúc tu, xúc tu ngay lập tức rơi xuống nước, nhưng ngay sau đó rất nhiều xúc tu xuất hiện xung quanh...

"Rõ ràng bạch tuộc không có nhiều xúc tu như vậy!!!" Cô tức giận hét lên, cô và Sùng Linh đã liên tiếp cắt đứt hết xúc tu này đến xúc tu nọ.

Tạ Dư Trì đột nhiên sà xuống lướt qua mặt biển, nàng khống chế phù chú 4 Sao lập tức dán lên một đoạn xúc tu, còn chưa kịp vui mừng khi thấy phù chú bốc cháy thì một lực lượng mạnh mẽ từ phía sau trực tiếp chụp nàng xuống đáy nước.