Phù Hành Mạt Thế

Chương 72: Con rối



Sau khi giao dịch hoàn tất, Thuật Dung đề xuất các nàng cần nghỉ ngơi ở đây một đêm, người phụ nữ nhanh chóng nói với người đàn ông cầm đầu, người đàn ông này nói luyên thuyên rất nhiều với cấp dưới của mình, rất nhanh, hầm trú ẩn đã chừa ra một khoảng không gian lớn. Người đàn ông mang theo nụ cười nịnh nọt, hắn cũng lấy chiếc ghế đẩu và mấy cái mền của mình ra, cẩn thận đặt chúng lên khoảng đất trống.

Khi ngồi xuống, các nàng thấy người đàn ông bắt đầu đếm bánh quy, hắn lấy ra một vài túi và chia cho mỗi người thành hai phần, nước khoáng được chia cho mỗi người một cốc nhỏ. Tạ Dư Trì các nàng ngồi thành một vòng tròn, Tạ Dư Trì đưa lưng về phía những người sống sót đó, nàng lấy bánh quy ra chia nhau ăn, trong lòng có chút cảm khái.

Đột nhiên có động tĩnh, Tạ Dư Trì đột ngột đứng dậy, khi nàng quay lại thì phát hiện đó là một cậu bé, cậu bé bị sự đột ngột đứng dậy của nàng làm cho sợ đến mức ngã xuống đất, vừa mở miệng đã khóc thành tiếng.

Ông lão chạy chậm tới, quỳ xuống và không ngừng khấu đầu với Tạ Dư Trì, Tạ Dư Trì lập tức ngơ ngươi. Tạ Dư Trì không hiểu ông lão đang nói gì.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Mà hết thảy phát sinh chỉ trong nháy mắt.

Hầm trú ẩn chìm trong im lặng, chỉ có cậu bé đang khóc khản cổ.

Tạ Dư Trì theo bản năng muốn kéo ông lão lên, nhưng ông lão không những không chịu đứng dậy mà càng ngày càng hoảng sợ.

Thuật Dung đứng dậy đi tới, dùng cả hai tay đỡ lấy cánh tay của ông lão giúp ông đứng dậy, sau đó, Tạ Dư Trì thấy Thuật Dung nói một loạt từ bằng ngôn ngữ nước E, dường như ông lão thở phào nhẹ nhõm, thân hình khom lưng đứng dậy, run rẩy ôm lấy cậu bé đang khóc dỗ dành.

Thuật Dung liếc nhìn Tạ Dư Trì một cái, bé con vẫn chất phác không phản ứng gì, cô thở dài trong lòng, giơ tay đưa một hộp bánh quy cho ông lão, nói bằng ngôn ngữ nước E, để đứa trẻ ăn.

Lúc đứa nhóc trộm đứng lên Thuật Dung các nàng đã phát hiện, nhưng các nàng không quan tâm vì đó chỉ là trẻ con. Mặc dù là 4 Sao nhưng khi Tạ Dư Trì đưa lưng lại, khả năng phản ứng của nàng vẫn rất kém.

"Em... Em không phải cố ý." Tạ Dư Trì tủi thân nói, dùng ánh mắt áy náy nhìn Thuật Dung.

"Không sao." Thuật Dung nhìn một lượt những người sống sót, những người vừa mới nhìn chằm chằm các nàng cũng không dám nhìn nữa, đều cúi đầu cẩn thận gặm bánh quy.

Những người này thật đáng thương, nhưng phần lớn họ không đáng được cảm thông. Thuật Dung nghĩ như vậy, nhưng vì Tạ Dư Trì, cuối cùng cô vẫn không thờ ơ lạnh nhạt.

Còn Thanh Hòa, cô không có ấn tượng tốt với những người này, nếu bây giờ cô bị yêu cầu tàn sát phòng trú ẩn, cô cũng sẽ không chớp mắt. Thanh Hòa luôn coi thường những người không những không thay đổi bản thân mà còn không nhắc đến một lời nào về những lỗi lầm mà họ đã mắc phải, mù quáng tô hồng rằng họ đáng thương và vô tội như thế nào. Có thể có bao nhiêu người trong sạch trong mạt thế này? Sạch sẽ như vậy làm sao có thể sống sót trong mạt thế?

Đối với hành vi của Thuật Dung, nói không kinh ngạc là giả, nhưng... Thanh Hòa chỉ có thể thở dài cảm khái khi Thuật Dung kéo Tạ Dư Trì ngồi xuống: "Tình yêu thật vĩ đại". Đương nhiên, cô nhận lại được một nụ cười lãnh đạm từ Thuật Dung.

Sùng Linh lặng lẽ lau trường đao, nói đến cũng kỳ lạ, sau bao nhiêu trận chiến, trường đao vậy mà không dính chút vết máu nào.

Tạ Dư Trì hâm mộ nhìn, nhưng nàng cũng có một thanh trường kiếm, mặc dù nó không có thêm thuộc tính gì khác, nhưng dù sao nó cũng cùng cấp độ với dao găm. Thuật Dung nói sẽ tìm cho nàng một ít sách về kiếm pháp, nhưng Tạ Dư Trì xem không hiểu thì thôi đi, trên kiếm pháp kia còn được thổi phồng đến mức giọng nói điện tử của hệ thống nói: 『 Giả 』, khiến Tạ Dư Trì ngơ người.

Giả? Vậy còn tập cái quần gì nữa. Tạ Dư Trì đã ném cuốn sổ nhỏ đó bên cạnh thùng rác trong biệt thự. Nếu không phải Thuật Dung đưa cho nàng thì đã trực tiếp ném vào thùng rác rồi.

Nghĩ đến đây, Tạ Dư Trì buồn bã thở dài. Thông thạo ngôn ngữ 100 tích phân, kiếm pháp 150 tích phân, cái gì cũng tốn tích phân, lốp xe tận 10 tích phân! Cuộc sống càng ngày càng khó khăn hơn, vấn đề là nàng không có nhiều nhiệm vụ để kiếm tích phân!

『 Nếu ngài săn thú thì bổn hệ thống sẽ tuyên bố nhiệm vụ và phần thưởng a! 』

Ở đâu ra nhiều 4 Sao để ta giết đến vậy?

『 Vẫn còn rất nhiều, nhưng không phải tất cả chúng đều khổng lồ. 』

Dù sao lãnh thổ lớn như vậy, dị thú ở những nơi có khe dị thứ nguyên tiến hóa càng nhanh chóng, năng lực của chúng có thể thay đổi. Chỉ là dị thú khổng lồ quá lớn, sức tàn phá của nó là rõ ràng nhất, nên dễ bị phát hiện nhất.

Tạ Dư Trì nghĩ đến con tang thi biết tàng hình lúc trước, còn để cho nàng được một kỹ năng ẩn thân, nhưng sau đó nàng đã không còn may mắn gặp được con tang thi nào có kỹ năng như vậy nữa. Lặng lẽ thở dài, Tạ Dư Trì vẫn rất hài lòng với sức mạnh hiện tại của mình, nhưng những người xung quanh nàng đều rất mạnh và ngầu, rất khó để gà mờ nhờ có hệ thống bàn tay vàng như nàng mới miễn cưỡng có thể theo kịp họ.

Tạ Dư Trì nghĩ, có lẽ đây là sự khác biệt giữa người bình thường và thiên tài.

...

Đêm trôi qua thật nhanh.

Những người sống sót đều rất an ổn, thậm chí không có nhiều động tĩnh, nửa đêm còn có người bị đánh thức bởi tiếng ngáy nhẹ.

Sáng sớm hôm sau, Thuật Dung các nàng rời đi hầm trú ẩn, không làm quá nhiều người thức giấc. Người đàn ông dẫn đầu cảm kích nhìn các nàng rời đi, đứng đó im lặng chào một lúc lâu, mãi cho đến khi xe bọc thép biến mất khỏi tầm mắt hắn mới xoay người về hầm trú ẩn.

Suy xét đến thứ kia có thể là do con người chế tạo, Tạ Dư Trì không bật vị trí săn thú, dù sao thì cũng không thể tìm thấy nó.

Tạ Dư Trì vốn lo lắng nếu không gặp được thì phải làm sao, nhưng sau khi xe chạy được một lúc, nàng cảm thấy mặt đất rung chuyển.

Có vẻ như nhóm người đã ngăn họ ngay từ đầu không phải cố gắng lừa gạt các nàng.

—— Kim loại.

Con quái vật từ từ đứng thẳng trên mặt đất, cao bằng tòa nhà ba tầng. Có thể nghe thấy tiếng kim loại va chạm giữa mỗi lần di chuyển, nhãn cầu của nó phát sáng màu xanh lá cây, nhấp nháy tìm kiếm, cho đến khi ánh sáng tiếp xúc với xe bọc thép, nó đột nhiên chuyển sang màu đỏ!

Trái tim Tạ Dư Trì lỡ một nhịp.

『 Tuyên bố nhiện vụ: Hủy diệt con rối máy! 』

『 Chi tiết nhiệm vụ: Một tiến sĩ thần bí và vĩ đại, thông qua nghiên cứu và phát triển tỉ mỉ đã tạo ra rối máy đầu tiên có cả trí thông minh và tính năng tấn công, phòng thủ! Ông ta không hài lòng, thứ này rất nhanh đã bị ông ta vứt bỏ, sau mấy lần lưu chuyển, nó lại rơi vào tay người có ác ý, giết người vô tội bừa bãi, đồ thán sinh linh... Ký chủ đã được hệ thống lựa chọn, vì hòa bình thế giới! Bây giờ mời ngài hủy diệt nó thay tiến sĩ! 』

『 Phần thưởng nhiệm vụ: 40 tích phân, 1 điểm kỹ năng, rương nhỏ bí ẩn x 1 』

Vì hòa bình thế giới?! Chuyện gì vậy? Đợi đã, tiến sĩ?! Chẳng lẽ là người nàng nghĩ...

『 Trả 250 tích phân để biết trước chi tiết. Thật là một con số phù hợp với ký chủ a! 』

Tạ Dư Trì: Cút!

Đột nhiên có tiếng va chạm đinh tai nhức óc, Thuật Dung quẹo gấp rồi lái đi, né đi chân con rối máy, cô mở cửa xe nhảy xuống, Tạ Dư Trì cũng kịp phản ứng, đi theo Sùng Linh và Thanh Hòa cùng nhảy xuống, duỗi tay thu hồi xe bọc thép vào ba lô.

Khống chế phù chú dán Phù Tăng Tốc và Phù Phi Hành lên cho cả đội viên, Tạ Dư Trì vỗ cánh dồn sức bay lên không trung, sà xuống gần con rối máy. Con rối máy lớn như vậy, xem ra Khiếu Thiên không có cơ hội săn thú nữa rồi.

Trường kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, hàn quang làm cho Tạ Dư Trì nheo mắt lại, nàng đột nhiên chém xuống, lưỡi kiếm tiếp xúc với bề mặt kim loại của con rối máy, tiếng ma xát ê răng khiến Tạ Dư Trì có chút mềm tay. —— Không biết con rối máy này được làm bằng chất liệu gì, thanh trường kiếm vậy không thể chặt đứt nó dễ dàng?

"Bíp bíp bíp"

Một âm thanh điện tử có nhịp điệu vang lên, nếu không cảm thấy ánh sáng đỏ quét qua, Tạ Dư Trì còn cho rằng đó là hệ thống. Nàng đột nhiên nhảy lên, thấy nơi nàng vừa ở đã bị thứ kim loại đột nhiên xuất hiện gai nhọn đâm thủng.

Đạn của Thanh Hòa xuyên giáp bắn vào mắt của con rối máy, vật thể trong suốt ở lớp ngoài bảo vệ xuất hiện những vết nứt mảnh và dày đặc, chẳng lẽ là kính chống đạn? Hay kính cường lực?

Ánh sáng đỏ trong mắt con rối máy không còn nhấp nháy nữa mà tập trung vào nơi Thanh Hòa đang nằm bắn tỉa, trong giây tiếp theo, tiếng xé gió xẹt qua tai Tạ Dư Trì, xuyên qua tảng đá Thanh Hòa dùng để che chắn! Không chỉ vậy, Thanh Hòa còn mơ hồ nhìn thấy viên đạn vẫn còn đi một quãng đường dài sau khi xuyên qua viên đá.

"Mẹ kiếp? Cái quái gì vậy?" Thanh Hòa nhịn không được chửi thề, cô đè đè trái tim mình, cảm thấy có chút phản ứng không kịp. Điều này kích thích vãi chưởng!

Đao mang màu đỏ của Sùng Linh để lại những vết lõm sâu trên cơ thể con rối máy, nhưng chúng chỉ là những vết hằn, cơ bản không có tác dụng gì.

Thuốc đóng băng vỡ vụn trên đầu con rối máy, chất lỏng ngưng tụ thành băng, nhưng con rối máy cứng nhắc quay đầu lại, khối băng lần lượt rơi xuống.

"Kẻ thù... Rất mạnh..."

Âm thanh điện tử lọt vào tai, Tạ Dư Trì vẫn chưa nhận ra, con rối máy này có thể nói chuyện?

"Thông tin đang được truyền đi..." Đôi mắt của nó lóe lên màu đỏ, nếu lại gần còn có thể nhìn thấy một chuỗi mật mã chạy qua bên trong với tốc độ cực nhanh!

"Đánh nát đôi mắt nó." Thuật Dung đáp xuống đầu con rối máy, vừa định cúi xuống dùng dao găm đâm vào nó, lại cảm thấy lớp kim loại dưới thân khẽ dao động, hai cánh kịch liệt rung lên, bay lên không trung, quả nhiên chỗ vừa rồi xuất hiện một loạt gai!

Tạ Dư Trì đến gần Thuật Dung bổ sung cho cô thêm 2 tấm phù chú, thấy đạn của Thanh Hòa lại bắn vào nắp thủy tinh lần nữa, các vết nứt càng thêm dày đặc.

Thuật Dung lao xuống, bám vào trán con rối máy, dùng dao găm đâm mạnh vào, ánh sáng đỏ xuyên vào đồng tử của Tạ Dư Trì, ánh sáng khiến đồng tử của nàng co rút một lúc, cảm giác đau nhói khiến nàng rơi nước mắt. Giây tiếp theo, vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn, Thuật Dung đập nát chỗ ánh sáng đỏ nơi dữ liệu đang lưu thông kia, tiếng điện lưu chói tai, sau đó là mùi khét khó chịu...

『 Đi xuống. 』

Hệ thống kịp thời nhắc nhở khiến Tạ Dư Trì đang híp mắt bay xuống, tránh được một viên đạn bất ngờ từ con rối máy.

Ôm ngực sợ hãi, nàng liền thấy trường đao của Sùng Linh đâm vào mắt bên kia. Thuật Dung ôm lấy Sùng Linh bay khỏi con rối máy, con rối máy đã biến thành một quả cầu gai. Ánh sáng đỏ của nó biến mất, toàn bộ cỗ máy giống như đang ở trạng thái hư hỏng, tiếng điện tử ngắt quãng: "Ngừng truyền... Thông tin..."

"Gặp phải nguy hiểm... Tự... Kích hoạt... Chế độ... Tự vệ..."