Phù Hành Mạt Thế

Chương 84: Tồn tại



Khoảnh khắc cửa sổ vỡ tan, trước khi hắn hoàn toàn ngã xuống, một bóng người nhanh hơn lướt qua, khiến đống tài liệu trên bàn bay tứ tung, giấy rơi vãi khắp sàn.

Một lực khổng lồ giữa cổ đột ngột kéo hắn lại. Sau đó, lưng hắn bị một lực lớn ấn mạnh, cơn đau xuyên qua từng dây thần kinh trong người.

"Rắc"

Hắn nghe thấy xương mình phát ra tiếng giòn giã, hắn hung hăng cắn răng, mồ hôi lạnh không tự chủ được nhỏ xuống. Hắn, hắn chính là 4 Sao... Làm sao có thể...

Dễ dàng như vậy...

Nghĩ đến đây, hắn không cam lòng, cố gắng hết sức bò dậy nhưng lại bị một chân giẫm xuống lần nữa.

"Đầu hàng, hoặc chết." Giọng Thuật Dung từ trên đỉnh đầu truyền đến, phi thường rõ ràng truyền đến lỗ tai hắn, sau lưng truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, làm cho hắn có chút choáng váng.

"Thủ lĩnh, đầu hàng đi." Tóc xanh xoa xoa cái mũi, cợt nhả, "Có gì để chống cự chứ, chúng ta chỉ là một đám tiểu lâu la nơi biên cương, hơn nữa, anh cũng không phải đầu gỗ giống đám tổng bộ kia, thật ngu ngốc, hy sinh tất cả mọi thứ vì tổng bộ."

"Mã Kiến Nguyên!" Thủ lĩnh không nhịn được quát lên.

"Cho anh ba giây suy nghĩ. Thuật Dung cúi người, dao găm cắm xuống đất bên cạnh đầu thủ lĩnh, nhiệt độ cao thiêu đốt bàn gỗ, tỏa ra mùi khét.

Khi dao găm được nâng lên, thủ lĩnh cúi đầu xuống, "Đừng giết tôi."

—— "Căn cứ trưởng, chúng tôi đã tới ngoại ô thành phố!"

Thuật Dung nhấn nút liên lạc, nhìn Từ Duệ và một nhóm anh em phía sau cùng với rất nhiều trực thăng, "Vào trong thành phố này, thu thập vật tư."

—— "Vâng!"

"Nơi này có rất nhiều tù binh, anh tự mình xử lý đi."

—— "Hả, được!" Từ Duệ sửng sốt một chút, đại khái là không ngờ tới sẽ có tù binh? Tuy nhiên, anh vẫn nhanh chóng gật đầu.

Mọi chuyện sau đó diễn ra suôn sẻ, Từ Duệ và anh em nhà họ Mạc tiếp quản thành phố, tất cả những người bị bắt đều bị giam giữ, những người đầu hàng được phân đến một đội, đội trưởng là tóc xanh và thủ lĩnh đang trong thời kỳ quan sát.

"Nếu các anh, hoặc những người trong đội của các anh làm điều gì đó không nên làm, không ai trong số các người sẽ được sống." Thanh Hòa khiêng lưỡi hái lười nhác nói với tóc xanh và thủ lĩnh đang quỳ rạp trên mặt đất không đứng lên được.

"Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt! Nếu như tôi có thể làm đội trưởng và tên này làm đội phó, đội chúng tôi nhất định sẽ nghe lời!" Tóc xanh vỗ ngực hứa hẹn, không quên nhắc tới chức vị.

"Chậc, được." Thanh Hòa nhướng mày, thấy tên thủ lĩnh trên mặt đất tức giận tím mặt, nhún nhún vai đồng ý. "Nếu biểu hiện tốt sẽ được nhận tinh hạch, phù chú, nước thuốc, nhưng các người vẫn phải cải thiện."

Tóc xanh liên tục đảm bảo, còn đá thủ lĩnh trên mặt đất hai lần, bảo hắn cũng phải đảm bảo.

"Mã Kiến Nguyên!"

"Đây, đội phó, có chuyện gì sao?" Mã Kiến Nguyên nhếch miệng cười, xoay người chào Thuật Dung các nàng rời đi, bắt chuyện với Từ Duệ.

...

"Có thể tin những người đó không?" Tạ Dư Trì nghe tiếng máy móc của hệ thống truyền đến phần thưởng của nhiệm vụ, không khỏi lo lắng cho đám người Từ Duệ.

"Trong tay Từ Duệ có thuốc đóng băng." Thuật Dung thấp giọng nói, "Bọn họ có thể dễ dàng chế phục những người đó."

Lúc này Tạ Dư Trì mới cảm thấy yên tâm. Nàng không muốn những người trong căn cứ xảy ra bất cứ điều gì.

"Kế tiếp là..." Nhìn bản đồ, Tạ Dư Trì do dự một chút, cho dù là khu 12 hay khu 15, đều cách nơi này hơi xa, nhưng khu 15 lại rất gần khu 13, mà khu 13 đến khu 11... Rất gần nước E.

Thật là rất khó để chọn a...

"Khu 15, hội hợp với Liễu Thừa Giang." Thuật Dung suy nghĩ một chút, làm ra quyết định.

"Vậy khu 17... Liễu Thừa Giang đã dẹp xong?" Tạ Dư Trì mím môi, hỏi.

"Đi rồi biết." Thanh Hòa nhịn không được xen mồm nói, giải quyết xong những vấn đề này là các nàng có thể trở về căn cứ sớm một chút, đến lúc đó các nàng cũng sẽ không bị người không biết điều gây phiền toái.

"Nghỉ ngơi một ngày trước đi."

Cuối cùng vẫn quyết định đi khu 15, thành phố này được bảo tồn rất tốt, dưới sự dẫn dắt của tóc xanh, các nàng ở trong một khách sạn sạch sẽ, nghe nói ngày thường đều là thủ lĩnh và đội trưởng ở. Binh lính sống trong lều nơi họ đóng quân.

Mệt mỏi, quá mệt mỏi.

Sau khi tắm xong Tạ Dư Trì nằm phịch xuống giường, nhịn không được thở dài. Có cảm giác như các nàng vẫn luôn bôn ba, chạy từ đầu này đến đầu kia của bản đồ, lên đường, chiến đấu, giết người...

Giết người. Trong mạt thế này, nhân loại cũng bắt đầu chém giết lẫn nhau, phát động chiến tranh và xâm lược để tranh giành tài nguyên, đất đai và lãnh thổ...

Sức mạnh trở thành chế tài duy nhất, không có luật pháp, không có quy tắc, trong mạt thế hỗn loạn này...

Đây là mạt thế ngày thứ mấy?

Tạ Dư Trì không biết, nàng chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, cảm thấy mình đã trải qua quá nhiều, giống như đã rất nhiều năm trôi qua. Đối mặt với giết chóc và thi thể, nàng chỉ cảm thấy hơi khó chịu, thậm chí nhanh chóng trở nên bình tĩnh và thờ ơ.

『 Đây là một chuyện tốt, ngài đang thích nghi với mạt thế. 』

Chuyện tốt sao?

『 Ngài đang không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn, ký chủ thân ái của tôi. 』

Mạnh...

Đúng vậy, nàng đã trở nên mạnh hơn, nàng đã trở thành 5 Sao, có rất nhiều phù chú, có ba lô, có hệ thống, còn có Khiếu Thiên...

Hệ thống, ta có thể quay về thế giới ban đầu không? Thế giới... Mà ta đã chết.

『...... Mọi thứ đều có thể. 』

『 Nhưng mà, ký chủ. 』

『 Ngài còn trở lại được không? 』

Trở lại được không? Hệ thống không đề cập đến việc trở lại thế giới đó, nhưng nếu Tạ Dư Trì trở lại thế giới đó, nàng có thể hòa nhập vào thế giới đó một lần nữa không? Có thể sống một cuộc sống bình thường như trước đây không? Có thể trở lại cuộc sống trước kia không?

Tạ Dư Trì không biết trả lời như thế nào, nàng không thể trả lời. Trở lại được không?

Tất nhiên, không trở lại được.

"Làm sao vậy?" Thuật Dung lau tóc đi ra, mất đi kính khiến thị giác cô có chút mờ, nhưng cô là 4 Sao, so với trước kia thì thị lực bây giờ cũng không tệ lắm. Thế là cô thấy phu nhân nhà mình vừa ôm chăn vừa khóc.

"Không thoải mái sao?" Thuật Dung ngồi xuống bên giường, đẩy chăn bông mà Tạ Dư Trì đang vò qua một bên, vươn tay lau nước mắt cho Tạ Dư Trì, gò má của Tạ Dư Trì vừa mềm vừa ấm, khiến Thuật Dung không nhịn được nhéo nhéo, cúi xuống hôn hôn đôi mắt Tạ Dư Trì.

Có lẽ là bởi vì khóc, hai mắt Tạ Dư Trì đặc biệt sáng ngời, lóng lánh lập loè, trong lòng Thuật Dung nhất thời mềm nhũn, ngữ khí cũng không tự giác trở nên nhu hòa, "Nói với chị nhé?"

"Em cảm thấy... Mệt quá..." Tạ Dư Trì bị Thuật Dung thấy mình đang khóc, kỳ thật rất xấu hổ, nhưng được Thuật Dung cưng chiều dỗ dành nàng như vậy, mũi nàng đau nhức, lại nhịn không được muốn khóc, "Có phải kỳ lạ lắm không... Rõ ràng là không có chuyện gì xảy ra..."

"Rất đáng yêu." Thuật Dung trả lời như vậy, cô trải chăn ra đắp cho Tạ Dư Trì, sau đó nằm xuống, ôm Tạ Dư Trì vào lòng, để nàng tựa đầu trên vai mình, "Có chuyện gì sao?"

"Em cảm thấy em đã thay đổi rất nhiều." Đầu Tạ Dư Trì trượt xuống, dụi vành tai vào ngực Thuật Dung, xấu hổ vội vàng trượt lên, "Em có chút cảm khái, em như thế này... Cho dù mạt thế có kết thúc, em cũng không thể sống cuộc sống của người bình thường. Em không nhớ mình từng ước điều gì trong quá khứ. Những gì đã xảy ra trong quá khứ cũng rất mơ hồ, thậm chí cả dáng vẻ của cha mẹ em là... Một đám sương trắng..."

『 Bổn hệ thống đã động tay động chân với ký ức... Tôi đã nói với ký chủ ngay từ đầu, nhưng... Xin lỗi. 』

Không, hệ thống, ta không trách mi. Ta chỉ đột nhiên cảm thấy buồn mà không hiểu tại sao...

"Quên đi quá khứ cũng không sao," Thuật Dung nắm tay Tạ Dư Trì, rõ ràng là ở trong chăn, nhưng tay Tạ Dư Trì lại lạnh đến không ngờ. "Em phải biết, những chuyện xảy ra sau khi em đến thế giới này, đều là quá khứ của hiện tại, chuyện xảy ra ở thế giới khác, coi như là kiếp trước đi."

"Kiếp trước?"

"Phải. Kiếp trước em đã chết, không gặp được chị." Thuật Dung cúi đầu hôn trán Tạ Dư Trì, "Một đời này, có chị ở đây bên em."

Tạ Dư Trì có chút cảm động, sụt sịt mũi, không kìm được lại rơi vài giọt nước mắt.

"Em đang tồn tại, đừng nghi ngờ gì cả, cũng đừng buồn." Thuật Dung lật người đè lại Tạ Dư Trì, cúi đầu hôn lên cổ nàng, Tạ Dư Trì bị cô cắn đến thở hổn hển, sau đó lại nghe Thuật Dung nói với ngữ khí kiên quyết, "Em đang ở đây."

"Ưm..." Tạ Dư Trì cảm nhận được đầu ngón tay Thuật Dung vén quần áo của nàng lên, lắc lắc thân thể, phát ra một tiếng hừ nhẹ từ trong mũi.

"Trong tim chị."

"Căn cứ trưởng... Chị lại câu dẫn em..." Tạ Dư Trì nhịn không được thấp giọng kháng nghị, rõ ràng nàng đang rất đau lòng, nhưng lại bị Thuật Dung dẫn dắt đi lạc đến tình cảnh hiện tại.

"Không nên câu dẫn phu nhân sao?" Thuật Dung nhấc nửa người trên Tạ Dư Trì lên, cởi quần áo của nàng, thấp giọng hỏi: "Hay là, phu nhân muốn chị dùng hành động để chứng minh... Sự tồn tại của em?"

Tạ Dư Trì đỏ mặt, vòng tay qua cổ Thuật Dung, chôn mặt ở cổ cô im lặng không lên tiếng.

"Đã làm em mệt mỏi, vậy... Đêm nay lại mệt mỏi thêm đi."

☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆

Ngày hôm sau, Thuật Dung thay đổi kế hoạch, hoãn chuyến đi đến khu 15 hai ngày.

Thanh Hòa sáng sớm thức dậy đôi mắt còn ngái ngủ nhưng phải cố tỉnh táo lại:???

Sùng Linh đã sớm đoán được sẽ như vậy:...

Và... Tạ Dư Trì đang trong giấc ngủ của mình.

Thanh Hòa tức đến tỉnh ngủ, cái tên Thuật Dung tàn ác này! Phải biết rằng, Thuật Dung không phải tới nói cho cô biết, mà là gửi tin tức thông qua đồng hồ nói cho cô biết!!! Mặc dù rất tức giận, nhưng vẫn không dám xông tới cửa tìm Thuật Dung tính sổ, tức giận!

"Ngủ tiếp đi." Sùng Linh ném trường đao vào góc giường, cởi khuy áo gió tùy ý ném xuống, rồi leo lên giường.

Thanh Hòa méo miệng, tại sao Thuật Dung cao lãnh của cô lại biến thành như vậy rồi! Kinh khủng thật...

Phải biết rằng, thay đổi ý định đột ngột tạm thời như vậy, lại không phải giáp mặt nói! Loại chuyện này gần như không thể xảy ra trên người Thuật Dung!

Đồ dại gái. Thanh Hòa thở dài, ban đầu cô chỉ thấy Tạ Dư Trì ngốc nghếch thú vị, sau đó lại có hứng thú với chó của Tạ Dư Trì, hơn nữa, Tạ Dư Trì ngốc, ngốc đến mức không biết che giấu điều gì khi ở bên người lạ, vì vậy cô đã đưa nàng đi cùng. Sau đó, chính Tạ Dư Trì đã dùng phù chú giết tang thi 2 Sao... Và được đưa trở lại căn cứ.

Ha hả, lúc trước Thuật Dung còn muốn ném Tạ Dư Trì ra ban công cho tang thi ăn.

Nhưng sau khi đưa nàng trở lại căn cứ, lại luôn muốn giải phẫu Tạ Dư Trì.

Rõ ràng là một bà già lạnh nhạt cố chấp, ương ngạnh khó hiểu mà???

Thanh Hòa càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng được, có lẽ mọi thứ liên quan đến tình yêu chết tiệt?