Phù Hành Mạt Thế

Chương 90: Ảo cảnh



Ma Nhân, Lùn Ma Nhân và Ma Nhân Tế Ti...

Nước F bị bao vây bởi đủ loại quái vật, muốn vượt qua những kẻ này lẻn vào nước F là khó như lên trời!

Cho dù Tạ Dư Trì tàng hình cũng không thể đi qua! Kỹ năng tàng hình của Tạ Dư Trì chỉ dành cho chính nàng, hơn nữa nó chỉ kéo dài trong 5 phút!

Các nàng chờ đợi và theo dõi hồi lâu, cuối cùng lựa chọn tạm thời rút lui.

Đóng quân cách biên giới nước F khoảng hai ngày, đám người Tạ Dư Trì vẫn không tìm được chỗ đột phá, thẳng đến buổi sáng hai ngày sau, mặt đất đột nhiên rung chuyển. Các nàng vội vàng lên trực thăng, liền nhìn thấy dị thú khổng lồ vốn nằm như núi đứng lên, từng bước một hướng đi về phía nước F. Điều khiến người ta không thể tin được là nước F không có phản kháng, thậm chí có thể nói là mở cửa thành nghênh đón những dị thú kia tiến vào?

Ngay sau đó, tang thi lần lượt tản đi, nhóm Ma Nhân ngồi thành một vòng ở bên ngoài, còn có một số tang thi thường xuyên tuần tra.

"Có lẽ nước F đã được thỏa thuận gì đó hoặc là... Liên minh với bọn chúng?" Thanh Hòa nói với giọng nói mơ hồ, chính cô cũng không thể tin được, không phải khác máu thì tanh lòng sao? Đó là dị thú! Là tang thi! Là, là quái vật a...

Lại tạm thời ở lại thêm một ngày, vào ban đêm, khi Tạ Dư Trì đang gác đêm bên đống lửa, đột nhiên cảm thấy nguy cơ. Nàng lập tức kêu Thuật Dung dậy, trong ánh lửa, nàng thấy một bóng người đang chậm rãi bước tới.

"Dừng lại!" Thanh Hòa lên đạn, nhắm vào bóng người, lạnh lùng nói.

"Đã lâu như vậy, các ngươi thật đúng là yếu mà." Giọng nói khàn khàn, "Nể mặt quá khứ, hiện tại nếu như các ngươi rời đi, có thể sống lâu thêm chút nữa..."

"Xét cho cùng, thành phố Z ở bên kia bờ biển."

"Nữ tang thi?!" Tạ Dư Trì cả kinh nói.

"Phó Diễn, đây là tên của ta." Cô ta xuất hiện dưới ánh lửa, nhìn qua không khác gì một người phụ nữ bình thường, ngoại trừ làn da tái nhợt cùng con ngươi xanh đậm, cho thấy cô ta không phải người.

Chiếc khoác toàn thân màu đen gần như bao phủ toàn thân cô ta, cô ta khẽ mỉm cười, trong giọng nói mang theo niềm vui khó tả: "Nếu như quy phục ta, gia nhập liên minh, cũng không phải là không thể ngoại lệ cho phép thành phố Z tiếp tục tồn tại."

"5 Sao?"

"Không, không, không, là 6 Sao." Phó Diễn cười cười: "Nhờ phúc của tiến sĩ, ta thăng cấp."

"Tiến sĩ..."

"Ông ta bị lừa, người lãnh đạo nước F... Ông ta không biết đồ vật mình nghiên cứu dùng để làm gì, thật là đáng tiếc." Mặc dù Phó Diễn nói đáng tiếc, nhưng trên mặt lại không có một tia ai thán, "Nhân loại quả thật là động vật rất tham lam, lãnh đạo nước F cũng có tham vọng thống trị thế giới. Ta đã đề xuất hợp tác và hắn đã đồng ý sau khi suy xét nó chỉ trong một ngày."

"Ngươi cũng là nhân loại!"

"Xin lỗi, đó là đã từng." Phó Diễn nhún vai, không quan tâm đến cái nhìn trừng trừng của Tạ Dư Trì, "Nước D, Nước A, Nước B... Chậc chậc, đám chuột nhỏ trốn thoát khỏi nước E đã đến chỗ của ngươi phải không? Thành phố Z?" Phó Diễn nhìn chằm chằm Tạ Dư Trì, đôi mắt đó làm cho trái tim Tạ Dư Trì căng thẳng, đột nhiên, Thuật Dung giơ tay kéo Tạ Dư Trì ra sau lưng, "Mục đích của ngươi?"

"Tạm thời ta còn chưa muốn giết ngươi." Phó Diễn cười rạng rỡ, "Dù sao ngươi cũng là học trò cưng của tiến sĩ."

"Ta sẽ cho ngươi một cơ hội để ngăn cản ta. Thời hạn là... Sau khi nước D sụp đổ."

『 Hoàn thành nhiệm vụ: Điều tra nước F! 』

『 Phần thưởng nhiệm vụ: 60 tích phân, 4 điểm kỹ năng 』

...

Phó Diễn nói xong liền trực tiếp rời đi.

Thanh Hòa thiếu chút nữa nhịn không được muốn nổ súng, nhưng bị Sùng Linh nắm tay ngăn lại. Nữ tang thi này... 6 Sao.

Quá mạnh. Hơn nữa, một đám tang thi và dị thú của Phó Diễn cũng đang ở gần đây, cho dù chúng là 4 hay 5 Sao, cũng không có gì đảm bảo rằng các nàng có thể chiếm được ưu thế sau khi khai chiến.

Quan trọng nhất là con cá sấu khổng lồ, Leviathan. Có lẽ cũng là 6 Sao.

Hai 6 Sao đấu với bốn 5 Sao, chắc chắn sẽ bị nghiền nát.

...

Trở lại thành phố Z, sau khi Tạ Dư Trì tắm xong nằm trên giường, nàng vẫn còn hoảng hốt...

Hệ thống, tại sao cô ta lại cho chúng ta cơ hội? Ngăn cản cô ta?

『... 』 Hệ thống không trả lời, dù sao nó cũng không có khả năng đọc suy nghĩ.

Cho các nàng một cơ hội? Phải chăng đó là sự khinh thường của kẻ mạnh đối với kẻ yếu, muốn xem các nàng liều mạng nỗ lực nhưng chẳng thay đổi được gì? Hay là, hay là...

Phó Diễn cũng không muốn?

Không có câu trả lời.

Tạ Dư Trì chỉ biết rằng, nếu các nàng thua.

Nếu như Phù Chú Sư duy nhất là nàng, có hệ thống bàn tay vàng này, phối hợp cùng Thuật Dung, Sùng Linh, Thanh Hòa, những người có thể nói là năng lực giả đứng đầu trong mạt thế, vẫn thua Liên minh tang thi dị thú...

Nước A có thể chống đỡ được bao lâu? Nước B có thể chống đỡ được bao lâu? Thế giới sẽ như thế nào? Bị tang thi thống trị? Bị dị thú thống trị? Bị Ma Nhân thống trị? Nhân loại? Trở thành tù nhân? Bị biến thành khẩu phần ăn và món đồ chơi giải trí làm nhục?

Tạ Dư Trì không dám tưởng tượng, giống như nàng chưa bao giờ tưởng tượng được mình sẽ có một ngày như vậy.

Bản thân sẽ trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức có thể gánh vác trách nhiệm cho sinh mạng của cả nước A, mạnh mẽ đến mức nếu các nàng thua, theo nghĩa thực tế, một kết cục hoàn toàn đen tối sẽ ập đến. Và, đêm tối vĩnh hằng sẽ không bao giờ kết thúc.

Thật là một điều khủng khiếp.

Trở nên mạnh mẽ hơn, đột phá. Nhất định phải nắm chặt thời gian...

Nắm chặt... Nước D diệt vong... Tổn thất nặng nề đổi lấy chút thời gian.

『 Ký chủ, ngài còn có một rương nhỏ bí ẩn. 』

A, rương nhỏ bí ẩn...

Nhưng, ta không có đủ điểm kỹ năng, thậm chí ta không thể học phù chú 5 Sao! Phù chú 5 Sao cần 13 điểm kỹ năng, nhưng nàng... Chỉ có 11.

Tạ Dư Trì mím môi, cảm thấy đầu ngón tay đang run rẩy, nhưng vẫn mở ba lô ra, mở rương nhỏ bí ẩn ra...

『 Nhận được một phiếu phó bản loại nhiệm vụ! 』

『 Phiếu phó bản loại nhiệm vụ: Chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ mới có thể rời phó bản! Thời gian càng ngắn, phần thưởng càng phong phú! Phần thưởng cơ bản: 50 tích phân, 3 điểm kỹ năng 』

Loại nhiệm vụ...

『 Nếu ký chủ làm một mình, bổn hệ thống có thể xin phát thưởng gấp đôi! 』

Gấp đôi?!

『 Đúng. 』 Hệ thống trả lời rất dứt khoát, dù sao trước đây ký chủ vào phó bản luôn dựa vào Thuật Dung, tự mình làm rất ít. Nhưng nếu như lần này ký chủ vượt ải thành công một mình, nó xin tăng gấp đôi phần thưởng rất có khả năng cao sẽ được phê chuẩn!

Hơn nữa... Tiểu ký chủ tội nghiệp của nó có vẻ như đang gặp rắc rối.

Mi có thể rèn luyện cho Khiếu Thiên một chút không? Nó mới 3 Sao.

『... Chỉ cần cho nó ăn thêm tinh hạch là được, chó tang thi ăn tinh hạch hấp thu năng lượng, tăng Sao rất nhanh. 』

Tạ Dư Trì gật gật đầu, nhìn vào phiếu phó bản trong ba lô, đợi Thuật Dung trở lại rồi nói chuyện với cô sau.

Nàng không muốn trở thành một kẻ kéo chân trong đội. Nếu chỉ dựa vào Phù Tăng Tốc và Phù Phi Hành thì quá nhàm chán.

"Tinh hạch? Có thể." Sau khi nghe Tạ Dư Trì nói về Khiếu Thiên, Thuật Dung đồng ý rất sảng khoái, trong căn cứ vẫn còn rất nhiều tinh hạch, dù sao các nàng đã cướp sạch của nước D một đợt, thu được rất nhiều. Cho dù không đủ tinh hạch, cũng có thể dùng vật tư đi đổi.

Nhưng, khi Tạ Dư Trì nói nàng sẽ vào phó bản một mình, khuôn mặt của Thuật Dung đột nhiên trở nên lạnh lùng.

"Chết trong phó bản sẽ chết thật."

"Làm sao em có thể chết chứ? Em biết kiếm pháp, còn có ảnh phó! Có nhiều phù chú như vậy, chị phải tin tưởng em, cho dù là vì chị, chỉ cần em nghĩ chị vẫn ở chỗ này chờ em, em nhất định sẽ bình an trở về!" Tạ Dư Trì cầm lấy tay Thuật Dung, ngón tay người này có chút lạnh, nàng xoa xoa đầu ngón tay cô, nhỏ giọng nói: "Tin tưởng em, được không?"

"Khi nào?"

『 Vấn đề thời gian phụ thuộc vào loại phó bản. Nhưng dành một ngày trong phó bản sẽ không đến một ngày ở đây. 』

Tạ Dư Trì nói thật, thấy sắc mặt Thuật Dung thật sự không tốt lắm, khi nàng đang nghĩ nên đi hay bỏ, người này thì thào nói một tiếng "Được."

"Vậy nếu... Hả? Thật sao?" Tạ Dư Trì ngẩn ra, không kịp phản ứng.

"Đi sớm về sớm." Thuật Dung nhìn Tạ Dư Trì, "Vì tình cảm cá nhân mà bỏ qua cả thiên hạ, có chút ích kỷ."

Mặc dù, Thuật Dung không phải là người bác ái.

Nhưng chắc chắn Tạ Dư Trì sẽ không nguyện ý nhìn nhân loại bị tàn sát.

Vậy, thử xem...

Dù sao, nếu không thể đánh bại Phó Diễn hay Liên minh tang thi dị thú, cũng chỉ có một con đường chết.

Hệ thống.

『 Đã biết. 』

...

『 Đang lấy mẫu phó bản và nhiệm vụ... 』

『 Đang tải... 』

『 Đang... Che... Ký ức... 』

☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆

"Reng reng reng... Reng reng reng..."

Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy tiếng điện thoại di động rung lên, tìm kiếm hồi lâu, mắt ngáy ngủ thấy có cuộc gọi đến...

Là... Trần Manh?

Trần Manh là... Ai?

Nhấn trả lời, còn chưa đưa điện thoại lại gần, tôi nghe thấy tiếng gầm gừ từ điện thoại: "Tạ Dư Trì, cậu đang ở đâu?! Mau lăn ra đây cho bà! Hôm nay chúng ta đã hẹn đi xem phim mà! Phim sắp chiếu rồi mà giờ cậu đang ở đâu!"

Phim?...

"Alo? Alo! Chẳng lẽ cậu còn chưa thức à? Tạ Dư Trì!!!"

"Mình..." Giọng nói rất khàn, khiến tôi và người đối diện đồng thời giật mình.

"Cậu làm sao vậy? Bị bệnh sao? Cậu chờ ở đó, mình lập tức tới ngay!"

Nhìn chiếc điện thoại đột nhiên bị cúp, tôi cảm thấy không ổn, nhưng... Hình như không có chỗ nào không ổn...

Đang lúc mê mang thì chợt có tiếng gõ cửa làm tôi chú ý trở lại, đi dép lê đứng dậy mở cửa thì bị một cô gái ôm vào lòng, cô ấy lôi kéo tôi một lúc, tùy ý ném túi xuống đất, lộ ra một cái hộp... Hình như là các loại thuốc?

Tôi nghĩ, có lẽ Trần Manh là bạn thân của tôi? Vô cùng thân?

Cô ấy ở bên tôi đến tối mới lưu luyến rời đi, còn không quên dặn tôi uống thuốc, ngày mai nếu thấy không khỏe thì gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy cùng tôi đến bệnh viện...

Nhưng, tại sao tôi lại mất trí nhớ chứ?

Tôi ngây người ở nhà ba ngày, và vào một buổi sáng, chuông cửa đột nhiên vang lên, đánh thức tôi khỏi giấc ngủ. Khi tôi mơ màng mở cửa, những gì tôi thấy là một cặp vợ chồng trung niên đang mang túi lớn túi nhỏ, có vẻ là một ít nguyên liệu nấu ăn?

Tôi cảm thấy bọn họ rất quen thuộc, thậm chí còn không tự chủ được, nói: "Ba mẹ? Sao hai người lại tới đây?"

"Con đang nói cái gì vậy, ba mẹ không thể đến gặp con sao! Một mình con không ăn cơm đúng giờ thì ai mà biết được! Nhìn con xem, ốm như cò ma rồi đây này." Mẹ kéo ống tay áo nàng xoay vài vòng, bà một bên sai ba bưng hết bát đĩa vào, kéo tôi ngồi xuống sô pha vừa hỏi thăm dạo này tôi thế nào, vừa than phiền tôi không biết dọn dẹp nhà cửa, đồng thời nói rằng lát nữa bà sẽ giúp tôi dọn phòng một chút.

Ba cười cam chịu, đóng cửa lại, bưng bát đĩa vào bếp rửa, bắt gặp ánh mắt của tôi, ông chỉ xịu mặt, bất lực nhìn mẹ.

Chỉ trong chốc lát, một cảm giác không biết diễn tả như thế nào đã ập đến trong lòng tôi. Tuyến nước mắt hoàn toàn mất kiểm soát, dòng nước ấm áp trượt dài trên má, tôi nhìn mẹ mà run lên...

Rõ ràng, rõ ràng rất vui, tại sao... Tại sao lại cảm thấy buồn...

Không nên chứ, tại sao lại muốn khóc?

Mẹ hốt hoảng ôm lấy tôi, vỗ lưng, xoa tóc tôi, trong lúc hoảng hốt, tôi có cảm giác như thể ai đó đã làm điều này với mình suốt... Nhưng, trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy đó chỉ là một ảo giác.

...

Cuộc sống rất hạnh phúc.

Ba mẹ rất yêu thương tôi, bạn thân cũng rất tốt với tôi, dù không làm việc nhiều nhưng tôi vẫn có thể sống thoải mái, mỗi ngày đều ngủ cho đến khi thức dậy một cách tự nhiên. Cảm giác này tốt đến mức như thể tôi đang nằm mơ, không thực tế.

Cho đến một ngày, trong bữa ăn tối, mẹ hỏi tôi có thích ai chưa, có tính đến chuyện kết hôn chưa, rồi nói bạn của mẹ có một đứa con trai...

Lẽ ra tôi không có người mình thích, nhưng không biết vì sao, tôi đột ngột đứng dậy, cắt ngang phần giới thiệu của bà. Tôi biết điều đó hẳn là thô lỗ và làm tổn thương bà, nhưng tôi không biết tại sao mình lại phản ứng lớn đến vậy, nhưng... Nhưng...

Giống như, tôi làm vậy là điều hiển nhiên...

Ngày càng trôi qua, tôi càng cảm thấy mình đã đánh mất một thứ gì đó. Tôi nghĩ đó phải là một thứ rất quý giá, nếu không, tôi không thể vẫn luôn nghĩ về nó.

Nhưng, nếu nó thực sự là một thứ quý giá như vậy, sao tôi lại vứt bỏ nó? Tại sao ký ức đó lại biến mất?

Tôi không biết...

Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua.

Tình cờ thấy truyện ngắn của Trương Ái Linh ——

"Gặp người mình cần gặp trong ngàn vạn người, trong ngàn vạn năm, trong thời gian hoang vu vô tận, tình cờ bắt kịp, không sớm một bước cũng không muộn một bước, vừa vặn đuổi kịp, không còn gì để nói, chỉ nhẹ nhàng hỏi một tiếng: "Ồ, chị cũng ở đây sao?"

Chị, cũng ở đây sao?

Ở đây, chờ em sao?

Đột nhiên, khung cảnh xung quanh vỡ vụn trong tích tắc.

Phòng ngủ đột nhiên vỡ tan và biến mất...

Trong không gian trắng xóa, chính giữa là một bóng người màu trắng.

Tôi ngập ngừng bước về phía trước, nhưng càng đến gần cô ấy, không hiểu sao tim tôi lại đập nhanh hơn. Cuối cùng, tôi bắt đầu chạy cho đến khi đến bên cô ấy, nhưng đột ngột dừng lại. Tôi lúng túng nhìn chị trong chiếc áo blouse trắng, với mái tóc đen xõa ngang lưng, trông rất động lòng.

"Này... Ờm..."

Cô ấy quay đầu lại, đôi mắt đen láy dưới cặp kính gọng đen nhìn tôi không chớp mắt, đôi môi mỏng mím thành một đường, đột nhiên, tôi dường như mất đi khả năng sử dụng ngôn ngữ.

Nhưng cô ấy không mất kiên nhẫn, tiếp tục nhìn tôi.

"Chị... Chị cũng ở đây sao?" Tôi nhìn cô ấy, cảm thấy cô ây cũng có thể nghe được rõ ràng nhịp tim của tôi, tim đập thình thịch, nặng nề mà mạnh mẽ.

"Tạ Dư Trì, chị đang đợi em." Giọng nói của cô ấy lạnh lùng, theo lý mà nói, tôi hẳn là chưa từng nghe qua giọng nói này, nhưng một khắc cô ấy vừa nói ra, lại có một loại cảm giác quen thuộc...

Như thể cô ấy đã thì thầm vào tai tôi hàng ngàn lần, nói với tôi hàng vạn lần.

Hàng ngàn lần hàng vạn lần, làm tôi nhịn không được trầm mê, nhịn không được luân hãm.

"Em hiểu rồi..." Tôi nhìn cô ấy, cười khẽ, "Căn cứ trưởng... Của em."

...

Căn cứ trưởng của em.

Thuật Dung của em.

...

Không gian trắng xóa bỗng vỡ tan thành từng mảnh chấm sao.