Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ

Chương 54: 54: Cách Lấy Lòng Phụ Nữ



Cuối cùng mưa to gió lớn cũng ngừng, đầu tóc Vu Duệ đầy mồ hôi, cả người ướt đẫm như vừa vớt từ dưới nước lên, màu đỏ chạy dài từ khuôn mặt xuống đến tận gót chân, khóe mắt đuôi mày nhuộm đẫm sắc xuân.

Sau vài lần thỏa thích trầm mê chìm nổi trong bể dục, đến tận bây giờ cô mới biết hóa ra đây mới là mùi vị chân chính của h0an ái.

Không giống như bạn trai cũ chỉ biết làm cô đau đớn khó chịu, dẫn đến thái độ thờ ơ lãnh đạm trước chuyện chăn gối, người đàn ông nhà bên đã thực sự giúp cô liên tục đạt được cực kh0ái.

Người Phó Uyên như một cái lò sưởi không ngừng tỏa ra hơi nóng, Vu Duệ an tĩnh làm ổ trong ngực anh, lười biếng không muốn động đậy.

Cánh tay rắn chắc của anh choàng qua eo cô, thân thể hai người kề sát không một kẽ hở.

Vòng ôm này vừa ấm áp vừa vững chãi, khiến con người ta cảm thấy cực kì an toàn để có thể yên tâm mà ỷ lại, thậm chí trong lòng còn nảy sinh loại cảm giác năm tháng yên bình lặng lẽ trôi qua.

Chỉ tiếc là mối quan hệ của bọn họ không phải mối quan hệ yêu đương…

Toàn thân mềm nhũn, tứ chi không còn sức lực, chiều nay chắc chắn là không ghé nhà hàng được rồi.

Vừa hay cô nàng quản lí Lâm Nhiên gọi điện cho cô, cười nhạo hỏi có phải cô đi hẹn hò hay không mà lại mất dạng cả nửa ngày trời.

Vu Duệ cười mắng cô ấy một câu rồi cúp máy.

Cô liếc trộm Phó Uyên một cái, hai người bọn họ có tính là hẹn hò không? Hẹn trên giường hả?

Vu Duệ nằm trong ngực Phó Uyên ngoan ngoãn mềm mại như một con mèo nhỏ, khiến cho tim anh cũng mềm nhũn theo.

Giờ phút này đây, anh chỉ muốn ôm cô nằm lì trên giường cả ngày như vậy, cho dù việc đó có làm lãng phí biết bao thời gian.

Mãi đến giữa buổi chiều, sau một hồi ngủ bù do vận động thân thể quá mức kịch liệt, Phó Uyên mới đánh thức Vu Duệ.

Hai người tắm rửa qua loa rồi xuống siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.

Hiện tại, Vu Duệ đang đứng trước quầy rau củ chọn tới chọn lui mấy quả cà chua.

Phó Uyên đẩy xe chở hàng đến bên cạnh, thấy cô phân vân chọn lựa như thế, trong lòng không tránh khỏi sốt ruột.

Anh cúi xuống nhìn hai quả cà chua có bề ngoài gần như giống hệt trên tay cô, bất đắc dĩ hỏi: “Hai quả này có gì khác nhau?”

Vu Duệ soi trái soi phải một lần nữa, sau đó bỏ một quả xuống quầy, quả còn lại thả vào xe đẩy, rảo bước đi tiếp.

“Người như anh làm sao mà phân biệt được chứ, có giải thích anh cũng chẳng hiểu.”

Phó Uyên không nói gì, nhún nhún vai đẩy xe theo sau.

Khoảng nửa tiếng sau, hai người cùng nhau đi thang máy lên nhà, mỗi người xách một túi đầy ắp nguyên liệu tươi sống.

“Em ngồi xem TV đi, trong này cứ để anh.” Nói xong, Phó Uyên cầm hai túi thức ăn đi vào bếp.

Ngày hôm nay có chút đặc biệt, Phó Uyên lùi hết lịch trình công việc, đích thân vào bếp, iPad đặt ở giá treo trước mặt dùng để xem công thức.

Vu Duệ ngồi chơi trên sofa, thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ nếu cần.

Phó Uyên hay gọi đồ ăn bên ngoài, ngày thường rất ít khi xuống bếp, hôm nay nhờ có Vu Duệ nghiêm túc đề nghị, anh mới chịu tự mình tay dao tay thớt.

Thái xong thịt bò, anh háo hức nhìn vào thành quả của mình… Chẹp, thực sự thê thảm đến mức không dám nhìn thẳng.

“Không sao, ăn ngon là được.” Anh tự lẩm bẩm an ủi bản thân, sau đó đọc công thức trên trang web dạy nấu ăn, làm theo từng bước chỉ dẫn.

“Bật bếp, đun dầu.”

Trong nhà, đồ làm bếp và nguyên liệu đều đầy đủ hết, Phó Uyên cảm thấy mấy món định làm cũng chẳng đến mức khó chế biến lắm, chắc chắn bản thân có thể hoàn thành một bữa cơm ba mặn một canh đơn giản.

Nhìn Vu Duệ mỗi lần vào bếp nấu nướng đều dễ như ăn kẹo, anh không thể thua kém cô.

“Nước tương… Một thìa nước tương, một thìa là bao nhiêu? Thìa to hay thìa nhỏ? Tại sao không ghi rõ ràng hẳn ra?” Phó Uyên căng mắt nghiên cứu công thức thêm lần nữa, thầm than bản thân vậy mà bị làm khó ở ngay mấy bước tưởng chừng đơn giản nhất.

Bình sinh lần đầu tiên Phó Uyên có cảm giác thất bại, tại sao nấu cơm lại khó vậy hả? Đối với anh mà nói thì việc này còn khó khăn hơn cả thuyết phục đối tác kí hợp đồng.

Haizzz, nấu nướng đúng là cần phải có thiên phú, không phải ai muốn học cũng được.

“Em chắc chắn anh nấu xong con bé sẽ ăn chứ?” Anh hỏi vọng ra ngoài, lại không ngờ Vu Duệ đã đứng ở cửa phòng bếp từ bao giờ.

“Chắc chắn, muốn nắm được trái tim của phụ nữ, anh cần phải có thành ý.” Vu Duệ gật đầu tỏ vẻ đương nhiên.

“Thật không? Nấu một bữa cơm chính là thành ý hả?” Phó Uyên quay đầu lại, đá lông nheo với cô một cái rồi mới tiếp tục với chảo thịt bò.

“Đừng cố xuyên tạc lời tôi, sự cố gắng mới là thành ý…” Vu Duệ không biết đã đứng sau lưng anh từ lúc nào, bất ngờ vỗ mạnh vào vai anh, há miệng hét lên.

“Mau dừng tay, sao anh đổ nhiều nước tương thế?”

“Làm anh giật cả mình! Anh làm sao mà biết được một thìa nước tương là bao nhiêu chứ?”

“Không biết thì phải hỏi! Anh đổ nhiều nước tương như vậy, lát nữa mặn chết anh!”

Phó Uyên phiền muộn mà không có chỗ phát ti3t, đành phải trút buồn bực vào xẻng xào thức ăn, hậm hực đảo thịt bò trong chảo.

Hơn một tiếng trôi qua, ba món mặn một món canh đã hoàn thành.

Bò xào su su nước tương, cá tuyết hấp bún tàu, tôm chiên sốt cay chua ngọt, canh tàu hũ rong biển, đều là những món gia đình hàng ngày.

Phó Uyên bưng lên bàn xong còn hào phóng lấy bát đũa.

Phó Hân đi học về, thấy anh trai đang lụi cụi nấu ăn trong bếp thì vô cùng sửng sốt.

Trời sắp bão hả?

“Hôm nay anh trai em đã dày công tìm tòi nghiên cứu, mất bao nhiêu thời gian mới nấu được một bữa cơm hoàn chỉnh đó.

Chị ăn thử vài miếng rồi, ngon lắm, em nhớ ăn nhiều vào nha.” Vu Duệ thân thiết kéo Phó Hân vào phòng, không ngừng rót mật vào tai cô bé.



Trước kia Phó Hân rất ít khi ngồi cùng bàn ăn cơm với Phó Uyên, hôm nay hai anh em lại ăn ý không gây gổ cãi cọ, chuyện Phó Hân đi bar gặp phải kẻ xấu cứ như thể đã bị bọn họ quên mất.

Phó Uyên xới một bát cơm đầy ú ụ cho em gái, sau đó hí ha hí hửng cười nịnh nọt: “Hôm nay anh làm toàn món em thích đấy, cố gắng ăn nhiều vào.”

Phó Hân không nói năng gì, chỉ cúi đầu lùa cơm, mới nhai trệu trạo được hai miếng bỗng thấy trên bát cơm của mình xuất hiện hai con tôm đã được bóc vỏ sạch sẽ, thịt tôm trắng nõn xen lẫn hồng cam trông vô cùng ngon mắt.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Phó Uyên, người vẫn đang chuyên tâm bóc tôm cực kì tỉ mẩn, trong khi bát cơm của anh dường như chưa hề động đũa.

“Cảm ơn.” Phó Hân khó nhọc phun ra một câu.

Phó Uyên nhíu mày, có chút không vui nói: “Chúng ta là anh em, khách sáo làm gì?”

Vừa nói tay vừa gắp thêm một miếng thịt bò xào đặt vào bát Phó Hân.

“Nếm thử cả món này đi.”

Đôi mắt anh dính chặt vào nhất cử nhất động của cô, làm cô hơi mất tự nhiên, bất giác cao giọng hỏi: “Anh nhìn cái gì?”

“Anh nhìn em gái anh thì sao?” Phó Uyên bóc thêm một con tôm nữa, thả vào bát cô rồi mới cầm bát của mình lên bắt đầu ăn.

Phó Hân tự gắp một miếng thịt bò xào bỏ vào miệng, nhưng lại thấy mùi vị không được ngon như lúc nãy.

Ừm, hoá ra đồ ăn được anh trai tận tình gắp cho đúng là ngon hơn hẳn.

Cô chợt nghiêm túc suy nghĩ, hôm nay anh trai của cô cứ như thể biến thành một kẻ khác vậy, mà bản thân cô cũng có chút thay đổi.

Quan trọng hơn cả là sự thay đổi này khá dễ chịu.

“Tôm chiên hơi cháy, bò xào quá mặn trong khi canh quá nhạt, cá hấp thì bở, rất khó ăn!” Vừa ăn Phó Hân vừa oán trách, nhưng cô lại ăn hết sức ngon lành, không bao lâu sau đã xử lí xong một bát cơm đầy.

Trong nháy mắt, tay cầm đũa của Phó Uyên bỗng siết chặt lại, trên trán nổi lên vài đường gân xanh.

“Thực sự rất khó ăn hả? Nếu khó ăn thì không cần miễn cưỡng, anh sẽ đổ hết, anh em mình đi ăn nhà hàng 5 sao.”

“Anh cố ý muốn đẩy tội lãng phí thức ăn lên người tôi, để sau này chết đi tôi phải ăn giòi bọ đúng không?” Phó Hân dùng tay ngăn cản anh trai đang định đứng lên.

“Anh ăn cơm của anh đi, cứ mặc kệ tôi.

Về sau nấu nhiều vào cho lên tay là được.”

Phó Uyên cười cười không nói gì, yên lặng cúi đầu lùa cơm.

Lát sau, anh thấy tâm tình em gái mình hôm nay khá tốt liền muốn tán gẫu một chút, ánh mắt nhìn vào đ ĩa cá tuyết hấp trên bàn, làm như vô ý mở miệng: “Em không có gì muốn nói với anh à?”

Phó Uyên thấy đây là thời cơ tốt để ướm hỏi em gái.

Động tác vươn đũa của Phó Hân khựng lại, cô hơi sững sờ hỏi ngược lại: “Chuyện gì?”

Có lẽ anh cần nói rõ hơn một chút.

“Không phải sắp tới lớp em được đi du lịch Giang Tô, cô Tả kêu phụ huynh có thể đi cùng sao?”

Chỉ có điều, Phó Hân đâu dễ đối phó như thế.

“Đúng vậy, thì sao?”

Phó Uyên cảm thấy thức ăn trong miệng hơi khó nuốt, nhưng vẫn vui vẻ tiếp lời: “Anh đi! Em đăng kí với giáo viên nhé!”

Giọng điệu của anh chắc nịch, không hề có ý thương lượng.

“Thực ra thì phụ huynh đi cùng cũng được, không đi cũng chẳng sao đâu mà.” Trong lòng Phó Hân sướng muốn chết, ngoài miệng vẫn giả bộ lựa lời khuyên can anh trai.

“Anh thử nghĩ mà xem, anh đến trường gặp giáo viên một bữa thôi đã trễ nải công việc, đánh mất cả vạn lợi nhuận rồi, huống hồ đi du lịch mấy ngày liền.”

“10 mấy vạn.” Phó Uyên bình thản sửa lời.

“Vậy càng không được đi, tổn thất quá nghiêm trọng.”

“Không có gì quan trọng bằng em gái anh cả.

Em gái anh càng lớn càng ra dáng mỹ nữ, anh sợ mấy thằng nhóc ngoài kia nảy sinh tư tưởng bất chính nha.”

“Tuỳ anh.” Phó Hân kìm chế xúc động, thuận miệng trả lời bâng quơ, làm ra vẻ qua loa cho xong chuyện.

“Thống nhất thế nhé, anh sẽ đi du lịch cùng em.”

Ăn cơm xong, Phó Hân vừa rửa bát vừa ngâm nga hát, có thể nhìn thấy tâm tình của cô đang rất tốt.

Phó Uyên cười trộm, lén gọi điện cho Vu Duệ báo cáo tình hình.



Tất cả nhân viên La La Land cơ sở Phố Đông đều đang hân hoan nói cười, thậm chí còn đặc biệt trang trí văn phòng của bà chủ bằng những chùm bóng bay sặc sỡ cùng những vật trang trí xinh xắn lấp lánh treo khắp mọi nơi, khiến cho quản lí Vương của cơ sở Hoàng Phố vừa mới đến đây còn tưởng rằng mình bước nhầm vào một bữa tiệc Giáng Sinh nào đó.

Không chỉ vậy, tất cả các nữ nhân viên đều mặc váy vóc cắt may đẹp đẽ, trang điểm tinh tế, mấy nam nhân viên và trợ lí cũng mặc Tây trang, trông rất ổn trọng cùng chững chạc.

“Lâm Nhiên, các em đang tổ chức cái gì mà long trọng thế, ăn Giáng Sinh sớm à?” Quản lí Vương lo tranh thủ ngắm nhìn mấy người đẹp, xém đâm đầu phải chùm bóng bay.

“Còn một tháng nữa mới tới Giáng Sinh, ok? Hôm nay là một ngày cực kì quan trọng đấy.” Quản lí Lâm bĩu môi với anh ta rồi dặn dò mọi người kiểm tra kĩ càng lại một lượt, xem những vật trang trí đã được buộc chắc chưa.

“Ôi dào, em nói đại đi, vòng vo giấu giếm làm gì, ông đây nghe không lọt tai.”

“Anh Vương này, chỗ người quen em nói thật lòng, con gái bọn em không thích đàn ông nóng nảy sồn sồn như anh đâu.” Lâm Nhiên vỗ vỗ vai Vương Trừng.

“Anh đi làm cũng hơn một năm rồi mà còn không biết hả? Hôm nay là sinh nhật chị Duệ, cơ sở Phố Đông tụi này sẽ tổ chức ăn mừng, thậm chí buổi tối còn đi quẩy, không say không về!”

“Wow, thật hâm mộ quá đi! Các em biết chơi ghê ha, có thể cho anh ăn ké một phần không?”

“Xì, anh làm gì có cửa? Chỉ có những người thuộc cơ sở Phố Đông mới được tham gia thôi.” Lâm Nhiên xua xua tay ngỏ ý kêu anh ta mau đi đi.

“Anh để tài liệu ở đó rồi quay về Hoàng Phố đi, chị Duệ sắp đến rồi.”

“Haizzz, thật không công bằng mà.” Vương Trừng tuy oán giận nhưng do công việc nên cũng chẳng thể nán lại lâu, chỉ đành lưu luyến rời đi.

Lúc mới vào làm, anh ta cũng từng nghe nói cơ sở đầu tiên đồng thời là cơ sở chính ở Phố Đông có nguồn thu nhập cao nhất chuỗi La La Land, cho nên có rất nhiều quyền lợi đặc biệt, nhân viên cũng thân thiết với bà chủ như anh chị em trong nhà.

Cơ sở này còn tuyển nhiều trai xinh gái đẹp nhất, chỉ ngắm nhìn vài phút đồng hồ thôi cũng đủ no mắt.

Sắp 9 giờ rồi, tất cả mọi người cùng nhau tụ tập, xếp hàng ngay ngắn theo thứ tự chiều cao tại hai bên cửa ra vào của văn phòng.



Dường như hai ngày nay Vu Duệ đều dành phần lớn thời gian ở trên giường với con sói đói kia.

Ngày hôm sau, cho dù cả người vô lực, tay chân rã rời nhưng Vu Duệ vẫn cố gắng gượng dậy.

Làm bà chủ là không có ngày nghỉ, đã một ngày trời chưa đến nhà hàng, cô nhất định phải đi một chuyến.

Đúng 9 giờ Vu Duệ bước chân vào nhà hàng, lạ ở chỗ không thấy bóng dáng ai cả, đèn điện tắt hết, ngoài văn phòng của mình chưa kiểm tra ra thì tất cả các phòng còn lại đều không có người.

“Mấy đứa con nít này rủ nhau đình công tập thể hả?”

Vu Duệ bán tin bán nghi mở cửa văn phòng, tất cả mọi người cùng nhau cúi người, đồng thanh hô to: “Chúc bà chủ Vu sinh nhật vui vẻ.”

Quản lí Lâm Nhiên cầm bánh gatô cắm ngọn nến số 29 đang cháy sáng, miệng cười toe toét.

Vu Duệ theo bản năng liếc nhìn lịch treo tường, đây là lịch được đặt làm riêng, in hình nhân viên trong nhà nhàng dịp YEP (*) năm ngoái, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười tươi rói.

Hoá ra hôm nay là sinh nhật 29 tuổi của cô, chính cô cũng không nhớ.

Hồi nhỏ cô rất thích được tổ chức sinh nhật, nhưng sau khi trưởng thành lại không còn quá ham mê nữa.

Thậm chí là cấp dưới, bạn trai cũ và người nhà nhắc nhở cô mới chợt nhớ ra, có điều nhớ hay không cũng chẳng quan trọng, vẫn không thay đổi được sự thật là sinh nhật mấy năm gần đây của cô ngày càng đơn giản và tùy tiện.

Từ sau khi chia tay kẻ khốn kiếp đó, dường như Vu Duệ đã quên hẳn ngày mình cất tiếng khóc chào đời.

Không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, nhắm mắt mở mắt đã 29 tuổi rồi.

Có người nói rằng, tuổi 30 là một deadline, là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời mỗi con người.

Với phụ nữ, 30 tuổi còn là hồi chuông réo rắt kêu gọi cô ta phải khẩn trương vào, nhanh chân lên, bởi vì sắp đến deadline cho việc lấy chồng, sinh con.

Haizzz, xem ra deadline 30 tuổi của cô càng lúc càng cận kề rồi.

(*) YEP: Year End Party là gì, tiệc tất niên, tiệc liên hoan cuối năm của các công ty, doanh nghiệp,…