Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ

Chương 61: 61: Yêu Sớm Với Top 1 Khối



Sau khi chủ động tách ra, Phó Hân suýt nữa đã quên mất cách hô hấp như thế nào nên không thể mở miệng nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt ai oán ngập hơi nước nhìn thiếu niên đứng gần ngay trước mặt.

Vi Nam vẫn muốn hôn cô nồng nhiệt hơn nữa, cậu lưu luyến nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của cô, cẩn thận hỏi: “Sao lại không cho hôn nữa?”

Phó Hân nhỏ giọng nói: “Hết hơi, không thở được.”

Thực ra là do răng hai người va vào nhau làm cô đau đến hoa cả mắt!

Vi Nam khẽ nhếch một bên khóe môi, cười dịu dàng nói: “Cậu thấy thế nào? Có thoải mái không?”

Phó Hân hơi ngẩn người, nhanh chóng cảm thấy xấu hổ mà dùng mu bàn tay định lau chùi hai cánh môi, liền bị Vi Nam đè tay lại.

Cậu yên lặng giây lát, sau đó thật thà thừa nhận: “Tôi chưa hôn ai bao giờ… vừa rồi chắc là không tốt lắm nhỉ…”

Chính cậu cũng nhận thức được nụ hôn trúc trắc kia rất không thuận lợi, bởi vì cậu chưa nắm được phương pháp.

Phó Hân nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của đối phương, mấy giây sau mới rặn ra được một câu: “Ừ, ai chẳng biết đồ mọt sách như cậu chưa hôn môi bao giờ.”

Cô không muốn chê cười kĩ thuật của cậu, bởi vì ban nãy cậu thực sự rất nghiêm túc, cũng rất chân thành.

Vi Nam bỗng chẳng nói chẳng rằng nâng cằm cô lên, một tay giữ sau gáy cô, nghiêng đầu xuống lẳng lặng hôn cô lần nữa.

Nụ hôn này dịu dàng hơn rất nhiều, chỉ được ví như chuồn chuồn lướt nước.

Môi chạm môi một cách đơn thuần chứ lưỡi không tiến vào sâu bên trong, nhưng lại càng khiến Phó Hân cảm nhận được hơi thở nặng nề của Vi Nam phả lên mặt mình, mang theo cảm giác ngưa ngứa như bị chiếc lông vũ quét qua.

Ngay lập tức, cả người cô tê rần như bị điện giật.

Vi Nam hé mắt nhìn lén khuôn mặt đỏ hồng của Phó Hân, khẽ tách ra, khàn giọng nói: “Tối nay tôi sang nhà cậu có được không?”

“Sang nhà tôi làm gì? Lại giải đề à? Ngày mai đi chơi rồi mà?”

“Giải đề xong rồi luyện tập tiếp nhé?”

Luyện tập cái gì?

Phó Hân chớp chớp mắt giả bộ ngây thơ, đôi môi khẽ mấp máy: “Ngày mai tôi muốn ăn snack khoai tây chiên, uống Coca lạnh.

Cậu nhớ mua cả thuốc chống say, phòng trường hợp đi đường xa bị say xe.”

Sau khi về nhà, Phó Hân vẫn chưa thể nào bình tĩnh lại được, làm chuyện gì cũng sẽ nhớ đến nụ hôn đột phát khi nãy, sau đó bỗng nhiên bật cười ngây ngốc, cuối cùng lăn một vòng lên giường trùm chăn cắn gối cười ha ha, bộ dạng vô cùng thỏa mãn.

Nói đến chuyện hai người yêu sớm thì phải quay về thời điểm cách đây không lâu, chính là cái lần Vi Nam cứu Phó Hân khỏi cậu ấm Trình trong quán bar.

Hôm sau, hai người gặp nhau ở lớp học, cô chủ động hỏi thăm nhưng cậu không đáp lời nào, chỉ cúi đầu chuyên tâm chép bài.

Cô lại gọi “Ê” một tiếng, nhưng người kia vẫn không trả lời.

Đây là thái độ đối với người mình thích thầm à?

Cuối cùng cô không nhịn được nữa, dùng một chân đá vào cẳng chân Vi Nam, trên ống quần đồng phục màu đen của cậu lập tức in hình dấu giày mờ mờ.

Hành động bất ngờ này làm Vi Nam không kịp trở tay, cậu đơ ra mất mấy giây rồi đặt bút xuống bàn, ngẩng đầu nhìn cô.

“Đừng lộn xộn.”

Phó Hân thấy vành tai của cậu hơi đỏ, không biết là vì tức giận, vì xấu hổ hay vì cái gì khác.

10 phút nhàm chán trôi qua, Phó Hân lại vươn tay qua chọc chọc người bên cạnh, nghiêng đầu thì thào: “Tôi làm giận cậu à?”

Nam sinh không nhúc nhích, mắt dán chặt vào sách giáo khoa, lạnh nhạt đáp: “Không.”

“Nhưng rõ ràng là cậu đang giận tôi mà?”

Vi Nam nhìn chằm chằm hàng chữ trong sách giáo khoa, đầu vẫn không chịu quay sang, nhưng lần này đã chịu nói nhiều thêm mấy chữ: “Tôi không giận cậu.”

Phó Hân ấm ức gặng hỏi: “Vậy tại sao lại bơ tôi?”

“Đang trong giờ học, tôi không muốn nói chuyện riêng.”

Đúng là Vi Nam không giận thật, chuyện Phó Hân gặp phải kẻ xấu là chuyện không may, cô cũng chỉ là nạn nhân.

Cậu không thể đổ mọi tội lỗi lên đầu cô, muốn trách thì phải trách tên Trình Thiếu Dương kia.

Phó Hân “Ừ” một tiếng tỏ vẻ đã biết, giận dỗi xoay người nằm sấp xuống mặt bàn.

Ngoan ngoãn được mấy phút, cô lại đá đá vào chân cậu vài cái, nhưng cho đến tận lúc chuông hết tiết reo vang, cậu vẫn đóng vai một khúc gỗ, nhất quyết không chịu mở miệng.

5 phút trước khi vào tiết tiếp theo, lớp trưởng theo thường lệ chạy lên bàn giáo viên thu bài tập về nhà, Vi Nam là người cuối cùng lên nộp.

Lớp trưởng nhìn về phía chỗ ngồi của Phó Hân, hỏi vọng xuống: “Phó Hân, cậu có nộp bài tập Toán không? Cô Tả bảo hôm nay ai không nộp sẽ phải cầm sách giáo khoa xuống cuối lớp đứng phạt hai tiết đấy!”

Phó Hân khom lưng tìm sẵn sách giáo khoa trong ngăn bàn, không buồn ngẩng đầu lên.

“Đây là bài tập của tớ với cậu ấy.” Vi Nam thả hai tờ giấy đôi xuống xấp giấy trước mặt lớp trưởng.

Lúc cậu quay lại chỗ ngồi, Phó Hân nhíu mày ngó vào ngăn bàn mình rồi lại ngẩng đầu nhìn bạn cùng bàn, bán tín bán nghi hỏi: “Cậu lấy ở đâu ra thêm một tờ thế?”

“Tôi chạy đi xin cô Tả, bảo là làm mất.”

“Cậu có bắt chước được chữ tôi không vậy, cô Tả mà phát hiện ra là cả hai bị mời phụ huynh đấy.”

Vi Nam thản nhiên nói: “Bắt chước chữ đẹp mới khó, chữ xấu thì khó gì.

Lần này tôi chỉ làm một ít thôi, những câu có khả năng vượt quá trình độ của cậu dù chỉ 1% tôi đều bỏ qua hết, cô Tả không biết được đâu.”

“…” Này này này, có cần đả kích cả học lực lẫn chữ viết của cô như vậy không?

Vi Nam nghiêng người xuống lấy sách giáo khoa trong ba lô, người bên cạnh bỗng gọi cậu: “Ê, cậu chịu nói chuyện với tôi rồi à?”

“Nghe giảng đi, tan học đến phòng thể chất cùng tôi.” Vi Nam nói xong lại ngẩng đầu nhìn lên bảng.

Tan học, hành lang dẫn đến phòng thể chất vắng vẻ không một bóng người.

Hai người một trước một sau đi vào, Vi Nam thả ba lô trong tay xuống đất, chầm chậm đi từng bước đến trước mặt Phó Hân.

Phó Hân cất điện thoại vào túi áo khoác, khoanh tay ngẩng đầu đối mặt với Vi Nam.

“Nói đi, tại sao lại giận tôi?”

“Tôi không giận cậu, tôi chỉ đang nghĩ xem nên đòi cậu cái gì.” Vi Nam bình thản trả lời.

“Đòi tôi? Đòi cái gì?” Phó Hân khựng lại mấy giây rồi vô thức hỏi.

“Hôm qua tôi cứu cậu một mạng, cậu phải trả ơn tôi chứ?”

Chuyện quái gì đây? Bây giờ đang thịnh hành trào lưu chủ động giúp đỡ người khác rồi đòi trả ơn à?

“Cậu muốn tôi trả ơn như thế nào?”

Hàng lông mi của Vi Nam nhẹ buông xuống, cậu nghĩ ngợi rất nhanh đã nói: “Hẹn hò với tôi?”

Hẹn hò? Cô hẹn hò với cậu ta á?

Vẻ mịt mờ hiếm thấy thoáng qua khuôn mặt Phó Hân.

Hẹn hò không phải là yêu sớm sao? Yêu sớm trái với nội quy trường học mà? Nhìn Vi Nam đâu giống người có thể vi phạm nội quy?

Từ khi lên cấp 2 cho đến tận bây giờ, Phó Hân vẫn nổi tiếng là một đứa trẻ phản nghịch.

Trốn học đi chơi với đám bạn xấu, hút thuốc, uống rượu, thậm chí là đi bar, việc gì cô cũng làm rồi, chỉ duy nhất yêu sớm là chưa bao giờ dính dáng đến.

Đừng nói đến yêu đương, ngay cả trong tình bạn, cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ xây dựng một mối quan hệ thân thiết lâu dài với người khác.

Không phải cô chưa từng được người ta theo đuổi, chỉ là bất kì nam sinh nào dám bén mảng đến gần cô quá hai lần cũng bị Phó Hân gọi đám bạn chặn đường dằn mặt một trận, khiến cho đám nam sinh về sau nhìn thấy cô đều tự giác đi đường vòng.

Chỉ có một mình tên con trai trước mặt này là không sợ chết!

Phó Hân ngước đầu lên nhìn cậu, thấy cậu cũng đang cúi xuống nhìn mình, vẻ mặt cậu mang theo sự nghiêm túc rất dễ nhận biết.

Vi Nam thấy đối phương mãi không đưa ra đáp án thì cảm thấy hơi sốt ruột, cậu hỏi lại một lần nữa: “Tôi không muốn chúng ta chỉ là bạn tốt hay hàng xóm, tôi muốn hẹn hò với cậu, làm bạn trai của cậu.”

“Đầu cậu đúng là có bệnh!” Cô nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.

“Học sinh ưu tú mà cũng chơi trò yêu sớm hả? Không sợ làm các thầy cô thất vọng à?”

Việc Vi Nam muốn yêu sớm hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cô.

Cô nghĩ cậu là người rất thích học và chú tâm vào việc học, hiển nhiên sẽ không bao giờ động đến việc yêu đương trước khi tốt nghiệp.

Ai mà ngờ…

Cậu cũng nhìn cô chăm chú, mạnh mẽ gật đầu nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Ừ, tôi thích cậu, tôi không sợ, tôi muốn yêu sớm với cậu.”

Phó Hân ngỡ ngàng một giây, đỏ mặt nhỏ giọng mắng: “Đồ điên!”

Cô không chịu thừa nhận bản thân chỉ mới chớm nghĩ đến hai từ “yêu sớm” thôi mà trái tim đã không kìm chế được đập liên hồi, thậm chí đầu óc còn trở nên rối rắm.

Cô theo bản năng bước lui về phía sau như muốn trốn tránh, cổ tay rất nhanh bị người kia nắm lấy kéo lại gần.

“Phó Hân, tôi đang rất nghiêm túc đấy.

Tôi thích cậu, chúng ta ở bên nhau đi.”

Tim Phó Hân càng đập nhanh hơn, cô liếm môi, tìm lí do cự tuyệt: “Tôi không thích trai ngoan, càng không thích mọt sách chán ngắt như cậu.

Cậu ngồi cùng bàn với tôi lâu như vậy rồi, còn không hiểu tôi sao?”

Trên gương mặt Vi Nam không có dấu hiệu nào của sự buồn bã, ngược lại cậu nhoẻn miệng cười tươi tắn, vui vẻ đối đáp: “Tôi hiểu chứ, cậu thích trai hư, không thích nam sinh ngoan ngoãn.

Cậu lại còn lười học ham chơi, sao có thể thích mọt sách chứ? Vừa hay tôi cũng không thích nữ sinh ngoan ngoãn hay là mọt sách giống mình.

Gu của tôi là nữ sinh nổi loạn, chứng tỏ sở thích của chúng ta rất hợp nhau.”

Phó Hân kinh ngạc trợn trừng hai mắt, người như Vi Nam cũng sẽ nói ra những lời láu cá như thế này sao?

“Cậu thích tôi được bao lâu? Có khi một thời gian nữa cậu sẽ không thể chịu đựng nổi người vừa xấu tính vừa quá quắt như tôi, phải bỏ của chạy lấy người ấy chứ.”

“Tôi sẽ không bao giờ chia tay với cậu đâu.” Vi Nam siết nhẹ cổ tay cô, quả quyết kết luận.

“Sau này nếu cậu không chán tôi thì chúng ta sẽ kết hôn.”

“…” Phó Hân vô cùng sững sờ trước lời hứa hẹn của Vi Nam, cô ngây người nhìn chằm chằm cậu, mái tóc dài vén ra đằng sau để lộ ra vành tai đỏ ửng.

Cô mở to đôi mắt trong veo, cố gắng hồi phục tinh thần, há miệng hỏi: “Vậy nếu tôi đồng ý làm bạn gái của cậu, cậu có làm hết bài tập về nhà cho tôi không?”

“Tự mình làm thì tốt hơn, kiểu gì khi thi cũng gặp những dạng đề giống trong bài tập các thầy cô giao về.

Trừ những lúc tôi đi học thêm, cậu muốn qua nhà tôi lúc nào cũng được, tôi hướng dẫn cậu làm.

Chúng ta ngồi cùng bàn càng dễ trao đổi, bài giảng trên lớp có chỗ nào không hiểu cứ hỏi tôi thoải mái.” Vi Nam cẩn thận quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Phó Hân, sợ cô vì chuyện này mà từ chối mình, khẽ hắng giọng bổ sung thêm một câu.

“Trong trường hợp cậu thực sự không làm được, tôi sẽ làm giúp cậu.”

Trước đây, cô chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương.

Hẹn hò ra sao, hai người cần làm những gì, nói với nhau những chuyện như thế nào, tuy đã đọc truyện xem phim ngôn tình nhưng cô thực sự không hề hay biết.

“Dù cậu có đồng ý hẹn hò với tôi hay không, tôi vẫn hi vọng từ giờ cậu đừng đến những chỗ phức tạp như quán bar nữa.” Ánh mắt của Vi Nam đang nhìn cô mềm mại như một dải lụa, không hề có một chút uy hiếp nào, thậm chí cô còn cảm nhận được cảm xúc mong cầu sâu trong đáy mắt cậu.

Không biết ma xui quỷ khiến hay gì, Phó Hân buột miệng thốt ra một từ: “Được!”

“Được cái gì? Không đi bar nữa hay là…?” Vi Nam giương mắt nhìn cô, thấp thỏm chờ đợi câu trả lời.

“Được, tôi đồng ý làm bạn gái của cậu.”

Suốt quãng đường về nhà, Phó Hân không hé răng nửa lời, đầu óc cô vẫn đang rối bời, mấy lời nói ngu ngốc của Vi Nam cứ quanh quẩn bên tai.

Trong lòng cô có một hạt giống đang lặng lẽ nảy mầm, Phó Hân thừa nhận mình bị hạ gục bởi hai chữ “kết hôn” kia.



Rất nhanh sau đó Phó Hân đã được nếm mùi yêu đương với học sinh top 1 khối, chính là học, học nữa, học mãi!

Tuy rằng cô không hề muốn làm con ngoan trò giỏi, nhưng có một người bạn trai xuất sắc như vậy, cô xem như là giữ một ít mặt mũi cho Vi Nam, cũng cố gắng học được chữ nào hay chữ ấy.

Ngày hôm sau đi học, Phó Hân cố gắng căng não nghe giảng hết hai tiết Toán, lúc chuông hết tiết reo vang, cô chỉ muốn đập đầu vào bảng đen tự sát quách đi cho rồi.

Khí thế học tập bừng bừng trước đó ngay tức khắc bị hai tiết học khô khan này đánh cho tan rã.

Cô muốn bỏ học, đến trường giáo dưỡng có khi còn sướng hơn.

Thấy Phó Hân đang có ý định đập đầu xuống bàn, Vi Nam nhanh như chớp vươn tay ra che trán cho cô, ngăn cản bạn gái làm chuyện ngu ngốc.

“Nghe không hiểu à?”

Phó Hân vô lực gật gật đầu, khuôn mặt đáng thương như con cún nhỏ.

“Không hiểu đoạn nào? Tôi giảng cho cậu.”

Vi Nam kiên nhẫn giảng bài cho cô, cách giảng của cậu vô cùng dễ hiểu, trình tự các bước cũng rất rõ ràng mạch lạc, đến cả loại gà mờ như cô cũng có thể nghe hiểu gần hết.

Phó Hân sau một hồi liên tục gật đầu như gà mổ thóc, hai mắt cuối cùng cũng sáng ngời lên.

“Hiểu rồi, hoá ra cũng không rắc rối như tôi tưởng.”

Vi Nam mỉm cười xoa đầu cô.

“Cậu chỉ cần thuộc công thức, gặp câu hỏi dù dễ hay khó, cứ áp dụng công thức là giải được.”

“Nhưng làm thế nào để học thuộc công thức?”

“Làm thật nhiều đề, cậu sẽ rút ra được phương pháp giải, cũng ghi nhớ công thức nhanh hơn là học vẹt.

Một khi nắm được kiến thức cốt lõi, sau này có gặp phải câu hỏi nâng cao thì cậu vẫn sẽ đối phó được.”

“Tôi hỏi thật, có phải cậu đọc qua một lần là thuộc luôn không?”

“Ừ, đọc một lần là nhớ, nhưng những kiến thức chuyên sâu vẫn phải nghiền ngẫm mới hiểu.”

Phó Hân có chút hoài nghi nhân sinh, tại sao trí nhớ của cô chỉ khá hơn cá vàng một tẹo, rất khó khăn trước việc tiếp nhận kiến thức mới, trong khi người ta chỉ cần đọc qua một lần là đã thuộc lòng, lại còn là kiến thức chuyên sâu.

Cô bỗng có cảm giác cô và người bạn cùng bàn này không phải người của cùng một thế giới.

Hai người nói chuyện câu được câu mất thêm mấy phút thì giờ giải lao kết thúc.

Thật may mắn, hai tiết tiếp theo là Ngữ văn, cái đầu nhỏ của Phó Hân không bị tra tấn nữa..