Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ

Chương 63: 63: Ngồi Lên Đùi Anh



Đêm trước chuyến đi chơi, Vu Duệ ngủ rất ngon, buổi sáng thức dậy ra ban công tập thể dục sớm hơn mọi ngày, tiện thể nhìn trời nhìn đất nhìn mây.

Bầu trời tháng 12 có chút âm u, trên các phiến lá còn đọng lại sương sớm.

Tập xong bài thể dục cơ bản, cô mặc thêm áo khoác, xỏ dép lê xuống tầng 1 mua đồ ăn sáng, kết quả là gặp bác Tô, hàng xóm ở tầng dưới.

Cô lịch sự chào trước: “Bác Tô, bác dậy sớm thế?”

Bác Tô giơ cái túi nặng trĩu trong tay lên, thản nhiên đáp: “Ngày nào tôi chẳng phải dậy sớm, đi mua đồ ăn sáng cho vợ đấy.”

Vu Duệ cười cười trêu chọc: “Đồng chí Tô sợ vợ.”

Bác Tô lập tức phản bác: “Cô Vu có giỏi thì tìm một người sợ vợ như tôi đi.

30 tuổi đến nơi rồi còn chưa chịu lấy chồng.”

Vu Duệ cứng họng, chỉ có thể nhìn bác Tô đắc ý ngâm nga mấy câu hát, đủng đỉnh rời đi.

Về nhà, cô gọi Vi Nam dậy ăn sáng rồi thay quần áo, sau đó hai dì cháu kéo theo vali hành lí ra ngoài, chuẩn bị đến nơi tập trung của lớp 11-2 trước cổng trường cấp 3 Dương Kinh.

Lúc đi ngang qua nhà Phó Uyên, thấy cửa nhà vẫn đóng chặt, Vu Duệ tiện tay gõ mấy cái, nhưng không có ai đáp lại.

“Chắc là hai anh em nhà đó đi trước rồi cũng nên.” Vu Duệ nói với mình, cũng là nói với cháu trai, nhún vai kéo thằng bé vào thang máy.

“Đi thôi.”

Hai dì cháu lái xe đến trường, sau đó tập trung với đoàn người, lúc này mới được cô Tả phổ biến vài điều trước khi lên xe.

Nhà trường đặt 1 tour du lịch cao cấp trọn gói, bên hãng du lịch bố trí 3 chiếc xe du lịch chạy đường dài, mỗi xe có hai dãy ghế, mỗi dãy có hai ghế liền nhau.

Để tránh bầu không khí gượng gạo không thoải mái do khoảng cách thế hệ, nhà trường xếp phụ huynh ngồi riêng một xe, còn học sinh chia thành hai xe.

Đưa Vi Nam lên xe xong, cô theo sự chỉ dẫn trước đó tìm được xe đưa đón phụ huynh.

Vu Duệ mặc áo dạ Burberry dáng dài, đeo kính râm, khoác trên vai túi xách Hermes, tay kéo hành lí đến bên cạnh xe.

Anh chàng hướng dẫn viên du lịch đứng sau ghế lái ngó đầu ra hỏi tên cô.

“Tôi là Vu Duệ, số điện thoại XXX.”

Anh ta tìm tên trong danh sách rồi nhìn số điện thoại, xác nhận đúng người bèn xuống xe giúp cô cất vali hành lí vào khoang xe.

Vu Duệ lên xe, nhìn thấy trên xe đã có mấy gương mặt khá quen thuộc cô thường gặp khi đi họp phụ huynh, nhưng không có bóng dáng Phó Uyên.

Cô gật đầu chào hỏi mọi người theo phép lịch sự, sau đó tìm một chỗ trống ở hàng ghế gần cuối rồi ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ.

Lớp vẫn còn nhiều học sinh chưa có mặt nên xe chưa xuất phát, cô đeo tai nghe iPods lên, nhắm mắt nghe nhạc.

Mỗi lần có người lên xe, Vu Duệ lại mở mắt ra nhìn, nhưng gần đến giờ xe chạy rồi mà vẫn chưa thấy mặt Phó Uyên.

Cũng phải thôi, người như anh sẽ không tham gia mấy hoạt động kiểu này đâu.

Bên ngoài xe, bầu trời không có lấy một gợn mây, thời tiết ẩm ướt kèm theo những cơn gió lạnh mùa đông.



Cùng lúc đó, tại nhà Phó Uyên xảy ra một trận gà bay chó sủa.

“Phó Uyên, anh sao thế? Anh không gọi tôi dậy à? Sao lại ngủ ngoài này? Anh mau dậy đi!” Tiếng hét cao vút của Phó Hân vang vọng cả căn phòng khách.

“Mấy giờ rồi?” Phó Uyên nằm trên sofa, mắt nhắm mắt mở hỏi.

“Còn gần 20 phút nữa là xe chạy rồi.

Anh mau dậy đi, mau lên, tôi đi thay quần áo đây.”

“Xe nào chạy cơ?” Phó Uyên vẫn còn ngái ngủ, rúc đầu vào đệm sofa tính ngủ tiếp.

“Anh dậy mau lên, hôm nay đi du lịch, anh quên hả? Anh muốn ở nhà thì tôi đi trước đây!”

Lời này có hiệu quả tức thì, Phó Uyên ngồi bật dậy bay vào phòng tắm đánh răng rửa mặt thay quần áo, cùng em gái phóng xe như bay tới trường.

“Anh tăng tốc độ chạy xe lên, sắp không kịp rồi.” Dọc đường, Phó Hân không ngừng nhìn điện thoại rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ thúc giục.

“Giờ em cũng biết lo lắng rồi à? Có biết lần nào anh gọi em dậy cũng mệt như đi đánh giặc không? Đã dậy rồi còn cố ngủ tiếp, chuông báo thức kêu tới kêu lui.

Cái tật xấu này của em là do anh chiều hư, đáng lẽ ngày trước anh nên cho em học trường nội trú mới đúng.

Bọn họ quản lí học sinh theo kiểu quân đội, có thế em mới quy củ.” Phó Uyên vừa lái xe vừa răn dạy.

“Anh lải nhải ít thôi, còn không phải do anh tối qua đi uống rượu về muộn nên sáng nay mới không mở nổi hai mắt ra à?”

“Thôi được rồi, anh sai, anh xin lỗi.

Sắp đến nơi rồi đây, em đừng lo.

Cùng lắm là bỏ lỡ chứ gì, anh đưa em đi Maldives chơi.” Phó Uyên biết mình sai, nở nụ cười hoà hoãn dỗ dành em gái.

“Phó! Uyên! Anh đi chết đi!”

Ngay tức khắc, anh được ăn ngay một cú thúc đau điếng.

“Anh đang lái xe đấy!”

Tới nơi, mọi người đã đến đông đủ, rất may cho họ là vừa kịp giờ xe chạy.



Vu Duệ đang mơ mơ màng màng, bỗng cảm nhận được ghế bên cạnh hơi lún xuống.

Có người ngồi xuống cạnh cô, cô mơ hồ cảm thấy luồng hơi thở khá quen thuộc, nhưng lại lười mở mắt ra xem là ai.

Hướng dẫn viên du lịch nhìn mọi người đã ổn định chỗ ngồi, liền vỗ tay bộp bộp hai cái rồi hô to: “Đủ người rồi! Bác tài, chúng ta khởi hành thôi!”

Xe ngay lập tức lăn bánh, hai chiếc xe phía sau cũng nối đuôi hoà vào dòng xe cộ trên đường lớn.

Anh chàng hướng dẫn viên đứng dậy giới thiệu về bản thân và lịch trình đi chơi ngày hôm nay, xong xuôi bắt đầu pha trò.

Tuy còn khá trẻ nhưng vốn hiểu biết của anh ta rất rộng, nói chuyện cũng coi như là duyên dáng.

Vu Duệ vẫn tiếp tục nghe nhạc, không hề để ý đến xung quanh.

Xe chạy êm ru, lâu lâu mới phanh một lần, nhưng Vu Duệ chẳng hề tỏ ra khó chịu, vẫn khoanh tay nhắm mắt nghe nhạc.

Đột nhiên đầu vai cô bị ai đó vỗ nhẹ một cái, cô theo phản xạ ngoảnh đầu qua, tiện tay kéo kính râm xuống thấp chút, để lộ hai mắt.

Người đàn ông mặc đồ thể thao ngồi bên cạnh đang nhếch miệng cười khiến da đầu cô tê buốt đó, không phải Phó Uyên thì còn là ai?

Là ai, là ai nói anh ta không tham gia mấy hoạt động kiểu này hả???

Một lúc sau, Vu Duệ giữ nguyên sắc mặt không nóng không lạnh, quyết định giả câm giả điếc kéo kính râm lên, tiếp tục nhắm mắt lại.

Hình như bên tai có tiếng cười khẽ, người đàn ông nào đó thì thào: “Em được lắm.”

“Đương niên, chị đây rất được.” Vu Duệ đang cười thầm trong bụng, ai biết được xe đột nhiên phanh gấp một cái.

Phía bên trên ghế lái, bác tài mở cửa xe thò đầu ra quát mắng: “Mẹ nó, đi xe kiểu gì thế hả? Muốn tự sát à?”

Vu Duệ chủ quan không thắt đai an toàn nên cả người lao về phía trước theo quán tính, đầu đập vào lưng ghế.

Ngoài trán bị đụng đau ra, kính râm và hai bên tai nghe iPods cũng rơi xuống đất, mỗi nơi một chiếc.

Miệng khẽ rủa một câu, cô vừa chuẩn bị khom lưng cúi xuống thì đã thấy cả kính và tai nghe được đưa đến trước mặt.

Cô ngước mắt nhìn lên, ngay lập tức chạm phải ánh mắt thâm thuý của người đàn ông.

Anh nói: “Ban nãy anh gọi em là để nhắc em thắt đai an toàn.”

Cô im lặng mấy giây rồi giơ tay nhận lấy đồ vật, thản nhiên quay đầu sang tìm đai an toàn, khách sáo mở miệng: “Cảm ơn.”

Phó Uyên thu tay lại, lơ đãng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Vẫn còn giận?”

Vu Duệ không nhúc nhích, sau khi đeo lại kính và tai nghe thì tiếp tục khoanh tay giả vờ ngủ.

Thế nhưng tai nghe đột ngột vang lên tiếng âm báo sắp hết pin, cô đành tắt nhạc không nghe nữa.

Anh chàng hướng dẫn viên du lịch đang cầm micro nói liên hồi, thỉnh thoảng pha trò bằng mấy câu chuyện cười dí dỏm tự bịa ra.

Một số người lướt điện thoại hoặc iPad, đôi vợ chồng ngồi chéo đằng trước ôm ôm ấp ấp cực kì thân mật.

Vu Duệ cảm thấy hơi chán nên dỏng tai nghe hướng dẫn viên nói chuyện, mãi cho đến lúc tiếng chuông điện thoại của Phó Uyên đột nhiên vang lên.

Chỉ có điều, một hồi lâu mà anh vẫn chưa bắt máy.

Cô quay người qua nhìn, lại thấy Phó Uyên đã nhắm mắt ngủ từ đời nào rồi, dù đằng sau có chỗ dựa nhưng lưng anh vẫn thẳng, đầu khẽ nghiêng sang một bên.

Từ góc độ của cô có thể thấy hàng lông mi dài của anh đang khẽ rung.

“Phó Uyên!” Cô khẽ gọi một tiếng, người đàn ông không hề có phản ứng.

Cô lại tốt bụng gọi một tiếng nữa, Phó Uyên vẫn ngủ say như chết, cả người không hề động đậy.

Hướng dẫn viên phía trước đang cầm micro cười nói liên hồi, cộng thêm tiếng chuông “gọi hồn” réo rắt, ồn ào như vậy mà vẫn có thể ngủ ngon đến mức gõ kẻng bên tai cũng không tỉnh, đây đích thị là lão Trư chuyển thế.

Quá nhức đầu trước tiếng nhạc chuông kêu từng hồi liên tiếp, Vu Duệ dùng khuỷu tay huých vào mạng sườn Phó Uyên một cái.

Cuối cùng anh cũng có động tĩnh, nhíu mày mở hai mắt, nghiêng đầu qua.

Vu Duệ hất cằm nói với anh: “Nghe điện thoại đi kìa, kêu nãy giờ rồi.”

Phó Uyên “Ừm” một tiếng, sau đó lôi điện thoại ra đặt lên tai.

“Tiểu Hân à?”

Đầu dây bên kia mơ hồ vọng lại vài tiếng gắt gỏng đúng phong cách của con bé, sau đó là giọng nói của Phó Uyên: “Quên mang cái gì, đến đó mua.”

Xem ra là Phó Hân lại quên trước quên sau đây mà! Con bé dường như vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục xổ một tràng.

“Quên cả máy ảnh á? Không sao, đến nơi anh mua cho em cái mới.”

Người nhiều tiền quả nhiên sống thật dễ dàng mà! Cái bộ dạng thổ hào vung tiền qua cửa sổ này của Phó Uyên, Vu Duệ nhìn đến cay cả mắt, cũng không tìm nổi từ ngữ thích hợp để miêu tả.

Phó Uyên nói xong câu đó liền cúp máy, Vu Duệ không quay đầu sang, chỉ có miệng hơi mấp máy.

“Anh có biệt tài ngủ mọi lúc mọi nơi trừ trên giường à?”

“Em không biết hả, giường không phải là nơi ngủ ngon nhất đâu, ngủ ngon nhất phải là trên một chiếc ô tô đang chạy.

Còn nữa, anh không quen ngồi xe du lịch đường dài, ngủ cho đỡ bị say xe.”

Sắc mặt của Phó Uyên đúng là không được tốt lắm, đôi môi hơi tai tái, lồ ng ngực phập phồng lên xuống không ngừng, trông có vẻ rất khó chịu.

“Đã say xe sao còn ngồi hàng gần cuối?”

“Muốn ngồi cạnh em.”

Vu Duệ bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng trái tim lại đập nhanh một nhịp.

“Say xe thì nên ngồi chỗ thoáng khí, anh đổi chỗ với tôi đi.” Cô vừa nói vừa mở cửa sổ, ngay lập tức một luồng không khí mát lạnh thổi vào.

Phó Uyên hít một hơi thật sâu, cả người khoan khoái dễ chịu hơn nhiều.

“Được, đổi cho anh.”

Vu Duệ nghe vậy thì đứng lên, Phó Uyên nhích người sang bên cạnh, tuy đã cố gắng thu đôi chân dài của mình lại để cô bước ra, nhưng đầu gối vẫn khó tránh khỏi khẽ chạm vào chân cô.

Đột nhiên xe rung lắc mạnh, Phó Uyên nhanh như chớp vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Anh chỉ cần nhẹ nhàng vung tay, Vu Duệ đã được anh ôm vào lòng, cô ngồi trên đùi anh, vòng tay vô ý đặt trên thắt lưng anh.

Đến tận lúc hai người tiếp xúc thân thể ở mức gần gũi như thế này, Vu Duệ mới phần nào có ý thức về trận xích mích chưa có hồi kết giữa hai người bọn họ.

Thời gian không nói chuyện chỉ đâu đó gần một tuần, vậy mà cô lại có cảm giác như thể cả thập kỉ đã trôi qua.

Trên khuôn mặt tuấn tú có chút mệt mỏi của Phó Uyên xuất hiện một nụ cười đắc ý, anh nhìn chằm chằm cô, tay vỗ lên cặp đùi săn chắc của mình.

“Ngồi lên đùi anh? Cách thể hiện tình cảm của em thật mạnh bạo.”

Cô có lòng tốt nhường vị trí cho anh, anh lại ăn phải gan hùm, ngang nhiên trêu chọc cô ngay chỗ đông người?

Vu Duệ mơ hồ nghe thấy tiếng hít mạnh đến từ những hàng ghế khác, cô tức muốn nổi điên, vừa muốn tát cho tên lưu manh này một cái, đúng lúc đó hướng dẫn viên sau khi nghe thấy tiếng động mạnh bèn đi xuống hỏi han, cô chỉ có thể nhịn xuống.

Phó Uyên cúi đầu nhìn người ngồi trong lòng mình, tự nhiên cảm thấy khuôn mặt trắng nõn của người phụ nữ này hôm nay phúng phính hơn ngày thường, cứ như đang dụ dỗ anh cắn một miếng ngập răng vậy.

Không ai bảo ai, mọi người đồng loạt quay đầu xuống nhìn chằm chằm hành động mập mờ của hai người.

Hai chân Vu Duệ như có công tắc tự động, cô dùng tốc độ ánh sáng nhảy dựng lên rồi ngồi phịch xuống chỗ cũ của Phó Uyên.

Để đỡ xấu hổ, cô lấy quyển tạp chí trên xe úp lên mặt, giả bộ không nghe không thấy.

Chưa đầy tiếng rưỡi sau, xe đã đến khách sạn ở Vô Tích, hướng dẫn viên bắt đầu thu thẻ căn cước của mọi người.

Đoàn người sẽ ở lại Vô Tích trong hai ngày, sáng ngày kia mới đến địa điểm tiếp theo là Hàng Châu.

Đoàn phụ huynh cũng không đông, tổng cộng chỉ có 15 người, bởi vì phần lớn phụ huynh trong trường là người thành đạt, bận bịu quanh năm.

Ấn tượng đầu tiên của người ta khi đến Vô Tích chính là thời tiết ấm áp, tuy du lịch phát triển nhưng không quá ồn ào.

Những ngôi nhà cổ được bảo tồn rất tốt, giữ được lối kiến trúc thanh trầm và cổ kính vốn có của nơi đây, khác xa so với thành phố Thượng Hải phồn hoa nhưng lại bị ô nhiễm không khí nặng nề.

Tất cả mọi người lục tục xuống xe lấy hành lí, hướng dẫn viên cầm đống thẻ căn cước đi lấy phòng cho mọi người trước.

Người lớn mỗi người một phòng, ai đi theo cặp thì ở chung, học sinh hai em một phòng.

Vu Duệ tặc lưỡi cảm thán, đúng là trường của con nhà giàu, ăn chơi không sợ mưa rơi.

Thủ tục check-in hơi mất thời gian, mọi người bắt đầu chào hỏi bắt chuyện với nhau.

So với những vị phụ huynh có con lớn 16 tuổi, Vu Duệ và Phó Uyên là hai người chưa lập gia đình cũng chưa con cái gì, nhìn qua thực sự có chút lạc quẻ.

Hướng dẫn viên bắt đầu cầm thẻ căn cước gọi tên từng người.

Đến lượt mình, Vu Duệ đẩy vali đi đến lấy lại thẻ căn cước cùng thẻ phòng rồi vòng về chỗ cũ.

Cô nhìn số phòng mình và sơ đồ các phòng trên catalog của khách sạn, lại ghé mắt sang nhìn thẻ phòng của Phó Uyên, đột nhiên chau mày.

Cô kéo kính râm xuống, giơ một tay lên vẫy vẫy.

“Hướng dẫn viên, có phải anh nhầm lẫn ở đâu không? Phòng tôi tại sao lại là connecting room (*)?”

(*) Phòng connecting room là hai phòng riêng biệt nhưng có cửa thông nhau.

Loại phòng này thường được thiết kế dành cho đối tượng khách gia đình hoặc khách đi theo nhóm.

Hướng dẫn viên chỉ nói “Đợi chút!” rồi tiếp tục gọi tên mọi người.

Phát xong thẻ phòng, anh ta mới có thời gian quan tâm đến Vu Duệ.

Vu Duệ giơ thẻ phòng ra.

“Phòng tôi là connecting room.”

Hướng dẫn viên cúi đầu nhìn lướt qua rồi nói: “Đúng rồi, có vấn đề gì vậy?”

Vu Duệ đưa trả thẻ phòng cho anh ta, lắc đầu nói: “Tôi không ở phòng này.”

Hướng dẫn viên nhìn từ đầu xuống chân đánh giá cô một lượt, cười nói: “Sao phải kén cá chọn canh thế chị đẹp? Nếu chị ngại vấn đề riêng tư thì lúc ngủ khoá trái cửa từ phía phòng mình là được mà.”

Vu Duệ bực mình nhấn mạnh thêm lần nữa: “Tôi đã nói là tôi không ở phòng này.”

Hướng dẫn viên nhìn thái độ nghiêm túc của cô, thở dài gật đầu, cầm thẻ phòng quay lại bàn lễ tân trao đổi mấy câu.

Nhân viên lễ tân nghe anh ta trình bày, nở nụ cười công nghiệp, nhỏ nhẹ đáp: “Ngại quá, chỗ chúng tôi không còn phòng trống nào nữa.”

“Phòng nào cũng được, căn hộ mini hay căn hộ studio gì đó cũng được.” Vu Duệ kéo vali đến quầy lễ tân nói.

“Xin lỗi quý khách, tất cả các phòng của khách sạn chúng tôi đã được đặt hết rồi.”

“Gần đây có khách sạn nào khác không?” Vu Duệ vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

Anh chàng hướng dẫn viên gọi điện thoại cho mấy khách sạn khác, vài phút sau lắc đầu nói: “Khách sạn xung quanh đây đều hết phòng rồi, có mấy cái còn phòng thì lại ở xa quá.”

Đoàn người đợi check-in đã đủ lâu, bây giờ lại phải đợi Vu Duệ giải quyết chuyện phòng ốc, vài người bắt đầu mất kiên nhẫn.

Vu Duệ không muốn làm mất thời gian của mọi người, cô không kì kèo đôi co nữa, lấy lại thẻ phòng của mình, lạnh lùng kéo vali về chỗ cũ.

Nghĩ đến chuyện phải ở chung phòng với con sói đáng ghét đó tận mấy ngày trời, Vu Duệ thật nghi ngờ nhân phẩm mình có vấn đề.

Sớm biết vậy chi bằng ở nhà!

Tiếp đó, hướng dẫn viên thông báo về các điều cần chú ý của khách sạn và thời gian tập hợp, đồng thời nhắc nhở mọi người phối hợp cùng giáo viên quản lí con em thật tốt.

Mọi người chia nhau đi thang máy lên tầng 6, sau đó đi về phòng của mình.

Nhìn thấy gương mặt cô có vẻ bực dọc, một người đàn ông trong đoàn bước đến cạnh cô, cười nói: “Chào cô Vu, tôi là Vương Tuấn Kiệt.

Nếu như cô không phiền, tôi có thể đổi phòng cho cô.”

Ơn trời, ân nhân cứu mạng đây rồi!.