Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế

Chương 86: Hộp Bưu Phẩm



Hắn tai nghe, mắt nhìn máy tính, lông mày cũng không thèm nhướng lên. “Kệ cô ta! Hot nhất hiện nay? Cũng chỉ có nhiêu đó! Tôi cần đâu chỉ là nhan sắc, Giang Dục Lâm đưa tới một con điếm không ra gì, chỉ biết quyến rũ đàn ông, Hằng Viễn của tôi không chấp nhận những cá thể hư đốn đó!”

“Nhưng bây giờ ngoài Lyna ra thì còn người mẫu nào thích hợp hơn nữa!”

“Chuyện đó cậu không cần lo, mà nhắc tới mới nhớ, bản hợp đồng mà tôi kêu cậu gửi cho Tống Hạo cậu đã gửi chưa?”

Người nọ nghe hắn hỏi, sắc mặt bỗng hiện lên sự chột dạ, miệng lưỡi không ngừng ấp úng. “À…tôi…tôi đã gửi nó cho Bạch Kiến Đình rồi!”

Động tác của Nghiêm Thần dừng lại, quay sang nhìn hắn, không rõ là đang có biểu cảm gì, Vương Lỗi tranh thủ lúc hắn còn chưa nổi giận, lẹ làng nói.

“Lần này sếp muốn phạt tôi thế nào cũng được, tôi hoàn toàn không có thiện cảm với cái tên Tống Hạo đó chút nào, trong buổi tiệc ăn mừng hoàn thành dự án Blue Star vào tháng trước anh ta không hề biết nể nang ai, không những giành chỗ ngồi với Bạch Kiến Đình, còn hết lần này đến lần khác nói xấu cậu ấy trước mặt mọi người, tại sếp không ở đó nên không biết thôi, tôi nhịn anh ta lâu lắm rồi, Bạch thiếu gia lương thiện hiểu chuyện bao nhiêu thì Tống Hạo ngang ngược hỗn xượt bấy nhiêu, sếp còn muốn hợp tác với loại người như anh ta, thật không công bằng cho Bạch tiên sinh chút nào!”

“Vì chuyện này mà cậu bức xúc, gửi bản hợp đồng của tôi qua cho Bạch Kiến Đình?”

“Sếp! Bạch tiên sinh là người quan minh lỗi lạc, tốt hơn, đáng tin hơn cái tên Tống Hạo đó gấp trăm lần, sếp hợp tác với cậu ấy đi mà!”

“Nếu tôi đồng ý hợp tác với Bạch Kiến Đình vậy cậu hãy chỉ tôi cách làm sao để ăn nói trước mặt Tống Hạo đi!”

“Sếp cứ thích đùa! Tống Hạo đó là cái thá gì chứ, sếp muốn trở mặt thì trở mặt thôi, loại người thấy mạnh nịnh bợ, thấy yếu hiếp đáp như anh ta nên dạy cho một bài học mới vừa lòng tôi!”

Nghiêm Thần xoay tròn cây bút bằng hai ngón tay, động tác vô cùng điêu luyện, trầm ngâm cân nhắc lại lời của người nọ rất lâu, mới nói:

“Tôi thấy như vậy cũng được, coi như phá lệ một lần.”

“Nói vậy là sếp đồng ý rồi hả?”

“Bản hợp đồng đã gửi, chắc Bạch Kiến Đình cũng đã ký tên vào rồi, về phía Tống Hạo, tôi muốn cậu tự lo liệu, nói sao đi nữa thì chuyện này cũng là do cậu, dù cậu có ghét anh ta đến cỡ nào cũng phải ăn nói cho khéo léo, không phải sợ mất lòng mà là tôi không muốn sinh thêm rắc rối!”

“Tôi hiểu rồi thưa sếp!”

“Nếu đã hết chuyện rồi thì cậu ra ngoài đi!”

“Dạ, thưa sếp.”

Vương Lỗi cúi chào một cách tôn trọng rồi mở cửa đi ra, bất ngờ nhìn thấy thư ký Hạ đang đứng trước mặt, trên tay còn mang theo một hộp bưu phẩm, hắn thầm nghĩ chắc người này cũng chỉ vừa mới tới.

“Thư ký Hạ! Cô qua đây tìm sếp sao?”

“Đúng vậy! Anh ấy có bên trong không?”

“Có, cô vào đi, tôi đi trước đây!”

Người nọ khép cửa, đi đến trước bàn làm việc của Nghiêm Thần, cúi đầu kính trọng, hai tay trình lên hộp bưu phẩm đến trước mặt hắn, nói:

“Thưa sếp! Lúc nãy có người nhờ tôi đưa cái này cho sếp!”

Nghiêm Thần quét mắt sơ qua hộp bưu phẩm, trong đầu lóe lên sự ngạc nhiên. “Là ai gửi tới?”

“Tôi cũng không biết là ai nữa, nhìn sơ qua thì là đàn ông, anh ta đội nón đen, đeo kính đen, khẩu trang đen, mặc đồ đen, và nói phải đưa cái này đến tận tay sếp!”

“Thôi được rồi! Để xuống rồi ra ngoài đi!”

“Dạ sếp!”

Cô thư ký làm theo lời Nghiêm Thần rồi rời đi, hắn nâng hộp bưu phẩm lên xem từng mặt phẳng, không có bất kỳ thông tin gì cả hay địa chỉ gì cả.

Thay vì vắt óc suy nghĩ thì hắn mở ra xem, vật đầu tiên mà hắn lấy ra từ chiếc hộp chính là chiếc máy quay màu đen rất hiện đại, để nó qua một bên, hắn tiếp tục lấy ra một hộp giấy màu vàng hình chữ nhật, bên trong hộp giấy không ngờ là những tấm ảnh nóng bỏng của một đôi nam nữ đang ân ái trên giường.

Một tiếng ầm vang lên cực lớn bên phía bức tường, chiếc máy quay đã bị ném nát ra thành nhiều mảnh vụn. Nghiêm Thần sau đó đứng lên đấm một phát thật mạnh lên mặt bàn, dáng vẻ ôn nhu điềm đạm ngày thường của hắn nháy mắt đã biến thành sự phẫn nộ chưa bao giờ có, đồng thời để lộ cặp mắt sắp giết người.

…----------------…

Sau khi rời khỏi khách sạn Thiến Vy đã trở về nơi ở trước kia của mình. Huyện Lam Ương là nơi lúc nhỏ cô dung thân, nhà được dựng một bên lá một bên tường, xa xôi hẻo lánh, hiếm khi có người lui tới, ngôi nhà này từ sau khi cô lấy chồng thì đã không còn ai ở, nên không được quét dọn sạch sẽ, nhìn vào không khác nào một ngôi nhà bị bỏ hoang.

Thiến Vy đến trước bàn thờ, cầm lấy tấm di ảnh của bà, dùng tay lau đi bụi bẩn rồi ôm vào lòng ngồi xuống một góc nhỏ tối tăm trong nhà mà khóc. Cô không còn người thân nhưng cũng may là vẫn còn nhà để về, ở nơi này cô cảm thấy an toàn hơn, ấm áp hơn ở những nơi khác rất nhiều.