Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế

Chương 99



Thiến Vy đưa tay sờ lên một bên mặt của mình, có đau, nhưng một chút đau đớn ít ỏi này không làm cô khóc được, chỉ là từ sau khi bị đánh, vành mắt của cô đã đỏ lên, cảm giác cay cay ở hai bên khóe mắt, làm cô thấy uất ức, thật sự rất muốn khóc.

Đánh người xong, Dịch Thừa Phong lấy ra chiếc khăn màu nâu từ trong túi áo, tự lau sạch bàn tay của mình rồi vứt luôn chiếc khăn đi, nhìn cô u ám, lửa nóng bốc lên phừng phực.

“Tiện nhân! Cô là cái thá gì mà gọi tên của tôi! Tôi cho phép cô chưa?!”

Thiến Vy nhận ra sai lầm, nên cúi đầu xuống. “Tôi xin lỗi!”

“Hừ! Lâm Thiến Vy! Tính ra da mặt cô cũng dày thật, đánh cô có một cái nhẹ mà cũng làm tay tôi đau như vậy, cô nghe cho kỹ đây! Dịch Thừa Phong tôi không có vô dụng tới mức cần cái loại đàn bà hạ tiện nhuốt nhơ như cô giúp đỡ, nhìn thấy cô là tôi chỉ muốn buồn nôn, gọi tên cô tôi cũng thấy rất bẩn miệng, cút đi! Đừng có ở đây làm bẩn mắt tôi!”

Cô nghe xong không khỏi ngơ ngác, ngay cả cô cũng hiểu sơ sơ tính khí của Dịch Thừa Phong, một người kiêu ngạo như anh ta làm gì có chuyện cần sự giúp đỡ từ người khác, ai muốn giúp đỡ anh, anh đều cho rằng đó là sự sỉ nhục, Phương Tử Cầm đi theo anh lâu như vậy, rõ ràng đã lường trước kết quả sẽ như thế này nhưng tại sao vẫn ép cô phải đâm đầu vào.

Thấy cô vẫn trơ trơ, anh mất hết kiên nhẫn, quát lớn.

“Cô bị điếc hả? Không nghe thấy tôi đang nói gì sao? Trời ơi làm ơn, đừng để nơi đây trở nên dơ bẩn vì sự hiện diện của cô nữa! Mau cút đi ngay cho tôi! Cút!!”

Với những lời khinh bỉ sỉ nhục của Dịch Thừa Phong, cô chỉ biết gượng cười để che đi sự tổn thương đang ăn mòn trái tim mình, nhưng điều đó chỉ khiến lòng ngực cô thêm đau đớn quằn quại, giống như mấy năm trước, khi bà nắm chặt lấy tay cô, trong tình trạng hấp hối sắp qua đời.

Nước mắt cô từng giọt không ngừng lăn dài trên đôi má, trái tim thì như để trên bàn bị người ta dùng dao mổ xẻ, từng đợt đau đớn trào lên, uất ức nhất thời hóa thành oán hận, vì sao chỉ có cô bị như vậy, vì sao không phải là người khác bị, vì sao ông trời lại bất công với cô như vậy. Vì sao?!

Cô than khóc trong oán hận, tuyệt vọng quay người chạy đi thật nhanh.

Phương Tử Cầm nép ở một góc bên cây xanh nhìn lén, mặc dù hắn không nghe được hai người bọn họ đang nói gì, nhưng nhìn thái độ và hành động của Dịch Thừa Phong cũng đủ để hắn biết thành bại ra sao, lập tức năm ngón tay siết chặt lại thành nắm đấm, không rõ là đang tức giận hay là vì điều gì khác.

Ngay từ ban đầu hắn đã tính ra được sẽ xảy ra trường hợp này, nhưng vẫn kiên quyết thử, là vì anh, hắn muốn giúp anh, vì anh mà hao hơi tổn trí, vì anh mà đánh liều làm bại lộ con người của mình cho người khác biết, nhưng tất cả đổi lại chỉ là sự phũ phàng.

Không chỉ hắn, mà tất cả mọi người đều muốn giúp cho anh, nào ngờ anh lại không cần sự giúp đỡ thầm lặng này, đúng là uổng công hắn sắp xếp, nếu ý anh đã quyết, hắn cũng không cần đụng vào chuyện này nữa, ban đầu không phải là do bị Dịch Kính Đình ép, thì còn lâu hắn mới nhúng tay vào làm những chuyện vô ích này. Tức chết mất thôi!

Dịch Thừa Phong đá mạnh một cước vào chiếc ghế cẩm thạch không xa bên cạnh, lửa nóng phừng phực bắt đầu thiêu đốt đi sự ôn nhu bình thản ngày thường của anh. Đúng là tức chết đi được! Không nói thì thôi, nói ra chỉ thêm bực mình! Con đàn bà này quả nhiên là tai họa.

Bây giờ cả Lưu Minh Lãng và Nghiêm Thần đều đang tranh giành cô ta, nếu cô ta hợp tác với Lưu Minh Lãng thì anh sẽ hoàn toàn mất hết hi vọng, mà nếu cô ta hợp tác với Nghiêm Thần thì đối với anh chính là rước lấy nhục nhã.

Người ta sẽ nói, vợ của Dịch Thừa Phong lại đi giúp đỡ cho đối thủ cạnh tranh trên thương trường của anh, đối đầu với anh, như vậy không khác nào muốn làm cho anh mất hết thể diện.

Tại sao ông trời lúc nào cũng bất công với anh! Tại sao lúc nào cũng muốn ép anh vào đường cùng, anh chỉ muốn lấy lại chiếc ghế tổng giám đốc tại sao lại khó như vậy! Anh không cam lòng! Anh không cam lòng!

Nháy mắt một cái, phượng nhãn của Dịch Thừa Phong đã nổi lên những tơ máu, con ngươi bên trong cũng đỏ ngầu, đứng dưới ánh sáng của trăng, đôi mắt dần dần xuất hiện một tia tà ác, luồng sát khí tồn tại trong đôi mắt tựa như vực sâu đầy thù hận, có thể giết người bất cứ lúc nào.

Thứ mà anh không có được thì kẻ khác cũng đừng hòng có!

Nghiêm Thần! Hắn một hai đòi lôi kéo con đàn bà này, chẳng qua ý đồ của hắn là muốn sỉ nhục anh, muốn làm cho Dịch gia mất hết mặt mũi.

Nếu đã như vậy, anh sẽ đánh cho hắn một đòn không kịp trở tay, cho hắn biết thế nào gọi là mất hết thể diện.