Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 130: Tổng giám đốc Lâm, tôi chờ anh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cậu chủ Cẩn, Mộ Cẩm Vân chính là bị cô ta đưa đi.”

Câu nói của Tống Lâm, khiến Lục Hoài Cẩn trực tiếp ngây ngẩn cả người: “Làm sao có thể, Dương Mị Ngọc lại không biết Mộ Cẩm Vân, làm sao lại.......

Nói đến một nửa, Lục Hoài Cẩn đột nhiên nhớ tới lần trước mình cùng Mộ Cẩm Vân đi ăn cơm đã gặp Dương Mị Ngọc.

Sắc mặt của anh ta xanh xám lại, đưa tay liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Dương Mị Ngọc Trong giọng nói của anh ta đè ép lại sự tức giận, Dương Mị Ngọc nghe không hiểu, chỉ cho là là Lục Hoài Cẩn đột nhiên phát hiện ra vẫn rất thích cô ta, muốn cùng cô ta ở một chỗ, sau khi gọi điện thoại phân phó những người kia nhớ đem Mộ Cẩm Vân đến chỗ đó, liên vô cùng cao hứng đi tìm Lục Hoài Cẩn, Dương Mị Ngọc không nghĩ tới, mình vừa đẩy cửa ra, bên trong đều là người.

Đến bây giờ cô ta cũng không rõ ràng người đàn ông hay đi bên cạnh Mộ Cẩm Vân là ai, bây giờ thấy người đàn ông đó đang ở trước mặt mình, còn có Lục Hoài Cẩn cũng ở đây.

Dương Mi Ngọc nghĩ nghĩ, tưởng rằng sự việc Mộ Cẩm Vân một chân đạp hai thuyên đã bị bại lộ, ánh mắt nhìn Lục Hoài Cẩn cũng sáng lên: “Cậu chủ Cẩn, cuối cùng anh cũng phát hiện ra bộ mặt thật của người phụ nữ kia sao?" Bốp!”

Cô ta vừa dứt lời, Lục Hoài Cẩn đã đưa tay tát cho cô ta một cái: “Cô đem Mộ Cẩm Vân đi chỗ nào rồi”

Dương Mị Ngọc che lấy mặt mình, phát hiện sự tình so với những gì cô ta nghĩ hoàn toàn không giống.

Lục Hoài Cẩn tìm cô ta đến không phải là muốn cùng cô ta ở một chỗ, cũng không phải là vì phát hiện ra bộ mặt thật của Mộ Cẩm Vân, mà muốn vạch mặt Mộ Cẩm Vân trước mặt người đàn ông kia.

Mà là bởi vì chuyện cô ta bắt cóc Mộ Cẩm Vân đã bị bại lộ, hiện tại Lục Hoài Cẩn muốn tìm cô ta tính sổ! Dương Mi Ngọc lúc này nào có nghĩ nhiêu như vậy, sau khi cô ta kịp phản ứng về liên muốn chạy trốn, thế nhưng trong phòng có nhiều người như vậy.

Sau khi Lý Minh Việt phát hiện ý đồ của cô ta, ánh mắt ra hiệu cho hai người đang canh giữ ở cửa phòng.

Dương MỊị Ngọc vừa chạy hai bước liên bị ngăn cản, Tống Lâm liên nhấc chân đi đến trước mặt của cô ta, gióng nói không nghe ra vui buồn: “Cô Mị Ngọc, tôi khuyên cô nên sớm một chút khai ra thì tốt hơn”

Mỗi câu mỗi chứ của anh, thế nhưng ánh mắt kia liên khiến Dương Mị Ngọc cảm thấy hoảng sợ.

Cô ta nhìn người đàn ông phía trước mặt, thật ra cô ta không muốn nói, nhưng cô ta căn bản là nói không nên lời.

Khí thế của người đàn ông không biết tên này quá mạnh mẽ, cô ta bị người đàn ông này nhìn chăm chú, cả người giống như là bị ghim chặt vào đất, cô ta cũng không dám động đậy.

Lục Hoài Cẩn cũng đi về phía trước: “Dương Mị Ngọc, xem xét ở việc tôi và cô cũng từng có chút quan hệ, tôi nhắc nhở cô một câu, người của tổng giám đốc Lâm, không phải người mà cô có thể động đến”

Giám đốc...

Tổng giám đốc Lâm? Sau khi ý thức được mình đã trêu chọc vào người nào, Dương Mi Ngọc kém chút nữa đã ngất đi.

Dù thể nào cô ta cũng không nghĩ đến, người đàn ông trước mặt này mà cô ta cho là có dáng vẻ khá đẹp trai này vậy mà lại là Tống Lâm.

Cái người danh tiếng vang dội Tống Lâm kial Mắt của cô trực tiếp trợn tròn lên, nhìn xem Tống Lâm, nào còn dám mạnh miệng: “Tôi, tôi cho người đưa cô ta đến Dạ Sắc”

Nghe được lời cô ta nói, Lục Hoài Cẩn suýt chút nữa nhịn không được đã một cước đạp chết cô ta.



- -------------------