Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 150: Sau này em lo nhiều



**********

Chương 150: Sau này em lo nhiều

Bên phía Quảng Bình xảy ra chuyện, Tống Lâm mở cuộc họp, hai người vừa trở về sẽ mở cuộc họp.

Mộ Cẩm Vân còn chưa xem hết tài liệu về các công ty xây dựng, vừa trở về còn chưa ngồi máy tính được ba mươi phút đã phải ôm laptop đi họp với Tống Lâm.

Cuộc họp lần này nhằm vào công tác tuyển truyền kinh doanh cho năm mới và tết nguyên đán. Bộ kế hoạch đã đưa ra mấy phương án, cuộc họp lần này là để chọn phương án.

Mộ Cẩm Vân đã xem qua phương án trước đó, cũng đưa phương án mà mình hài lòng cho Tống Lâm.

Thế nhưng Tống Lâm lại trả về, yêu cầu làm lại một bản khác.

Từ quốc khánh tới giờ, bộ phận kế hoạch vẫn bị ép đến bây giờ.

Chủ yếu là bởi hoạt động lần này rất lớn, tổng công ty bên này phải làm tốt nếu không công ty bên dưới sẽ càng loạn.

Họp xong ra khỏi phòng họp, Mộ Cẩm Vân thầm thở ra một hơi.

Vừa nãy khi chiếu đoạn phim, Tống Lâm vẫn không nói gì, cô còn tưởng Tống Lâm không hài lòng. Nhưng từ đầu đến cuối anh không nói gì.

Mộ Cẩm Vân ở bên Tống Lâm mấy tháng, cò đôi khi Tống Lâm không nói gì ngược lại là chuyện tốt, giống như bây giờ.

Nếu không, phương án lại bị trả về làm lại.

Hai người một trước một sau ra khỏi thang máy, Mộ Cẩm Vân vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Hoài Cẩn đang đứng trước bàn làm việc.

Tay đang ôm laptop của cô hơi run lên, Lục Hoài Cẩn đã nói trước: “Tổng giám đốc Lâm, tôi muốn bàn với anh một cái hợp tác.”

Tống Lâm nghiêng đầu nhìn Mộ Cẩm Vân: “Mang hai tách cà phê vào phòng.”

Bởi vì chuyện lần trước, Tống Lâm trực tiếp mở miệng quyết định giúp Lục Hoài Cẩn.

Nói xong, anh mới nhìn Lục Hoài Cẩn: “Cậu Cẩn.”

Lục Hoài Cẩn nhìn Mộ Cẩm Vân một cái, nhướng mày mỉm cười nói: “Thư ký Vân, cà phê thêm đường nha.”

Anh không giống với Tống Lâm, cà phê đắng như vậy không thêm đường cũng uống được.

Mộ Cẩm Vân gật đầu: “Được.”

Cô thấy hai người vào văn phòng, bỏ laptop xuống sau đó đi pha cà phê.

Lúc Mộ Cẩm Vân đi vào, Lục Hoài Cẩn và Tống Lâm đang ngồi trên sô pha trước giá sách. Cô bưng cà phê vào, bất chợt quét qua chiếc cúp của Lục Hoài Cẩn, tay Mộ Cẩm Vân hơi run lên.

Lúc này, Lục Hoài Cẩn chợt nói: “Thư ký Vân, cẩn thận đừng run tay a.”

Mộ Cẩm Vân vô ý nhìn Tống Lâm, anh cũng đang nhìn cô.

Con ngươi đen nhánh không nhìn ra cảm xúc gì, chỉ có cô đáng thương bị Lục Hoài Cẩn nhìn chằm chằm, hận không thể quay người rời đi ngay lập tức.

May mà lần này Lục Hoài Cẩn tới là nghiêm túc bàn chuyện công việc, cô đưa cà phê vào xong đi ra luôn. Hai người cũng không nói đến cô.

Sau khi Mộ Cẩm Vân đi ra, đợi mười phút trước máy tính, nhưng vẫn cảm thấy bất an. Cuối cùng cô cầm điện thoại chạy vào nhà vệ sinh.

Cô chân trước vừa đi không bao lâu, Lục Hoài Cẩn đã đi ra từ phòng làm việc.

Anh đảo mắt nhìn chỗ ngồi của Mộ Cẩm Vân nhưng không thấy người.

Lục Hoài Cẩn hơi nhíu mày, nhìn Triệu Nguyệt Anh ở bên cạnh: “Thư lý Vân của các cô đâu?”

Triệu Nguyệt Anh bất ngờ bị hỏi thì đang không hiểu chuyện gì, ngẩng đầu nhìn Lục Hoài Cẩn trước mặt, nửa ngày cô mới lắc đầu: “Tôi không biết, vừa rồi chị ấy vẫn còn ở đây mà.”

Mà lúc này, Mộ Cẩm Vân đang xem tài liệu về công ty xây dựng trong phòng rửa tay.

Toilet không có ghế, cô đứng một lúc, chân đi giày cao gót hơi mỏi, nhìn đồng hồ thì đã qua nửa tiếng.

Mộ Cẩm Vân suy nghĩ, gửi tin nhắn cho Triệu Nguyệt Anh hỏi Lục Hoài Cẩn đã đi chưa.

Triệu Nguyệt Anh bảo cô rằng, mười phút trước Lục Hoài Cẩn đã đi rồi.

Cô thở phào một hơi, rửa tay rồi trở về bàn làm việc.

Lúc này đã là hơn mười một giờ rồi, ba mươi phút nữa là đến giờ nghỉ trưa.

Cuộc họp buổi sáng cô còn chưa sửa lại, tài liệu về các bên cạnh tranh đấu thầu cô mới xem được mười công ty, còn bảy công ty chưa kịp xem.

Nhưng chưa đến một tuần nữa là bắt đầu đấu thầu, Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy đau đầu.

Cô đành phải chọn mấy cái trọng điểm tốt, đợi cô xem hết tài liệu về bảy công ty còn lại đã là mười hai rưỡu.

Triệu Nguyệt Anh gọi cô: “Chị Cẩm Vân, có cần em lấy cơm giúp chị không?”

“Có.”

Mộ Cẩm đang định nói có nhưng nghĩ tới tối qua Tống Lâm đau dạ dày, cô lại lắc đầu: “Không cần đâu, em đi ăn cơm đi, chị tự đi ăn.”

“Được, thế chị nhớ đi ăn cơm.”

Cô nói xong thì tự đi.

Mộ Cẩm Vân tắt máy tính, đứng dậy xuống tầng dưới mua cơm.

Mấy hôm nay Tống Lâm không có nghỉ ngơi tốt, ăn uống cũng không theo quy luật mới dẫn đến bị đau dạ dày.

Cô vốn định bảo Triệu Nguyệt Anh giúp cô đặt cơm ở cửa hàng kia, nhưng nghĩ một lát, mình tự đi mua thì tốt hơn.

Tình hình của Tống Lâm nên ăn đồ ăn dễ tiêu hóa.

Mộ Cẩm Vân mua hai hộp cháo lên, cô bỏ hộp của mình xuống trước rồi mới gõ cửa.

“Vào đi.”

Cửa không khóa, cô đẩy cửa bước vào thì thấy Tống Lâm đang nói chuyện điện thoại.

Mộ Cẩm Vân để cháo lên bàn trà, cô quay đầu vừa vặn Tống Lâm vừa cúp điện thoại, tầm mắt rơi xuống người cô, anh bỗng nhiên nói: “Người đàn ông kia không phải hộ đình ở đó.”

Cô lặng đi, bắt đầu chưa kịp phản ứng, đến khi nhớ đến chuyện tối qua mặt cô mới hơi trắng bệch.

“Đó là bạn của chủ nhà à?”

“Không phải.”

Nghe tới đây, làm sao là Mộ Cẩm Vân còn không hiểu nữa.

Đêm khuya chợt xuất hiện một người đàn ông, vào thang máy cũng không ấn số tầng.

Nếu như tối qua Tống Lâm không ở đấy, có khi sáng nay đã có tin tức cô chết ở khu nhà rồi.

“Sau này em hãy cẩn thận.”

Anh khẽ cau mày, đi tới ngồi xuống ghế sô pha, mở túi ra: “Cháo à?”

Mộ Cẩm Vân gật đầu: “Tối qua anh bị đau dạ dày, bây giờ ăn cháo sẽ tốt hơn.”

“Ừ.”

Anh không ý kiến gì, đồng ý.

“Em ra ngoài trước đây, tổng giám đốc Lâm.”

“Ừ.”

Mộ Cẩm Vân xoay người đi ra, lúc ngồi trên ghế tay cô toàn là mồ hôi.

Đến giờ cô vẫn còn nhớ ánh mắt mà người đàn ông trong thang máy đó nhìn cô, cô cực kỳ sợ hãi.

Cô không còn khẩu vị để ăn nữa, cháo ăn một nửa liền thôi.

Tự nhiên lòi ra một chuyến chạy đến Quảng Bình, không chỉ có cô bận mà Tống Lâm cũng bận.

Tháng mười ở Hà Nội. Buổi tối trời càng ngày càng tối sớm. Lúc trời tối, Mộ Cẩm Vân mới giật mình nhìn đồng hồ, cô mới biết giờ đã hơn bảy giờ.

Cô đã chuẩn bị xong báo cáo, nói suy nghĩ của mình về các công ty tham gia đấu thầu một lượt với Lý Minh Việt, hai người bàn bạc hơn mười phút, cuối cùng cũng ra được nét chính.

Công trình sợ nhất là gặp chuyện không may, kéo dài một ngày thì tổn thất sẽ không đơn giản chỉ là tiền lương của công nhân.

Giá bất động sản ở Hà Nội đã tăng rất nhiều, dự án này là ở ngoại thành cách Hà Nội một khoảng hơi xa, sau khi xây dựng xong, giá trị đầu tư rất cao, không gian để giá phòng tăng cũng lớn. Nhưng công trình kép dài càng lâu, sẽ càng ảnh hưởng lớn đến bọn họ.

Mộ Cẩm Vân xem hết tài liệu của mười bảy công ty một lượt, những tài liệu bên ngoài này đều không có vấn đề gì nhưng sau khi điều tra cô nhận ra có mấy công ty mấy năm nay gặp tương đối nhiều chuyện nhưng đều bị bọn họ dùng tiền đè xuống. Vì thế không có tuồn ra ngoài.

Loại công ty này bình thường sẽ không dùng, nếu không đến lúc xảy ra chuyện gì đấy, sẽ không chỉ ảnh hưởng đến dự án mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ công ty.

Hai người bàn bạc cụ thể phương án xong, Mộ Cẩm Vân mới tắt máy tính.

Trời bên ngoài đã tối hẳn, cô liếc nhìn cửa văn phòng, Tống Lâm hình như chưa có ý định tan làm.

Cô do dự một lát, sau đó vẫn đứng lên gõ cửa: “Tổng giám đốc Lâm?”

“Vào đi.”

Mộ Cẩm Vân đẩy cửa vào, người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc, trước mặt anh là mấy cái tài liệu.

Tống Lâm ngẩng đầu nhìn cô: “Làm xong việc rồi à?”

Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “Vẫn chưa xong, nhưng phần còn sẽ làm xong nhanh.”

“Ừ.”

Anh trả lời một tiếng: “Nếu em đó thì đi ăn chút gì đi.”

“Thế em mua mang lên cho anh nha.”

“Ừ.”

Mộ Cẩm Vân thấy anh vẫn xem tài liệu, cũng không nói gì nữa.

Cô làm thư ký cho anh lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô thấy anh bận như vậy.

Chuyện bên phía Quảng Bình, quả nhiên rất khó giải quyết.

Mộ Cẩm Vân cầm ví tiền và điện thoại định xuống lầu mua gì đó ăn mang lên.

Lúc này. cả tòa nhà chỉ còn vài văn phòng còn sáng đèn.

Lúc đầu cô định mua cháo, nhưng nghĩ nghĩ, buổi trưa vừa mới mua cháo cho Tống Lâm, nếu giờ cô lại mua cháo nữa thì không biết Tống Lâm có cạo đầu cô không.

Nghĩ nghĩ, Mộ Cẩm Vân đổi sang mua mỳ.

Lúc này đang đông, cô chọn một bàn rồi ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống một lát, điện thoại đã reo lên.

Cô giật mình, cô tưởng là Tống Lâm gọi, cầm điện thoại ra xem thì thấy Lục Hoài Cẩn gọi.

Mộ Cẩm Vân nhìn điện thoại trong tay, không muốn ấn nghe.

Nhưng cô biết nghị lực của Lục Hoài Cẩn nên do dự vài giây cô vẫn trượt sang nút nghe máy.

“Cậu Cẩn?”

“Thư ký Vân, cô đang tăng ca à?”

Nghe giọng điệu này của anh ta, Mộ Cẩm Vân run lên: “Đúng vậy, cậu Cẩn.”

“Thư ký Vân, có phải cô còn nợ tôi một lời giải thích không?”

“Cậu Cẩn, tôi còn nợ cậu giải thích gì cơ?”

Tất nhiên là Mộ Cẩm Vân không quên chuyện cái cúp, nhưng thật sự là cô không biết nói gì mới ổn, chuyện này cũng không dễ giải thích.

“Tại sao chiếc cúp lại ở trong phòng làm việc của Tống Lâm?”

Anh nói thẳng ra, Mộ Cẩm Vân mím môi, nhất thời không biết nói gì.

Lúc này, chợt có một người gọi cô, cô bắt lấy cơ hội: “Cậu Cẩn, tôi có chút việc, lát nữa nói sau nha!”

Cô nói xong, cũng mặc kệ đối phương có phản ứng gì, trực tiếp cúp điện thoại. Sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh có chuyện gì sao?”

“Là như này, phục vụ nói là hết chỗ rồi, tôi có thể ngồi bàn này không?”

“À, được, tôi lấy đồ xong sẽ đi.”

Nghe cô nói vậy, người đàn ông hơi thất vọng, nhưng cũng không thể hiện rõ.

Người đàn ông ngồi đối diện cô, lúc này quán đúng là rất đông, đồ ăn của hai người đều chưa lên.

Mộ Cẩm Vân cúi đầu đọc ghi chép về đấu thầu, người đàn ông đối diện lại hỏi cô: “Cô làm việc ở gần đây à?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, lịch sự mỉm cười: “Ừ.”

Nói xong, cô lại cúi đầu.

Người đàn ông thấy cô không muốn nói chuyện với mình, khuôn mặt nho nhã hơi đỏ, anh đưa tay đụng vào cái kính, lấy điện thoại chụp trộm Mộ Cẩm Vân một bức ảnh.

Mộ Cẩm Vân vừa mới đọc xong tài liệu, nhân viên phục vụ cũng mang đồ tới cho cô: “Cô ơi, đây là món cô gọi.”

Cô nhìn một cái thấy không có vấn đề gì liền đứng dậy dời đi.

Người đàn ông quay đầu nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời trong lòng.”