Phu Nhân Giả

Chương 2



4.

Đệt......

Không phải chứ, sao Doãn Hoàn Từ lại có thể trúng tiếng sét ái tình với Nghiêm Thù Lân được nhỉ! Người anh em này đẹp trai thì có đẹp trai nhưng nhìn thế nào cũng thấy rất đáng sợ!

Thú thật lúc trước tôi chỉ cảm thấy chủ cũ của thân thể này là một kẻ lừa bịp khôn ranh, còn bây giờ lại kính nể hắn là hảo hán, biết rõ trên núi có cọp mà còn kết làm vợ chồng với cọp vì chút tiền kia nữa.

Tôi nuốt nước miếng, muốn lùi lại một bước để giữ khoảng cách an toàn với Nghiêm Thù Lân đột ngột xuất hiện, nhưng hắn vẫn đang nắm chặt cánh tay tôi, cũng chẳng có vẻ gì muốn buông ra.

"Khóa đâu?" Hắn hỏi tôi.

"Khóa gì, à, khóa kia ở......" Một tay tôi cầm cá khô, tay kia thì bị hắn nắm, bị hắn dọa một trận làm đầu óc đứng máy, cũng không biết làm sao lấy cái khóa đeo bên hông cho hắn xem, chỉ có thể ngẩng đầu sợ sệt nhìn hắn, tôi giơ tay cầm cá khô lên lắc lắc rồi nói, "Trang chủ, tạm thời ta không có tay để lấy......"

Tôi nói vậy là muốn ám chỉ hắn buông tay kia ra, ai ngờ Nghiêm Thù Lân nhìn chằm chằm miếng cá khô tôi cầm, sau đó cúi đầu há miệng ngậm miếng cá trên tay tôi.

Tôi hoang mang bảo hắn: "Trang chủ, cá này, cá này là......"

Sao hắn có thể ăn hết cá tôi đem cho mèo chứ!

Nghiêm Thù Lân không để ý tới tôi mà nhai mấy lần, sau khi nuốt cá khô lại giương mắt nhìn tôi chằm chằm: "Qua kia ngồi, lấy khóa ra."

Tôi đành phải mặc kệ miếng cá kia rồi nghiêm túc về chỗ ngồi.

Trong khi tôi lấy khóa, Nghiêm Thù Lân thấy chén trà của tôi trống rỗng nên gọi người hầu tới rót trà mới cho tôi, còn bảo bọn họ lấy thêm ít bánh ngọt.

Tôi thở phào một hơi, lúc đặt khóa định tình vào lòng bàn tay xòe ra của hắn còn nghĩ thầm: Hình như cũng không đáng sợ lắm, mặc dù Nghiêm Thù Lân bắt tôi chờ ở phòng khách một canh giờ nhưng lúc này cũng xem như thân thiện với tôi, chắc sẽ không đem tôi đi nấu canh ngay đâu.

Nhưng vẫn không thể lơ là, dù sao trong nguyên tác hắn cũng là kẻ hung ác giết người không chớp mắt, tôi phải cẩn thận mới được, không thể nói hớ trước mặt hắn.

May mà trong lá thư Doãn Hoàn Từ đem đến Nghiêm gia chỉ nói mình có khóa định tình chứ không nói rõ mình là người có hôn sự từ bé với Nghiêm gia, sau khi đến Nghiêm gia hắn mới có ý định thành hôn với Nghiêm Thù Lân.

Tôi phải bịa chuyện gì đó chứ không thể thay thế thân phận Khương Nhược Châu như hắn được.

Nhưng bịa chuyện gì mới làm Nghiêm Thù Lân tin đây?

Con người tôi hễ căng thẳng thì lại nhét đồ ăn vào miệng, vì vậy trong lúc suy nghĩ, chẳng mấy chốc tôi đã ăn hết nửa khay bánh.

Tôi liếm môi, đang định đưa tay lấy thêm thì cổ tay đột nhiên bị Nghiêm Thù Lân nắm lấy.

"Ngươi đói lắm à?" Hắn hỏi tôi.

Tôi ấp úng cúi đầu nhìn khay bánh vơi đi một nửa, lí nhí nói: "Hơi đói thôi."

Lạ thật, hắn thế mà không lập tức hỏi tôi chuyện cái khóa.

"Đi xe ngựa mấy ngày?" Nghiêm Thù Lân lại hỏi.

"Hình như hai ba ngày thì phải? Đi lâu quá, ta buồn ngủ nên không để ý thời gian." Sau khi hắn buông tay tôi ra, tôi nhịn không được lấy thêm một cái nhét vào miệng rồi lúng búng nói.

"Đừng ăn nữa." Tôi định lấy tiếp nhưng hắn lại nắm cổ tay tôi nói, "Chính sảnh chuẩn bị bữa tối rồi."

Giờ Nghiêm Thù Lân có vẻ rất thân thiện với tôi.

Nhưng đây chỉ là bề ngoài thôi, dù sao hắn cũng không biết tôi lừa đảo mà cứ tưởng tôi là chủ nhân khóa định tình.

Tôi dè dặt liếc trộm hắn, phát hiện con mèo mướp kia đang nằm trên đầu hắn liếm móng.

Má ơi, đáng yêu quá đi!

Nhìn một hồi, tôi cũng không để ý hắn nói gì mà vô thức đứng lên, ngo ngoe muốn vuốt bộ lông láng mượt của mèo mướp.

Hình như giờ nó không có ý định tránh tôi nữa, tôi chống một tay lên bàn, tay kia vươn ra sờ nó.

Ai ngờ sắp chạm tới thì Nghiêm Thù Lân bỗng nhiên cựa quậy.

Con mèo chạy đi.

Còn tay tôi đặt trên trán hắn.