Phu Nhân Giả

Chương 32: Quá khứ



54.

Ăn no lại buồn ngủ, tôi che miệng ngáp một cái, vừa vươn vai vừa nghĩ thầm: Trong truyện nói Nghiêm Thù Lân không hiểu tình yêu nhưng nhìn hắn đâu phải vậy! Nếu ngay cả hắn cũng không hiểu thì e là trên đời này chẳng ai hiểu hết.

Ngồi lâu có thể cảm nhận được cây ngọc dưới người tuột ra nhưng không đau, cũng không thể nói là khó chịu. Lúc nãy bị Nghiêm Thù Lân làm phân tâm, giờ tôi lại bắt đầu đứng ngồi không yên, muốn lấy nó ra nhưng lại vô thức khép chân, muốn ngậm nó vào sâu hơn.

Vật kia của Nghiêm Thù Lân...... Tôi nắm hờ hai tay dưới gầm bàn, nhớ đến kích thước của hắn thì nhịn không được nuốt nước miếng, nghĩ thầm đúng là cây ngọc không thể sánh với hắn được.

Đêm tân hôn "Doãn Hoàn Từ" không động phòng với hắn biết đâu lại là điều may mắn.

Thị nữ bưng canh thừa đi rồi đem sương ngọt tiêu thực cho tôi.

Tôi uống chất lỏng trong veo, quyết định nhân lúc Nghiêm Thù Lân đang vui hỏi hắn thêm mấy chuyện, thế là vẫy tay để hắn đưa tai lại gần.

Quả nhiên Nghiêm Thù Lân cúi đầu xuống.

"Nghiêm trang chủ, sao ngươi biết nhiều trò quá vậy?" Tôi nhìn quanh một vòng rồi thì thầm hỏi hắn, "Còn có nhiều...... Trước đây ngươi từng có người nào rồi à?"

Nghiêm Thù Lân quay đầu nhìn tôi, cau mày phủ nhận ngay lập tức: "Không có."

Tôi vội vàng xoa lông mày hắn giãn ra rồi bảo hắn: "Ngươi đừng giận, ta chỉ tò mò hỏi vậy thôi. Ngươi là trang chủ tiếng tăm lừng lẫy, bao năm nay hành tẩu giang hồ dính vài cánh hoa đào cũng là bình thường mà."

"Ta không thích hoa đào." Hắn nói rồi hỏi lại tôi, "Doãn Hoàn Từ, còn ngươi thì sao?"

"Ta?" Tôi mở to mắt, xua tay lắc đầu nói, "Cả ngày ta phải nghĩ cách kiếm tiền nên bận lắm, không rảnh nghĩ chuyện đó đâu."

"Doãn Hoàn Từ" từng bưng trà trong kỹ viện nhưng lúc đó hắn còn nhỏ, trước khi bị bắt làm chuyện xấu đã kịp trốn đi nên chưa từng tiếp xúc với cái gọi là "phong nguyệt".

Xem ra tôi và hắn đều bất hạnh như nhau.

Cha mẹ tôi mất sớm, sau khi hơi lớn một chút thì rời khỏi viện mồ côi, vừa đi học vừa làm việc vặt.

Sau đó có người giới thiệu tôi làm việc khác, nói là kiếm tiền rất nhanh, kết quả tôi bị lừa, chẳng những không kiếm được tiền mà còn gánh nợ.

Tôi bỏ học ngang, có khi ngủ trên ghế đá công viên, lúc không mưa ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy sao trời lấp lánh.

Trời mưa thì trú chung với mèo hoang, có người tốt bụng tới cho chúng ăn rồi nhân tiện cho tôi ăn luôn.

Chẳng nhớ ai từng nói với tôi gạt người là sai trái, sẽ gặp báo ứng.

Thật sao? Ăn cơm nguội xong, tôi nằm trên bãi cỏ nhìn ánh trăng rọi qua kẽ lá, không khỏi hoài nghi: Nhưng tôi chưa lừa ai bao giờ, sao cũng gặp nhiều báo ứng thế chứ?

55.

Tôi nhặt được cuốn truyện mất bìa này trong thùng rác, còn thấy được vai phụ trùng tên với mình.

Hắn là kẻ lừa đảo.

Đúng là hắn đã gặp báo ứng, chết khi còn rất trẻ. Trong cuốn truyện hết xô máu chó này đến xô máu chó khác, mạng kẻ lừa đảo còn thấp kém hơn cỏ dại không đáng để bất kỳ ai chú ý.