Phu Nhân Giả

Chương 55



106.

Nói xong, Khương Nhược Châu áp lòng bàn tay phải lên đầu gối còn nguyên vẹn của tôi, tay trái vuốt ve cơ thể tôi như lúc nãy, nói với tôi: "Lần đầu khó tránh khỏi căng thẳng, từ từ ngươi sẽ hiểu được niềm vui thú của cá nước giao hoan thôi."

Tôi nhớ Nghiêm Thù Lân cũng từng nói vậy, thầm nghĩ bọn họ không hổ là người kết thông gia từ bé, ý nghĩ đúng là giống nhau mà.

Lần đầu làm chuyện này là khi Nghiêm Thù Lân nửa mê nửa tỉnh đè tôi ra làm, về sau dễ chịu hơn nhưng trong lòng vẫn còn rất sợ, cảm thấy vật kia của hắn thật dữ tợn, kích thước quá lớn, khi đâm vào chỗ sâu suýt nữa làm tôi ngạt thở.

"Doãn Hoàn Từ" thích làm chuyện này thật sao?

Tôi nghĩ hắn hơi háo sắc nhưng vẫn xem trọng tiền tài hơn tình dục, gả vào Nghiêm trang vì ham vinh hoa phú quý chứ không phải vì yêu Nghiêm Thù Lân sâu nặng.

Khương Nhược Châu nói muốn uống rượu giao bôi với tôi.

Rượu mạnh hơi đắng, uống rất dễ say.

Tôi uống một chén nhỏ, đầu óc lập tức mụ mẫm không biết đâu là Đông Tây Nam Bắc, chỉ cảm nhận được Khương Nhược Châu nằm đè lên rồi cắn vai tôi, hắn thọc mạnh dương v*t vào, thành ruột lại bị gậy th*t nóng hổi kia vạch ra, dưới thân căng trướng. Chẳng biết bị hắn đâm trúng chỗ nào mà sống lưng tôi bủn rủn, thịt mềm ở chỗ sâu bị đè ép chảy ra rất nhiều nước dâm.

"Nóng quá, ưm......" Tôi không thể thoát khỏi sự xâm nhập của hắn, bị hắn bế lên đổi tư thế giao hoan, tai tôi chẳng còn nghe được gì nữa, chỉ cảm thấy sóng nhiệt bốc lên từng cơn trong bụng, lỗ nhỏ bị gậy th*t vạch ra liên tục, dâm dịch nhờn nhẫy chảy dọc bắp đùi, khắp nơi đều có mùi tanh.

Gồng mình chỉ càng khó chịu hơn, tôi thở hổn hển thả lỏng nửa người dưới, lỗ nhỏ cũng lỏng ra, rốt cuộc nuốt dương v*t hắn vào hơn phân nửa. Khương Nhược Châu hôn lên khóe môi tôi, bàn tay bóp mông tôi, động tác chậm lại, hơi thở của hắn phả vào mũi tôi, nhẹ giọng nói: "Tiểu Doãn mau nuốt hết gậy th*t của ta đi, cố lên......"

Lọn tóc xõa xuống ướt nhẹp mồ hôi dính vào má và cổ tôi, mũi tôi cay xè, khẽ rên rỉ trong ngực hắn, bắp đùi kẹp chặt eo hắn, khi đụng phải vùng bụng nhô lên của mình, dường như còn cảm nhận được vật kia nảy lên dưới lớp da mỏng.

"Ta không muốn giao ngươi cho hắn...... Doãn Hoàn Từ, rõ ràng ngươi nói yêu ta mà......" Hắn khàn giọng gọi tôi, tôi không biết giọt nước rơi trên môi mình là mồ hôi hay nước mắt của hắn, hắn đâm rút hết sức mạnh bạo, đập nát suy nghĩ mà khó khăn lắm tôi mới tập trung được.

Tôi bị ép phối hợp với hắn, không thấy được gì, cũng chẳng biết có phải mình lại bị kéo vào mộng hay không.

107.

Trong lúc mơ hồ, tôi nghe có người nói vào tai mình: "Nghiêm Thù Lân rắp tâm hại người, mưu hại thương sinh. Lỡ ngày nào đó hắn chọc giận dân chúng, chính đạo thiên hạ kéo đến vây quét Nghiêm trang, ngươi tưởng kẻ bội tình bạc nghĩa kia sẽ che chở cho ngươi sao?"

Trong mơ tôi tin lời hắn răm rắp, hoang mang hỏi hắn: "Vậy ta phải làm thế nào?"

Tôi biết thân phận phu nhân là mình trộm được, trang chủ cũng chẳng yêu tôi, nếu thật sự có người muốn đánh Nghiêm trang thì chắc chắn tôi sẽ là con tốt thí bị đẩy ra hy sinh, nhất định phải tìm đường lui mới được.

"Bỏ gian tà theo chính nghĩa vẫn chưa muộn." Hắn nắm chặt vai tôi, đồng tử như hai đốm lửa trong bóng tối, "Ngươi làm nội ứng trong trang, khi nào đến lúc thì phối hợp với chúng ta...... Nếu có thể xóa sổ Nghiêm trang thì chia cho ngươi ba phần tiền, sẽ có người dẫn ngươi ra ngoài. Việc này chẳng liên quan gì đến ngươi cả, ngươi cứ yên tâm rong chơi khắp giang hồ đi."