Phu Nhân Hiền Lành Của Ác Ma Tướng Quân

Chương 2: Suy tính



Hôm nay là ngày lập ngôi cho thái tử gia nên cả hoàng cung ai ai cũng rộn ràng, tấp nập lo hết việc này đến việc kia, các quan triều đình đi qua đi lại khắp nơi, ngay cả thái tử phi, hoàng hậu tương lai Bạch Phùng Phương cũng không nằm nghỉ ngơi nữa mà còn lo chuẩn bị cho buổi lễ trọng đại này:

"Phùng Phương à, muội cũng cần nghỉ ngơi đấy" - nàng đứng bên cạnh nhìn muội muội của mình đang ngồi soi gương cho bọn cung nữ chải chuốt, trang điểm.

"Có sao đâu, muội muốn nhìn thấy thái tử chàng ấy được phong ngôi trước mặt tất cả quan thần trong triều đình." - Bạch Phùng Phương rạng rỡ mỉm cười.

"Đành vậy, vẫn là do ta lúc trước chiều hư nàng." - Dương Lâm thái tử nhẹ nhàng bước vào ra hiệu cho toàn thể cung nữ lui ra ngoài.

"Chúc mừng!" - nàng mỉm cười nói.

"Đa tạ tỷ, nhờ tỷ mà hoàng hậu của ta có thể tận mắt nhìn thấy ta được phong ngôi rồi"

"Không cần phải như vậy!"

"Đã thế thì tỷ lên ngồi cùng muội luôn không được sao?" - Bạch Phùng Phương nhìn tỷ tỷ của mình, nũng nịu hỏi

"Không, ta còn có việc." - nàng có ý định sẽ rời khỏi thì chợt nghe thấy một giọng nói có chút thân quen phát ra

"Thái tử mau chuẩn bị nhanh lên!" - đó không ai khác chính là Tề Gia Minh, người trong mộng của nàng và cũng chính là người lúc trước đã được Bạch Phùng Phương và Bạch Hồ Ngọc nhắc đến.

"Ồ là đại tướng quân sao?" - Bạch Phùng Phương mỉm cười

"Thần xin tham kiến thái tử phi!" - hắn nhanh chóng cúi người

"Không cần đa lễ!"

"Này ngươi không thể gọi nàng ấy một tiếng hoàng hậu sao?" - thái tử nhíu mày nhìn hắn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc

"Chưa phong ngôi thì vẫn là ngôi cũ không thể vọng tưởng nhanh thế được."

"Người nghiêm khắc quá rồi."

"Người cũng phải thế thì mới giữ được nước."

"Hừ, không nói nhiều với ngươi nữa, chúng ta đi!" - vừa nói Dương Phàm liền nhanh chóng kéo hắn ra ngoài.

"Phùng Phương à, đó là ai thế?" - nàng thờ thẫn nhìn bóng nam nhân kia dần khuất trong lòng tỏ vẻ hiếu kì quay sang hỏi muội muội của mình.

"Đó chính là người hôm trước muội và tam tỷ có nhắc đến, tên là Tề Gia Minh, đại tướng quân triều đình" - Bạch Phùng Phương dường như nhìn thấu tâm can của nàng liền nhấn mạnh thêm một câu.

"Người ta là đại tướng quân tàn nhẫn lạnh lùng không hợp với tỷ đâu!"

"Ta nào có" - nàng giật nảy mình, gương mặt chợt đỏ lên.

"Muội còn nghe nói năm xưa mẫu thân của hắn mất là do phụ thân hắn theo một người phụ nữ khác, mẫu thân của hắn là vì đau lòng sinh bệnh mà qua đời, còn để lại cho hắn một tiểu đệ, hiện là quan trong triều đó. Nói chung hắn xưa nay không thích nữ nhân, ngay cả muội hắn cũng rất đề phòng, chỉ là miễn cưỡng lắm mới vào đây" - Bạch Phùng Phương thật lòng không muốn nhị tỷ của nàng bị một kẻ không đáng mà khổ tâm, điều đó nàng không phải không hiểu, nhưng Bạch Phùng Phương nàng ta cũng phải hiểu rằng việc yêu thích ai đó thật sự khó mà nói bỏ là bỏ được..

* * *​

Tối hôm đó, Bạch Phùng Phương nhanh chóng thủ thỉ việc này với hoàng thượng (thái tử giờ đã lên ngôi):

"Thần thiếp thấy nhị tỷ có ý với Tề tướng quân đấy!"

"Ừm!" - hắn ta chẳng tỏ vẻ quan tâm gì lắm

"Chàng thấy thế nào?"

"Cứ để tự nhiên đi!"

"Um, không thể ban hôn cho họ sao?" - nàng ta nũng nịu nói

"Nàng không định sẽ hỏi ý của Tề tướng quân à?" - hắn ta nhanh chóng đã đáp lại

"Thật ra thì tên đó nhất định không đồng ý, cần gì phải hỏi ý kiến!"

"Nàng đây là định.. ép hôn sao?" - hắn trố mắt nhìn nữ nhân của mình đang làm loạn, ý thức có chút lo lắng.

"Không phải Thái Hậu rất yêu quí ta sao?"

"Nàng định dùng mẫu hậu của ta ra làm chỗ dựa?" - hắn đây càng ngày càng mệt rồi.

"Chàng thông minh thế này, thật đáng để ta nương tựa!"

"Thật là, nàng không lo sẽ có hậu quả không đáng sao?"

"Tiền lì xì không nhỏ!" - Bạch Phùng Phương đột nhiên mắt sáng lên.

"Nàng đây hiện tại là hoàng hậu, không phải nữ nhân Bạch Gia".

"Ta đây là một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa có tiền lì xì vừa có được một vị tỷ phu vừa ý."

"Đừng làm gì dại dột!" - chàng ta nhắc nhở.

"Thần thiếp biết rồi!"

*còn tiếp*