Phu Nhân Hiền Lành Của Ác Ma Tướng Quân

Chương 7: Tìm nàng



Hắn dẹp loạn ở biên cương thì mới hiểu được bản thân đã cần nàng đến thế nào. Hắn ăn cơm quả thật thấy không ngon bằng nàng nấu, phong cảnh nơi đây toàn sỏi đá, nắng nóng thì là máu me, xác chết đầy rẫy, hắn lại nhớ đến cảnh vật vui tươi, sáng sủa ở phủ Tề, ngủ cũng thấy trống vắng, thiếu đi hơi ấm của nàng thật sự rất khó chịu, rồi hắn lại lo lắng, nàng sẽ không sao nếu hắn không có bên cạnh chứ?

Nàng sẽ chờ đợi hắn hay vì lời nói hôm đó làm lung lay, nàng.. sẽ cùng nam nhân khác tạo dựng hạnh phúc rồi quên đi hắn sao? Hắn thật không thể chịu nổi, hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ phải lo lắng, khó chịu như lúc này. Hắn sợ, sợ nàng sẽ đi mất, sợ hắn sẽ 1 đi không trở lại, nàng sẽ đau lòng hay lạnh nhạt từ bỏ? Hắn cố gắng chống lại quân thù, mỗi khi sắp chịu không nổi, hắn lại nghĩ đến nàng, hắn lại đứng dậy tiếp tục.

Cuối cùng mọi chuyện cũng đã hoàn thành, hắn lần này thật sự có thể về với nàng rồi, có thể bày tỏ với nàng, không để nàng chịu ủy khuất nữa. Hắn cũng có quà tặng nàng, đó là một cây trâm cài mà theo hắn là thích hợp với nàng nhất. Thật ra hắn không ngờ rằng bản thân lại vô tâm đến thế, ngay cả nương tử của mình thật sự thích gì hắn cũng không biết giờ đành chọn thứ này, nữ nhân thì chắc chỉ thích thứ này mà thôi. Hắn vô cùng mong chờ về đến phủ sẽ nhìn thấy hình bóng thân quen của nàng, sẽ được ăn cơm nàng nấu, được ngủ cùng nàng.

Nhưng khi hắn vừa về đến nơi thì đã hay tin nàng để lại đơn từ hôn rồi cùng vương phi Bạch Hồ Ngọc bỏ trốn. Thật đáng chết, dám đến phủ Tề cướp người, thật quá khinh thường hắn rồi, hắn lần này tức giận, phi ngựa đến thẳng phủ Thất vương gia:

"Bạch Hồ Ngọc, nương tử ta đâu?" - hắn tức giận đến tìm người.

"Có chuyện gì sao?" - Thất vương gia Dương Từ Dực nhìn thấy hắn thì có chút ngưỡng mộ, không ngờ hắn mới đó đã phi ngựa đến đây tìm người, chỉ là tình nghĩa huynh đệ làm sao có thể bằng chuyện tình phu thê, dù sao thì Bạch Hồ Ngọc kia cũng đã 'đút lót' cho cậu ta, làm sao mà cậu dám không làm theo chứ.

"Bạch Hồ Ngọc đâu?"

"Nàng ấy về thăm nhà!"

"Được, đã vậy ta xin cáo từ!" - hắn lại phi ngựa đi tiếp, chỉ là..

"Ai da, vương gia của ta cũng biết nói dối đó chứ, thế mới được!" - Bạch Hồ Ngọc đi ra vui vẻ ôm lấy Dương Từ Dực.

"Nàng còn không mau chuẩn bị sao, không phải nói chỉ cần ta làm vậy thì muốn nàng làm gì cũng được sao?"

"Tất nhiên! Ta trọng nhất là lời hứa!"

"Tốt, mau lên giường nằm đi, chúng ta bàn bạc tiếp!"

"Chàng! Sắc lang!" - cả hai người tiếp tục cuộc trò chuyện đáng đỏ mặt này, còn hắn sau đó cũng mất nửa ngày mới đến được Bạch gia.

"Ngọn gió nào đã khiến Tề tướng quân đến đây vậy?" - Bạch Khả Khả nằm dài trên ghế chủ, nhếch môi nhìn hắn.

"Đại tỷ, ta đến đây là muốn gặp Bạch Thiên Bối!" - hắn nhịn nhục gọi nữ nhân kia một tiếng đại tỷ, mong rằng nàng ta sẽ nói cho hắn biết.

"Nàng không có ở đây a!"

"Vậy nàng có thể ở đâu chứ?"

"Ta không rõ, có thể là ở Miêu Cương (ngũ tiểu thư của Bạch gia Bạch Thư Tiên thành thân với tộc trưởng Hồ Vương của Miêu Tộc tại Miêu Cương), dù sao người và Thiên Bối nhà ta đã từ hôn rồi còn gì!"

"Đó là do tỷ nghĩ vậy!" - hắn nói xong liền phi ngựa đến Miêu Cương xa xôi..

Liệu hắn sẽ tìm thấy nàng chứ?

* * *​

Hắn ròng rã hai ngày trời từ Thiên Thành (nơi ở của Bạch gia sống được gọi là huyện Thiên Thành) phi ngựa đến Miêu Cương quả thật rất vất vả. Ngựa đi nhiều ngày thế này thật sự quá mệt mỏi, lương thực cũng đã dần cạn kiệt, hắn lại càng nóng lòng muốn tìm nàng rồi quay về phủ Tề. Do có quen biết với Hồ vương Miêu Tộc (Hồ Cảnh Võ) cũng chính là tướng công của Bạch Thư Tiên, thứ nữ nhà họ Bạch:

"Đến đây là tìm ta?" - Hồ Cảnh Võ kiêu ngạo nhìn hắn.

"Ta muốn tìm nương tử của ta!"

"Ở đây sao? Không thể nào tồn tại được!"

"Ngươi biết nhị tỷ của nương tử ngươi, Bạch Thiên Bối không?"

"Từng nghe qua!"

"Nàng ta bỏ trốn cùng Bạch Hồ Ngọc, ta đến đây tìm thử, vậy.. nữ nhân của người có chứa chấp nương tử của ta không?"

"Không đâu. Bạch Thư Tiên nàng ta do sống quá xa nên mọi thông tin về Bạch gia luôn được thông báo rất trễ hoặc là không được thông báo thì làm sao giấu người được. Vả lại ta không phải là người rộng lượng để người khác ở cùng gây ảnh hưởng đến việc của ta đâu!"

"Nói cũng phải! Thôi đành vậy, ta chỉ còn biết một nơi nàng có thể đến mà thôi!"

"Không lẽ người định đến?" - Cảnh Võ nhíu mày nhìn hắn.

"Tạm biệt, ta đành đi tiếp vậy, ngựa chắc đã ăn cỏ uống nước xong, ta đi đây!"

"Nhưng còn ngươi?"

"Ta còn ngân lượng trong người!" - nói rồi hắn liền đem ngựa phi đến.. kinh thành triều đình Dương gia..

*còn tiếp*