Phu Nhân Phong Thiếu Gia

Chương 17



Trời sầm tối, trong căn nhà cấp bốn ở cuối đường số sáu ngõ Nhất Lương, Dương Hiểu Trần đang ngồi ăn bánh ở phòng khách. Đối diện cô là một bà già lớn tuổi. Nuốt vội miếng bánh, cô nhoẻn cười thân thiện.

"Dì Hương cứ nói quá thôi, con dạo này sống tốt lắm luôn. Đến bữa toàn ăn sơn hào hải vị thôi đó."

Dương Đinh Hương nhấp môi ly trà nóng, bà cười trìu mến đầy thiện chí.

"Hiểu Trần, con làm gì cũng phải cẩn thận. Còn cái băng đảng Phúc Kỳ kia của con nữa, đừng để lão già Phong Đinh Uẩn phát hiện ra con chính là đại ca Dương Trần. Nếu ông ta nắm được băng đảng Phúc Kỳ thì hậu quả khó lường đấy."

Dương Hiểu Trần gật đầu lia lịa, cô tỏ ý rất đồng tình.

"May mà trước đó tài sản Dương gia về tay đại thiếu Phong Đình. Nếu băng đảng về tay anh ta thì cũng là một chuyện tốt."

Đinh Hương gật đầu đồng tình theo.

"Con tính toán thế nào thì tùy, nhưng bây giờ nhị thiếu gia đã là phía thù địch của con rồi. Con phải nhớ mà cẩn thận, thế lực này không đùa được đâu."

Dương Hiểu Trần gật gù bỏ miếng bánh vào miệng nhai rồi ngập ngừng gật đầu.

"Vâng."

Ly trà nóng hun hút hơi nước, thời gian chầm chậm trôi, Dương Hiểu Trần an nhiên hưởng thụ miếng bánh quy ít dầu giòn rụm. Ngồi vắt chéo chân, cô suy nghĩ về nước đi tiếp theo. Dương Hiểu Trần trầm mặt cau mày tính toán kĩ lưỡng kế hoạch đối phó Phong Ưu Vũ.

Tại góc tối trong sân vườn khuôn viên biệt thự của nhị thiếu gia, một vệ sĩ mặc áo đen đang lén lút gọi điện thoại. Đầu mạng bên kia nhận máy, anh ta nhanh miệng báo ngay.

"Đại ca, tin khẩn! Bạch Anh Thi hồi chiều tối nay đã lệnh cho Quân Kha đi diệt trừ đại thiếu gia. Tính đến thời điểm hiện tại, hắn ta chắc là đang hành động rồi."

Dương Hiểu Trần đang ngồi ấm mông ung dung trên ghế sofa trong căn nhà cấp bốn ấm áp, vừa nghe tin qua điện thoại cô giật mình mắt chữ a mồm chữ o.

"Vậy sao!"

Dương Hiểu Trần chớp mắt cố lấy lại bình tĩnh, cô trầm giọng rất nghiêm.

"Cậu tiếp tục theo dõi kĩ hành động của cô ta rồi tùy cơ hành sự."

Dương Hiểu Trần tắt máy, cô bật dậy một tay quơ vớ lấy cái áo khoác, tay còn lại nhét nốt miếng bánh quy vào miệng. Mồm mép nhồm nhoàm vẫn còn nhai chóp chép, Dương Hiểu Trần ú ớ nói lớn.

"Dì Hương, lát nữa cô Tiêu về thì dì cho con gửi lời chào cô ấy nha. Bây giờ con có việc gấp, phải đi ngay."

Khua chân múa cẳng chạy ra tận cửa, Dương Hiểu Trần nói vọng vào.

"Con đi đây!"

Dương Đinh Hương nhấp môi ly trà nóng, bà thở dài vừa lắc đầu vừa nói nhỏ.

"Con bé này, vội vội vàng vàng thế chắc là có chuyện gì rồi."

Cứ mải mê vui sướng chuyện bản thân đã trả đũa được Phong Ưu Vũ, Dương Hiểu Trần quên mất điều quan trọng nhất là tính mạng của Phong Đình Huy. Cô vội vàng bắt xe về biệt thự đại thiếu gia, khuôn mặt cô lo lắng sợ hãi tới mức trắng bệch cả lên.

"Phong Đình Huy, anh nhất định phải bình an."

Trời tối đen như mực, Dương Hiểu Trần chạy xồng xộc vào phòng khách, cô thấy Ân Tinh Thần đang đứng nói chuyện với Chiêu Nam. Cô định chạy tới hỏi chuyện thì vô tình nghe được những gì họ nói với nhau. Lòng hiếu kỳ bùng cháy, Hiểu Trần đứng lại lắng tai nghe Chiêu Nam vừa cười vừa phán rất dõng dạc.

"Thiếu phu nhân thay đổi rồi, cô ta biết bảo vệ thiếu gia đấy. Cô không biết đâu. Cái khí thế lúc đó vô cùng vô cùng oanh liệt."

Ân Tinh Thần thích chí vỗ vai Chiêu Nam.

"Nhìn cái mặt anh là đủ hiểu hết rồi."

Chiêu Nam châm một điếu thuốc, anh sung sướng cười rất tươi.

"Trước đây thiếu phu nhân quả thật rất quá đáng, cô ta đối xử rất tệ với thiếu gia. Lúc nào tôi cũng phải cảnh giác cô ta."

Chiêu Nam vừa nói vừa thở một hơi dài trút sạch lắng lo.

"Giờ thì nhẹ lòng rồi. Thiếu phu nhân đã biết đường bảo vệ đại thiếu gia. Từ nay, tôi có thể đường đường chính chính gọi cô ta với cái danh thiếu phu nhân."

Ân Tinh Thần cúi đầu lí nhí trong cổ họng.

"Giá như cô ta thật sự là thiếu phu nhân thì tốt quá. Có cô ấy ở bên cạnh thì thiếu gia sẽ không còn cô đơn nữa."

Dương Hiểu Trần sực tỉnh, cô bước về phía trước lớn giọng gọi hỏi.

"Chiêu Nam, Tinh Thần, hai người có thấy đại thiếu gia ở đâu không?"

Ân Tinh Thần trỏ ngón chỉ lên trần nhà.

"Thiếu phu nhân, thiếu gia đang ở trong phòng."

Dương Hiểu Trần đang định chạy lên xem thì lão quản gia già Phi Nhiên đi xuống. Cô dừng chân trước mặt ông kính cẩn hỏi.

"Lão Nhiên, ông có thấy đại thiếu gia ở trong phòng không?"

Lão quản gia thản nhiên trả lời.

"Thiếu gia đã ra ngoài từ lâu rồi."

Dương Hiểu Trần cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, cô kinh hãi thốt lên.

"Bảy giờ kém mười ba phút!"

Toàn thân Dương Hiểu Trần nóng lên như đang bốc lửa, cô hấp tấp quay người lại vừa chạy vừa nói.

"Chiêu Nam lấy xe ngay, lão quản gia mau gọi cấp cứu tới cầu Đìa Ngâm đường quốc lộ 1A. Nhanh lên!"

Chiếc ô tô màu đen lao vun vút trên mặt đường, tuyến quốc lộ 1A quá quen thuộc với Dương Hiểu Trần. Còn nhớ những ngày cuối cùng của kiếp trước, mỗi khi trời sầm tối cô đều tới nơi từng xảy ra tai nạn để than thở, ngắm trời ngắm đất. Giờ đây Dương Hiểu Trần lái xe trở lại tuyến đường đau buồn này trong tâm trạng sôi trào thấp thỏm. Cô nhăn nhó mặt mày tay cầm vô lăng toàn thân run rẩy, hai con mắt căng như dây đàn láo liêng liếc ngược liếc xuôi cố tìm kiếm bóng dáng Phong Đình Huy.

Trên chiếc ô tô màu đen sang trọng ấy có ba đôi mắt sáng như cái đèn pha. Sáu con mắt liên tục dò tìm trong cái tối tăm tĩnh mịnh của tuyến quốc lộ vắng vẻ. Dương Hiểu Trần nhìn thấy phía trước có một chiếc xe ô tô đâm đầu vào cột đèn trên vỉa hè, cô trợn tròn con mắt mà thốt lên kinh hãi.

"Không kịp rồi! Muộn mất rồi!"

Chiêu Nam lo lắng nhăn nhó mặt mày bắt nhịp hỏi lại ngay.

"Thiếu phu nhân không kịp cái gì, muộn mất cái gì cơ?"

Dương Hiểu Trần dừng xe lại, cô hấp tấp mở cửa xe ra. Vừa hay chiếc xe ô tô đâm vào cột đèn trên vỉa hè rồ ga lùi lại. Dương Hiểu Trần chạy xồng xộc về phía chiếc xe ấy nhưng không kịp giữ lại hung thủ. Cô chỉ kịp chạm bàn tay vào đuôi xe rồi trơ mắt bất lực nhìn nó phóng đi mất. Cô quay đầu về phía bên trái, nhìn theo ánh sáng của chiếc đèn pha ô tô soi ra giữa lòng đường nhựa, thân xác đầy máu me đang nằm xóng soài bất tỉnh kia chính là Phong Đình Huy. Hai con mắt Dương Hiểu Trần như muốn rớt ra ngoài vì căng thẳng tột độ, cô thì thào trong cổ họng.

"Phong Đình, tôi xin lỗi!"

Lão quản gia Phi Nhiên và vệ sĩ thân cận Chiêu Nam vội xuống xe, cả hai người chạy tới đứng sát bên cạnh Phong Đình Huy. Họ vừa hoảng hốt vừa sợ hãi thốt lên trong nước mắt.

"Đại thiếu gia!"

Quần áo Phong Đình Huy nhăn nhúm xộc xệch, có chỗ rách lớn ở bả vai làm lộ cả một vùng cơ ngực săn chắc. Anh bất tỉnh nằm xóng soài trên dải nhựa đường lạnh ngắt, vệt máu dài đang đọng lại thành vũng.

"Không được từ bỏ dễ dàng như vậy. Mình vẫn còn hi vọng để cứu anh ta mà."

Dương Hiểu Trần trừng mắt, não cô bắt đầu nảy số. Giọng cô to, rõ ràng, dõng dạc và dứt khoát.

"Chiêu Nam, đừng chỉ đứng kêu gào nữa. Mau đi dọn đường đi. Ngã tư phía trước bị tắc nghẽn, xe cấp cứu không vào nhanh được đâu."

Chiêu Nam giật mình hoàn hồn lại. Như đã hiểu ý của Dương Hiểu Trần, anh hấp tấp đứng dậy nhận lệnh lái xe đi dẹp đường ngay lập tức.

* * *