Phu Nhân, Xin Đi Thong Thả

Chương 81: Em là người đáng thương



"Em tới nơi này làm gì?"

Quan Di Tình cố ý nghiêm mặt, gương mặt lạnh băng, nhìn qua là biết cô đặc biệt không hoan nghênh Xa Vân Hề đến nhà mình.

Xa Vân Hề hoàn toàn không thèm để ý, đã quyết định đến thì đã biết sẽ gặp đủ thứ thể loại làm khó dễ của Di Tình. Nàng bây giờ da mặt dày nha, cái gì cũng có thể chịu đựng.

"Haha, đương nhiên là đến xem nhà của vợ em. Thuận tiện chuyển tới ở cùng nhau."

Quan Di Tình cau mày, vợ? Ai thừa nhận. Chuyển tới ở chung? Nàng cho rằng đây là nhà nàng sao? Chủ nhân của nơi này là Quan Di Tình, không phải Xa Vân Hề. Cái tên này lầm lẫn gì chăng, hiện tại nàng xông vào nhà dân thường thì đúng hơn.

"Tôi đâu có thừa nhận, chúng ta đã chia tay bốn năm. Không còn là người yêu nữa, em muốn làm như vậy trước tiên còn phải hỏi xem tôi có đồng ý không?"

Xa Vân Hề nhìn nữ vương mặt băng khoanh tay trước ngực. Người này 4 năm nay thay đổi có mỗi cái này sao? ngoại trừ đối với mình chống cự ngàn dặm, cũng không có thay đổi gì khác nha.

"Em đâu có đồng ý chia tay, chỉ một lá thư có thể làm cho chúng ta chia tay sao? Tình cảm thấy có khả năng đó sao? Còn có lá thư đó, ai nói là em nhận được, em không nhận được, Tình bảo em làm sao bây giờ hử?"

Xa Vân Hề lười biếng ngồi ở trên ghế salông, Quan Di Tình nói cái gì, nàng đáp cái nấy. Muốn nghe hay không lại là một chuyện khác.

Quan Di Tình cảm thấy nếu như đôi mắt của mình có thể nhìn thấy, nhất định dùng ánh mắt giết chết người này. Bắt đầu cùng mình đùa nghịch sao, đường đường là người nổi tiếng trong giới âm nhạc lại ở nhà mình giở trò, nếu như truyền ra ngoài sẽ có bao nhiêu người đi nhảy lầu a.

"Em giở trò, được, lá thư đó trước tiên không nói. Nhưng em đến nhà của tôi, phải được sự đồng ý của tôi chứ?"

Quan Di Tình sắp bị Xa Vân Hề chọc đến sắp bùng phát rồi, lại không thể đánh, chỉ có thể tức giận. Người này quả thực là du côn lưu manh, bốn năm làm sao để một người biến thành như vậy? Lạnh lùng, xa cách, trên người nàng làm gì còn thứ đó, chỉ còn lại là lưu manh mà thôi.

"Thì em mang hành lý lại đây chờ sự đồng ý của Tình nè, không phải sao? Haha." Xa Vân Hề cười haha, Quan Di Tình ra một chiêu, mình liền phá một chiêu, còn lo không truy được cô ấy sao? Mình đây là mang mặt mo đến đây, nếu để cho Vu Du Nhiên và Hoàng Xán biết, mình còn mặt mũi nào gặp người khác a.

Quan Di Tình lần đầu thấy có người ngang nhiên xách hành lý qua nhà người ta rồi còn hỏi người ta có đồng ý hay không, này không phải ngang ngược hay sao? Mặc kệ nói cái gì, Quan Di Tình cảm giác mình không thể nhẹ dạ, nếu như nhẹ dạ, phỏng chừng sẽ có một đống lớn phiền phức.

"Em mang đồ về đi, nhà tôi không có thừa phòng cho khách. Sau này không có sự đồng ý của tôi, em không được bước vào cửa."

Ngôn từ sắc bén, không có một câu nào dễ nghe. Nét mặt lạnh lùng đủ khiến người đông thành 10 tầng băng. Ngày hôm nay dù thế nào cũng phải ngăn cản không cho Xa Vân Hề ở lại, nếu không mình thật sự không cách nào mỗi ngày đối mặt với nàng.

"Không phải có sôpha sao? Nếu như Tình không ngại, chúng ta có thể ngủ chung một cái giường, đâu có gì khó."

Quan Di Tình cản trở mình, Xa Vân Hề mới sẽ không nghe lời. Nhỏ giọng nói thầm vài câu, có chút ủy khuất.

Ôi, không ngờ công phu miệng lưỡi Xa Vân Hề khi nào thì lưu loát như vậy, thực sự là làm người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa nha. Bốn năm, người này chỉ đi luyện công phu trả treo thôi sao? Quan Di Tình không dám coi khinh khả năng chém gió không sợ chết của Xa Vân Hề nữa rồi, trước đây nàng ngốc nghếch, thật sự không nghĩ tới nàng cũng lúc như bây giờ, vô lại quá mức, mặt dày mặt mo.

"Sôpha nhà tôi không phải để cho người khác ngủ, tôi cũng không thích cùng người khác ngủ, em về đi không thì tôi báo cảnh sát." Quan Di Tình nghĩ cái gì thì nói cái đó, chỉ cần có thể hùa dọa Xa Vân Hề trở về, cô cái gì cũng tung ra.

"Vậy em ngủ trên sàn nhà đi, mùa hè nóng nực, ngủ vậy còn mát mẻ nữa. Tình cũng đừng báo cảnh sát làm gì. Anh trai em và cảnh sát nơi này quan hệ rất tốt, bọn họ ít nhiều gì cũng biết đến em" Xa Vân Hề khát nước, nàng cầm lấy ly nước trên bàn uống vào. A há, vùng núi này là địa bàn của Xa gia, cảnh sát cũng không dám tùy tiện bắt ai là bắt.

Nghe Xa Vân Hề trả treo, Quan Di Tình tức chết rồi. Nàng du côn vô lại a, mình làm sao thích người này, thật là trời đất quay cuồng. Quan Di Tình chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét to một tiếng, mình rốt cuộc làm cái gì mà cao sanh phái người như thế đến quấn quít lấy mình. Thế giới này còn lý lẽ sao.

"Em...em mặc kệ cái gì, em phải ra khỏi nhà tôi. Nhà tôi không hoan nghênh em, em đi nhanh." Quan Di Tình đứng dậy, nổi giận đùng đùng hướng Xa Vân Hề rống to, ngón tay chỉ ra cửa, trên mặt tức giận đến ửng đỏ.

"Tình Tình, Tình bớt giậ, nóng giận mau già. Tình bây giờ cũng 34 rồi, tuổi không còn nhỏ, vẫn chưa lập gia đình. Tính khí còn tiếp tục như vậy, ngoại trừ em ra thật không có ai muốn, Tình bớt giận nha."

Xa Vân Hề đứng lên giúp đỡ Quan Di Tình hạ hỏa, vừa nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói với cô, hoàn toàn không tức giận. Trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, dường như đã dự liệu trước sẽ có chuyện như vậy phát sinh. Người này thì ra lúc tức giận là bộ dáng này a, mình trước đây không biết. Chỉ biết kỹ thuật câu người của Di Tình rất cao siêu, thường mang mình ra trêu ghẹo.

Xa Vân Hề sớm dự toán được Quan Di Tình sẽ giận dữ, nàng cũng đã nghĩ cách ứng phó với cô rồi. Mặc kệ cô phát hỏa, Xa Vân Hề vẫn không đi. Quan Di Tình thực sự không biết nói cái gì, lần đầu gặp người mặt dày như nàng vậy, hơn nữa đó còn là người mà cô không cách nào giữ lại cho riêng mình.

"Vú Trương, vú Trương, vú ra đây nhanh đi." Quan Di Tình ở phòng khách gọi to, cô gọi vú Trương cho dì ấy đuổi Xa Vân Hề về, bởi mình đã hết cách rồi.

Vú Trương vội vội vàng vàng xuống lầu, nhìn đôi mắt Quan Di Tình đỏ hoe vì tức, còn thấy Xa Vân Hề bên cạnh đang giúp cô hạ khí, một bộ hình ảnh như vậy không biết nên làm gì chen vào.

Tiểu thư nhà mình lần đầu nổi nóng như vậy, trước đây em họ của tiểu thư thỉnh thoảng có đến nói chuyện được vài câu với tiểu thư thì ngừng, hôm nay vị tiểu thư này đúng là ngạc nhiên, nàng làm cho tiểu thư mình hoàn toàn mất hình tượng.

"Tiểu thư, cô tìm tôi có việc?"

"Vú Trương, dì đuổi cái người này ra ngoài cho con, con không muốn gặp lại nàng."

Nói xong bỏ Xa Vân Hề ở lại một mình mò mẫm về phòng ngủ. Xa Vân Hề nhìn Quan Di vừa đi vừa hò hét, sau đó bỏ lại mình và vú Trương. Muốn ở lại, trong ti vi thường cũng có vài cảnh nha, mình chính là học từ đó.

"Tiểu thư, xin mời, tiểu thư nhà tôi không hoan nghênh cô a."

Vú Trương không biết hai người có xích mích gì, nhưng tiểu thư ra lệnh bà phải vâng theo.

"Dì, con mới từ Luân Đôn trở về, không có chỗ để đi mới tới nơi này, ở đây con không có người quen, trên người cũng không có tiền, có thể đi nơi nào. Dì nhìn xem hành lý của con rất nhiều, đi nơi nào cũng không tiện a."

Xa Vân Hề nói chuyện điềm đạm đáng yêu, nước mắt như sắp chảy xuống. Hiện tại trước tiên phải chiếm thượng phong, cái khác sau này hãy nói, da mặt có dày thêm chút nữa nàng cũng không quan tâm.

Vú Trương nhìn Xa Vân Hề sắp khóc, rương hành lý còn lớn như vậy. Buổi sáng mới sáu giờ, đâu có ai lại gõ cửa nhà người khác, ngoại trừ là không có nhà để ở.

"Cái kia... tiểu thư, tiểu thư nhà tôi tính khí cô biết rồi đó, tôi không dám vi phạm."

Vú Trương cũng khó xử, bà là kẻ ăn người ở làm sao có thể chống lại lệnh cô chủ đây.

"Dì, Dì thương con một chút đi, con cái gì cũng làm chỉ cần có thể ở đây, con không lấy tiền công."

Xa Vân Hề ôm khư khư cánh tay vú Trương lại trông càng tội nghiệp hơn. Nếu như nàng đi đóng phim có thể hay không sẽ đoạt giải Oscar đây.

"Chuyện này... tôi hỏi qua tiểu thư nhà tôi mới được." Vú Trương cảm thấy cô bé này thật đáng thương, ở đây không thân không thích chỉ biết một mình tiểu thư, tiểu thư còn vô tình như vậy thực sự có chút quá đáng.

Nhìn vú Trương sắp xiêu lòng, Xa Vân Hề cảm thấy thật hài lòng.

"Dì, con làm tiểu thư nhà dì tức giận, con cũng phải năn nỉ cho cô ấy tha thứ. Ở cái thành phố này con chỉ biết mỗi Di Tình, cô ấy kỳ thực là vợ của con, con 4 năm trước bắt đắt dĩ phải ra nước ngoài, trở về thì Di Tình không nhìn con nữa. Con ở nước ngoài rất nhọc nhằn khổ sở, thật vất vả trở về, trở về lại... lại bị vứt bỏ, dì nói xem con làm sao bây giờ?"

Xa Vân Hề nói xong thì khóc rống lên, nước mắt chảy thành sông, thật sự khiến người ta rất đau lòng.

Vú Trương nhìn thấy cô bé khóc hết biết trời trăng mây nước gì cũng thực đáng thương, trong lòng bà nghiêng cả về Xa Vân Hề. Tiểu thư nhà mình cũng kỳ cục, dù sao cũng là người mính thích, nói không gặp thì dứt khoát không gặp à. Một cô gái ở đây làm sao mà sống. Lúc ở nước ngoài nhất định chịu không ít khổ sở mới về nước. Về nước còn gặp đối xử như vậy, quá đáng thương.

Xa Vân Hề hoàn toàn được thông cảm còn hình tượng Quan Di Tình bị chà đạp dưới vực rồi. Nếu để cho Quan Di Tình thấy cảnh này không chừng cô ấy chạy xuống nhà bếp cầm dao chém người.

"Tiểu thư, vậy cô ngồi đây đi chờ tiểu thư nhà tôi hết tức giận tôi sẽ nói, tôi còn phải làm bữa sáng cho tiểu thư, cô ngồi chơi đi."

Vú Trương không chịu nổi oan ức của Xa Vân Hề, Xa Vân Hề cứ như vậy đắc thắng trong lòng.

"Dì, con giúp dì làm, con cũng biết nấu cơm."

Xa Vân Hề mấy năm qua ở nước ngoài cũng có học tập không ít trù nghệ. Trước đây nấu cơm đến mấy con vật nuôi còn không dám ăn, hiện tại đúng là có thể bưng lên bàn.

"Được."

Vú Trương thấy Xa Vân Hề nhiệt tình bà cũng không từ chối. Kỳ thực bên trong âm thầm quý mến cô bé này, bản thân bà cũng không biết vì sao. Tuy rằng đồng tính là cái gì bà chưa từng thấy, nhưng có nghe nói qua, đây là thời đại mới, bà cũng nên hiện đại hóa tư tưởng.

Hai người nấu nướng, Quan Di Tình một mình trong phòng ngủ tức giận đủ kiểu. Không hỏi cũng biết là đang đau lòng, từ chối người mình yêu, đây là tâm tư gì. Thật vất vả có thể nhìn thấy nàng, có thể chạm tới người mình yêu, nhưng mình lại phải tỏ thái độ này, đây là một loại dằn vặt, dằn vặt người ta muốn tan nát.

Xa Vân Hề hôm qua, Xa Vân Hề hôm nay, còn có Xa Vân Hề của quá khứ, nghiễm nhiên là ba mặt, cô không có cách nào nhìn thấy mặt thật của nàng, không biết nàng suy nghĩ gì. Người nào là nàng chân thực, hay 3 khuôn mặt kia đều là nàng?

Quá hơn một giờ, vú Trương gọi Quan Di Tình ra ăn cơm, đem tất cả mọi thứ đều dọn trên bàn ăn.

Quan Di Tình ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn, ăn một miếng trực tiếp dừng lại.

"Vú Trương, dì làm mỳ ý sao?"

Quan Di Tình cũng không biết vú Trương sẽ món gì, dì ấy cơ bản là chỉ biết nấu món Trung Hoa.

"Không phải vú Trương làm, là em làm, hợp khẩu vị của Tình không?" Xa Vân Hề vui cười hớn hở đứng bên cạnh Quan Di Tình, trù nghệ của nàng mặc dù không xuất sắc nhưng ít nhất cũng có thể ăn.

Nghe Xa Vân Hề nói chuyện, Quan Di Tình giật mình.

"Em còn chưa đi?"

"Tiểu thư, vị tiểu thư này thật đáng thương, ở đây không quen ai cũng không có tiền, không có chỗ ở, cô giúp đỡ nàng đi?"

Vú Trương bắt đầu nói giúp dùm Xa Vân hề, bà hi vọng Quan Di Tình có thể cho phép Xa Vân Hề ở lại.

Nghe xong vú Trương nói, Quan Di Tình há to mồm, cô không biết Xa Vân Hề nói với vú Trương cái gì. Cô biết vú Trương làm người thiện lương nhẹ dạ, đây là lý do lúc trước cô thuê bà, nhưng hôm nay thật phản tác dụng mà. Còn có là lạ ở chỗ nào? Quan Di Tình vừa nghĩ, a, là chổ này, Xa Vân Hề nói là nàng nấu mỳ, mình không có nghe lầm chớ, nàng nấu cơm, mặc dù không quá xuất sắc nhưng mùi vị tạm được.

Vú Trương bị gạt rồi, Quan Di Tình không muốn ầm ĩ làm gì, một người đối phó với hai người, không sáng suốt chút nào. Nghĩ thầm trước tiên ăn cơm xong đã, sau đó giải quyết chuyện còn lại.

Quan Di Tình không hề nói gì, Xa Vân Hề coi như yên tâm, trong lòng cũng bắt đầu tính toán đủ chuyện.