Phu Quân Chết Trận Trở Lại

Chương 34: Phi ngựa cứu nương



Edit + Beta: Cù lão bản

Người mình thích chính là bảo bối trong lòng, cho dù là thời điểm vừa mới bắt đầu động tâm. Cũng như khi còn bé có được món đồ chơi yêu thích, người khác không thể chạm không thể sờ, lúc khoa trương nhất ngay cả liếc mắt cũng cảm thấy trong lòng bực bội khó chịu.

Hoắc Nghiêm Đông tự vấn bản thân không phải kẻ hẹp hòi, nhưng đối với cảnh nam hồ ly tinh cùng Lương Hiểu Tài vừa nói vừa cười thật sự rất khó chịu. Đặc biệt là khi y biết được nam hồ ly tinh này còn là Trung Dũng Hầu Ngộ Tấn mà Lương Hiểu Tài gấp rút lên đường mấy trăm dặm để gặp mặt, trong bụng y chua không thể tả. Người khác là bình giấm, vậy y chính là biển giấm. Đã vậy vị Hầu gia này không chịu mau tay mau chân làm xong đại sự lập tức rời đi, còn muốn ở lại doanh trại Thiết Tí quân thêm ít ngày.

Kinh thành không tốt sao? Hầu phủ không tốt sao? Dựng cờ hiệu thay thiên tử trừ gian diệt ác, kỳ thực không phải là mượn cơ hội trốn việc ở bên ngoài tự tại mấy ngày sao? Nếu không lúc quật khu mồ mả sau núi lấy hết sổ sách ra Tiền Quang Tổ đã chết ngay lập tức!

Hoắc Nghiêm Đông cảm thấy thế nhân nhìn lầm, cái gì cương trực công chính, cương trực công chính cái rắm!

“Hầu gia, lều trại của ngài đã thu thập thỏa đáng, ngài có muốn qua đó không?” Hoắc Nghiêm Đông mặt không đổi sắc hỏi. Tên Hầu gia bất lương này còn dám bảo muốn ở lại Thiết Tí quân làm tiểu binh mấy ngày, ai hỏi tới thì cứ bảo hắn là tân binh.

“Đã nói lần này ngươi không nên gọi ta là Hầu gia mà. Ngươi gọi như thế tên Tiền Quang Tổ kia còn dám nói thật sao?” Ngộ Tấn nói, “Gọi ta Tần Tài.” Tần Tài, không sai!

“Vậy trong doanh trướng của ngài có cần an bài thủ vệ không?” Hoắc Nghiêm Đông hận không thể bắt cái tên nam nhân giống như con công này cạo sạch lông ném ra ngoài, thế nhưng lễ nghi cơ bản không thể không tuân.

“Không cần, ta có mang người theo.” Ngược lại Ngộ Tấn lại tự nhiên cực kì, tự nhiên đến mức coi như nhà của mình. Hắn chỉ vào Lương Hiểu Tài nói: “Ta và hắn nói chuyện phiếm, Hoắc Phó thống lĩnh cứ bận việc của ngươi đi.”

Hoắc Nghiêm Đông thầm nghiến răng. Lương Hiểu Tài không mà không có ở đây ngươi tưởng ta muốn vào lắm sao?! Hơn nữa đây là lều của lão tử!

Rốt cuộc Lương Hiểu Tài cũng chú ý tới thần sắc Hoắc Nghiêm Đông khác thường. Chỉ là hắn không quá chắc chắn dị thường này là bởi vì chuyện gì. Hắn nói với Hoắc Nghiêm Đông: “Hiện tại ta đi ra ngoài không tiện. Ngươi bận gì cứ xử lý trước đi, có việc thì đợi đến tối nói. Ta sẽ kể cho Hầu… Tần Tài tình huống ở nơi này.”

Hoắc Nghiêm Đông còn có thể nói cái gì, chỉ có thể đi ra ngoài trước.

Tiền Quang Tổ trông như bị dọa sợ, có chút hoảng hoảng hốt hốt, một chút gió thổi cỏ lay cũng bị kinh sợ, cho nên kêu hắn tiếp tục quản việc trong Thiết Tí quân nhất định là không được. Hoắc Nghiêm Đông gọi những thuộc hạ đắc lực của mình đến, an bài bọn họ ai phụ trách thủ vệ thì tăng mạnh thủ vệ, ai phụ trách thao luyện binh sĩ thì phụ trách thao luyện binh sĩ. Ngoài ra thức ăn trong quân cũng phải chú ý, không thể để cho mọi người ăn không đủ no như trước đây, cũng không thể ăn no uống tốt như nhóm Hổ Đầu quân đưa qua trao đổi. Dù sao lương thực được phân phối theo nhu cầu, nếu như ăn sạch người Thiết Tí quân đổi trở về ăn cái gì?

Nói chung là phải nai lưng ra quản một đống người sống trong doanh địa, cũng không biết Tiền Quang Tổ kia mỗi ngày rảnh rỗi làm cái quỷ gì. Còn có chuyện sau núi. Lúc trước Trung Dũng Hầu chưa đến thì thôi, bây giờ người đã tới y có thể quang minh chính đại quản việc.

“Ngươi nói cái gì? Hoắc Nghiêm Đông dẫn người đến sau núi đào mộ?”

Tiền Quang Tổ nãy giờ không nói gì, trong đầu đang bận nghĩ không biết cái mạng nhỏ của mình có thể giữ được hay không, còn nghĩ rốt cuộc Thái quân sư đã đi đâu. Không ngờ vừa nghe có người nói Hoắc Nghiêm Đông dẫn người đào mộ, hắn “Soạt” một cái đứng lên.

“Ai cho hắn lá gan tự chủ trương? Mau! Mau ngăn hắn lại cho ta! Người đâu?”

“Không có ai đâu.” Hàn Trường An nói, “Ngươi khỏi kêu. Những thủ vệ kia của ngươi nhìn thấy hôm nay có người muốn giết ngươi đã mạnh ai thân nấy lẩn đi rất xa rồi.”

“Không thể! Nhất định là các ngươi nhốt bọn họ lại rồi!” Tiền Quang Tổ nói, “Ta muốn ra ngoài xem xem!”

Hàn Trường An nhận lệnh trông chừng Tiền Quang Tổ không cho hắn chạy ra khỏi quân doanh, không có nói Tiền Quang Tổ không thể ra khỏi lều, cho nên Tiền Quang Tổ đi ra ngoài Hàn Trường An cũng không ngăn, chỉ theo sát bên cạnh.

Tiền Quang Tổ đi ra ngoài nhìn, quả nhiên những người trước đây đi theo hắn hiện tại đứng phân tán trong doanh địa, nhìn thấy hắn mỗi một người đều dời ánh mắt sang chỗ khác. Không ai hạn chế sự tự do của bọn họ, nhưng bọn họ vẫn không vào doanh trướng tìm hắn!

Tiền Quang Tổ hô to: “Vương Mãnh! Chu Đại Trụ! Mấy người các ngươi tới đây cho ta!”

Người bị điểm danh không quá tình nguyện. Chủ yếu là bọn họ đều suy nghĩ minh bạch một chuyện. Dù là người vẫn chưa nghĩ rõ, nghe bên Hổ Đầu quân có người nghị luận cũng suy nghĩ minh bạch. Tiền Đại thống lĩnh của bọn họ không còn được sống bao lâu nữa, mà nếu bước một chân ra khỏi doanh địa cũng mất mạng ngay lập tức.

“Đại thống lĩnh.” Người được gọi là Chu Đại Trụ đi tới, nói chuyện không còn hăng hái như ngày xưa, “Ngài có việc?”

“Đi với ta ra sau núi!” Tiền Quang Tổ nói, “Nhanh lên!”

“A.” Trong nhóm thủ vệ Chu Đại Trụ là một tên khá nhát gan, nghe vậy sợ run run đi theo.

“Hoắc Nghiêm Đông!” Tiền Quang Tổ dẫn người chạy ra sau núi, “Ngươi bảo người của ngươi dừng tay ngay cho ta! Ngươi đào cái gì đó? Nơi này là địa bàn của lão tử, ngươi nói đào là đào sao?!”

Tiền Quang Tổ dĩ nhiên quên mất mình từng trốn sau lưng Hoắc Nghiêm Đông. Quan hệ đến mạng người hắn cũng sợ. Hắn luôn cảm thấy việc hắn tham ô quân lương và tiền lương của binh sĩ còn chưa có định tội thì hắn còn có chút hi vọng, thế nhưng việc tàn sát sĩ binh mà bị biết đến chắc chắn không còn đường sống!

“Tiền Đại thống lĩnh, ngươi căng thẳng làm gì?” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Nơi này đất đai rộng lớn như vậy bỏ hoang rất lãng phí, không bằng xới lên trồng chút lương thực a. Bây giờ vừa vặn thời tiết ấm áp, trồng được có thể cho mọi người bổ sung dinh dưỡng.”

“Dinh dưỡng chó má! Lúc đó không phải ngươi sẽ lấy ra ngoài bán sao! Kêu bọn họ dừng tay cho ta!”

Tiền Quang Tổ nhào lên đẩy một binh lính đang đào đất, kết quả người kia vẫn không nhúc nhích, còn hắn thiếu chút nữa ngã dập mặt. Người kia quay đầu nở nụ cười nhìn hắn, vết sẹo thật dài trên mặt động đậy, vặn vẹo như xà dọa hắn sợ chết khiếp!

“Các ngươi tiếp tục đào.” Hoắc Nghiêm Đông nói.

“Không được!” Tiền Quang Tổ đứng lên, “Hoắc Nghiêm Đông! Nơi này là Thiết Tí quân, không phải là Hổ Đầu quân của ngươi! Ngươi đào bừa ta sẽ cho người bẩm báo Đại đô thống, để hắn cách chức ngươi!”

“Vậy ngươi đi bẩm báo đi.” Hoắc Nghiêm Đông trầm mặt, một bộ lười nói nhiều.

Tiền Quang Tổ nghẹn gần chết, lại không biết nên làm thế nào cho phải. Bình thường tam cữu công sẽ dùng bồ câu đưa tin cho hắn, nhưng mấy ngày nay một con chim bồ câu hắn cũng đều chưa nhìn thấy. Rạng sáng nay đám người kia cưỡi ngựa đến đòi mạng hắn, còn biết cả ám hiệu giữa hắn và tam cữu công, vậy đã nói rõ tam cữu công muốn để hắn chết.

“Có người a, không biết nghĩ đến ân tình.” Một người mặc binh phục Hổ Đầu quân vừa đào mộ vừa nói, “Chuyện nguy hiểm dơ bẩn thì bảo người bên dưới đi làm, chuyện tốt chính mình chiếm. Ngày thường trốn trong đại trạch, thịt ngon rượu say bạc chất đầy rương. Chỉ đáng thương có người bị coi như đao còn không tự biết.”

Người nói chuyện chính là người đòi giả dạng Hổ Đầu binh mới tới, Ngộ Tấn.

Nhóm Hổ Đầu quân trao đổi qua có đến hai ngàn người, Tiền Quang Tổ căn bản không nhớ được ai là ai. Cho nên có người nói này nói nọ hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm thấy mình chính là cái kẻ đáng thương kia. Từ lúc hắn tới Thiết Tí quân hắn đã dâng lên tam cữu công biết bao nhiêu bạc. Không phải lần nào hắn cũng mệt óc nghĩ cách hiếu kính tam cữu công sao? Lần nào chuyện bẩn thỉu cũng đều là hắn làm, kết quả đâu? Tam cữu công lại muốn hắn chết!

Đáy mắt Tiền Quang Tổ nhanh chóng lóe lên một vệt hung tàn, không la hét nữa.

Muốn đào cứ đào đi, hắn sợ cái gì? Muốn giết chết hắn? Vậy hắn không kéo thêm mấy tên chết chung sao xứng đáng với địa vị bản thân! Giây phút bị ám sát kia Tiền Quang Tổ thật sự tin tam cữu công và Đại đô thống có thể bảo đảm an toàn cho mình, nhưng hiện tại ai hắn cũng không tin.

“Phó thống lĩnh!” Lúc này có Hổ Đầu binh nói, “Nơi này có phát hiện!”

“Phó thống lĩnh, nơi này cũng có!”

Âm thanh người bên Hổ Đầu quân liên tiếp vang lên, chỉ chốc lát sau lại có thêm bốn năm nơi phát hiện dị thường, mà điểm dị thường đều là thi thể hoặc là hài cốt. Có một vài chỗ không biết đã chôn bao lâu, chỉ còn dư lại một đống xương trắng, mấy bộ thi thể gần đây cũng bắt đầu mục nát.

Nếu Lương Hiểu Tài ở đây hắn sẽ nhận ra ba tên thủ vệ mấy ngày truóc hắn giải quyết, thế nhưng hắn chưa hề đi ra. Đương nhiên có đi ra hắn cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Dù sao hắn cũng là người dám ngồi ngốc mấy ngày bên trong linh đường kẻ mình tự tay giết chết, lá gan không phải lớn một cách bình thường, tính tình cũng không hiền lành gì. (Cù: mấy chương đầu Hiểu Tài giết anh trai cùng cha khác mẹ Lương Đại Phú của nguyên thân, còn canh linh đường vài ngày)

Khí vị chung quanh nhất thời trở nên vô cùng khó ngửi, Hoắc Nghiêm Đông đè nén tức giận hỏi Tiền Quang Tổ không biết đang suy nghĩ gì: “Tiền Đại thống lĩnh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Ngươi đừng nói bọn họ là gian tế. Trên người bọn họ đều là binh phục của quân sĩ Thiết Tí quân đấy!”

Tiền Quang Tổ mạnh miệng: “Ta không biết! Thời điểm ta tới đây phía sau núi toàn là mồ mả, ai mà biết bọn họ chết ở đây hồi nào!”

Hoắc Nghiêm Đông biết rõ hắn đang nói láo nhưng không cố ý vạch trần. Hắn ấn theo lời Ngộ Tấn dặn trước nói cho Tiền Quang Tổ, chuyện lớn như vậy phải bẩm báo thượng cấp.

“Báo thì cứ báo.” Tiền Quang Tổ nói xong không biết nghĩ đến cái gì, tựa hồ có chút hối hận, nói thêm vào: “Bất quá Hoắc Nghiêm Đông, ngươi đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Ngươi chỉ là một Phó thống lĩnh nho nhỏ mà dám đến chỗ ta vung tay múa chân, còn kiếm cớ ở lại không đi. Đến lúc đó Đại đô thống thật sự truy cứu ngươi cũng không có quả ngon ăn!”

Hoắc Nghiêm Đông hét lớn một tiếng: “Tiếp tục đào!”

Hổ Đầu binh bắt đầu đào từ buổi sáng, liên tục tới hoàng hôn cũng chỉ đào được nguyên vẹn vài bộ hài cốt gần đây. Để bảo đảm thi thể được hoàn chỉnh bọn họ cố gắng hết sức dụng tâm đào, vì vậy tiêu tốn rất nhiều thời gian. Cuối cùng nhất nhất thống kê lại, không ngờ thi thể có đến hơn bảy mươi bộ! Hơn bảy mươi bộ thi thể, đã từng là hơn bảy mươi sinh mạng! Những binh sĩ này rời xa quê hương chính là vì muốn bảo vệ quốc gia, nhưng giờ không phải chết trên chiến trường, mà là chết trong tay những kẻ chỉ vì tư dục của bản thân!

Hoắc Nghiêm Đông nghe thấy cấp dưới báo cáo con số, lửa giận vọt lên đỉnh đầu, không nghĩ ngợi gì quất một roi về hướng Tiền Quang Tổ. “Bốp” một tiếng, roi không vụt lên người họ Tiền nhưng vẽ một đường máu dài trên mặt hắn. Tiền Quang Tổ a a rít gào, muốn che mặt nhưng không dám, hai tay co quắp run rẩy.

“Hoắc, Hoắc Nghiêm Đông! Ngươi dám đánh ta?!”

Thần sắc Hoắc Nghiêm Đông băng lãnh: “Lão tử thật sự muốn đánh ngươi ngươi đã sớm chết!” Nói xong hô to một tiếng: “Triệu Tam Canh!”

Triệu Tam Canh lập tức đáp: “Có!”

Hoắc Nghiêm Đông vừa quấn roi vừa nói: “Ngươi lập tức dùng danh nghĩa của ta thả bồ câu đưa tin, báo cho Đại đô thống và Phó đô thống tình huống ở nơi này.”

Triệu Tam Canh “Rõ” một tiếng, nhanh chóng rời đi.

Hoắc Nghiêm Đông lại sai người tìm những người từng đi theo Tiền Quang Tổ, hỏi xem họ có thể xác nhận thân phận người chết được không, chờ bận việc xong một trận trời cũng triệt để tối đen. Thủ hạ của Hoắc Nghiêm Đông đưa thức ăn đến bên ngoài trướng của y, sau khi nhận lấy y bắt đầu vào trong lều trướng cùng Lương Hiểu Tài ăn tối, nhưng cũng chỉ cảm thấy cơm canh nhạt nhẽo.

Lương Hiểu Tài hỏi: “Làm sao vậy? Còn tức giận à?”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì lúc này bồ câu đưa thư đã đến tay Đại đô thống và Phó đô thống, chỉ không biết Đại đô thống có đến hay không.”

Vô luận nói như thế nào thì trong doanh trại thuộc phạm vi cai quản của Trấn Bắc quân có nhiều người chết oan chết uổng như vậy, Đại đô thống nhất định có trách nhiệm, chỉ không biết người này có dám đến gánh hay không thôi.

Lương Hiểu Tài nói: “Cái này thì không nói được rồi. Ta cảm thấy chắc chắn sẽ đến, hơn nữa còn sẽ nghĩ biện pháp đuổi ngươi về Hổ Đầu Quan. Chỉ là không biết ngươi khăng khăng không đi thì hắn sẽ viện cớ gì.”

Hoắc Nghiêm Đông hiểu rõ, y nhất định phải ở lại chỗ này, ít nhất trước khi mọi việc được đưa ra ánh sáng thì y và người của y không thể đi. Vạn nhất Trung Dũng Hầu gặp phiền toái gì thì những chuyện từ trước đến nay đều thành công dã tràng, thế nhưng Đại đô thống Trấn Bắc quân khẳng định không muốn thấy y tiếp tục lưu lại nơi này.

“Chuyện lần này ngoại trừ ta tới đây đoạt quyền chỉ huy thì cũng không có sai lầm gì. Nếu như ta và thủ hạ khăng khăng muốn đòi lại công đạo cho mấy binh sĩ đã chết thì cũng không hẳn không thể ở lại. Trừ phi…”

“Gay rồi!” Lương Hiểu Tài đột nhiên nói, “Hai nương!”

Tiền Quang Tổ sở trường nhất chính là dùng người nhà những binh sĩ kia lấy làm uy hiếp. Chiêu này chắc chắn là học từ người khác, vậy có khi nào Đại đô thống cũng dùng chiêu này hay không?

Lương Hiểu Tài quyết định khẩn trương về thăm nhà một chút!

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Để ta đi!”

Lương Hiểu Tài đè lại y: “Ngươi đi cái gì mà đi, ngươi lưu lại nơi này cho ta! Không thể để những binh sĩ đó hy sinh vô ích!”

Nói xong hắn cũng không chần chờ thêm một giây, cầm roi lao đến trạm canh gác. Dạ Phong vừa nghe thấy tiếng của hắn lập tức chạy tới. Hắn nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, giơ roi thúc ngựa vội vã chạy về hướng Hổ Đầu Quan.

Hoắc Nghiêm Đông cũng gấp, song Lương Hiểu Tài nói rất đúng, nếu lúc này y rời đi chuyện nơi đây khó mà nói. Vì thế y nhanh chóng gọi Trương Ký, bảo Trương Ký mang theo vài người, mỗi người dắt ba con ngựa, còn dùng thêm bồ câu đưa tin cho Dương Hách, nhờ Đại thống lĩnh phối hợp hỗ trợ.

Lương Hiểu Tài chưa bao giờ phi ngựa nhanh như vậy. Trong lòng hắn có một giọng nói kỳ quái, vẫn luôn giục hắn nhanh lên, nhanh một chút nữa. Nhưng mà chờ hắn đổi qua ngựa Trương Ký mang đến tiếp tục lao nhanh suốt sáu mươi dặm về đến nhà, trong nhà ngay cả một bóng người đều không có!

Lúc này trời còn chưa sáng, Lương Hiểu Tài chầm chậm thả nhẹ hô hấp hạ giọng: “Nương? Di nương? Nương?”

Chăn gối bừa bộn, bên trong vẫn còn ấm, vậy nói rõ người chưa đi quá xa. Lương Hiểu Tài cũng mặc kệ bản thân còn đang mặc nam trang, quay đầu lại đi tìm Diệp Đại Bằng. Lúc này Diệp Đại Bằng còn đang mơ ngủ, bất thình lình nhìn thấy một hắc y nhân che mặt ở trong nhà, sợ đến thiếu chút nữa bay mất ba hồn bảy vía: “Ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi là ai?”

Lương Hiểu Tài dùng giọng nam: “Diệp Đại Bằng, ta là bằng hữu của Phó thống lĩnh, việc ngươi dám đưa bột ớt cho người khác đối phó ta ta sẽ tính sổ sau. Ta hỏi ngươi, ngươi có biết nương và Quan di nương của Phó thống lĩnh đi đâu không?”

Diệp Đại Bằng có chút héo: “Đi, đi đâu hả? Không phải ở nhà sao? Ban ngày ta còn đem củi qua đó mà.”

Lương Hiểu Tài nói: “Không thấy hai người ấy đâu, có thể là bị bắt cóc.”

Diệp Đại Bằng thiếu chút nữa nghẹn: “Bắt, bắt cóc?!” Vậy hắn phải giao phó với Phó thống lĩnh làm sao đây a a a a! Diệp Đại Bằng triệt để tỉnh ngủ: “Vậy, vậy phải đến quan ải hỏi một chút, hỏi họ xem hôm nay có kẻ nào khả nghi ra vào không!”

Lương Hiểu Tài nói: “Đúng, ngươi mau đứng lên. Giúp ta tìm.”

Diệp Đại Bằng nhanh chóng mặc quần áo, cùng Lương Hiểu Tài chạy đến quan ải. Thế nhưng người phụ trách thủ quan đều bảo hôm nay không có kẻ khả nghi nào từng ra vào, bởi vì mới vừa đánh giặc xong cho nên Hổ Đầu Quan vẫn luôn được canh giữ rất nghiêm ngặt. Lương Hiểu Tài suy nghĩ một chút, vậy xem ra người vẫn còn trong quan nội, cũng không biết là ở nơi nào, theo lý thì người chắc còn sống.

Lúc này hắn đột nhiên nghe thấy con chó Diệp Đại Bằng nuôi kêu một tiếng, hắn nhanh chóng quay người: “Diệp Đại Bằng, A Tông nhà ngươi khứu giác có tốt không? Có thể để nó tìm được không?”

Diệp Đại Bằng nói: “Đúng vậy a, sao ta không nghĩ tới!”

Lương Hiểu Tài nhanh chóng lấy quần áo của Quan Thải Y và Lý Thuận Liên lại đây để A Tông ngửi qua. Sau khi dắt A Tông ra ngoài quả thực bắt đầu tìm ra được.

Con chó này ngày thường sợ Hoắc Nghiêm Đông muốn chết, nhưng lại là một con chó cực thông minh. Nó vừa đi vừa ngửi, ngửi ngửi rồi chạy một chút. Thời cổ đại ít người, mùi hương cũng không hỗn loạn như ở hiện đại, cho nên dễ truy dấu hơn nhiều. Lương Hiểu Tài cùng Diệp Đại Bằng chạy suốt một đường, rốt cục lần tới trước cửa một hộ nhân gia. A Tông ngửi ngửi trước cửa một chút, sau đó ngồi xổm xuống.

Không ai dám nói nó tìm nhất định đúng, thế nhưng nó ngồi ở đây thì quả thật khả năng rất cao. Lương Hiểu Tài nhỏ giọng ra hiệu Diệp Đại Bằng chờ một bên, sau đó gọn gàng leo tường nhảy vào trong. Hắn vừa tiếp đất liền nghe thấy trong phòng truyền tiếng phụ nhân khóc: “Đại gia, xin các ngươi thương xót thả chúng ta đi. Đại tỷ của ta thân thể không tốt, ta van cầu các ngươi. Tỷ ấy không chịu được hù dọa a.”

Đây không phải Quan Thải Y thì còn là ai?

Lương Hiểu Tài không nói hai lời, lặng lẽ tiến vào xem tình hình bên trong. Bốn nam nhân, trông có chút vô lại, không giống quân nhân chính quy. Hắn cân nhắc một chút, cầm lấy tảng đá trên mặt đất đập cửa một cái.

Bên trong có người hỏi: “Kẻ nào?!”

Ngay sau đó có một nam nhân cao gầy đi ra, Lương Hiểu Tài bổ một chưởng lên gáy kẻ đó, đẩy ngã rồi lấy đá đập thêm lần nữa.

Lần này người bên trong bắt đầu đề phòng, mỗi người một đao, một lưu lại trong phòng nhìn Quan Thải Y và Lý Thuận Liên, hai tên đi ra xem tình huống. Lương Hiểu Tài trốn ở sau cửa, gặp người đi ra thì dùng sức nắm chặt tay một tên, uốn gối hướng lên trên đỉnh đầu, bàn tay tên kia bị đầu gối đập trúng, đao thuận thế rơi xuống. Lương Hiểu Tài chụp được đao liền thúc khuỷu tay vào đầu tên kia, tên kia ngã trên khuông cửa hôn mê tại chỗ. Lương Hiểu Tài không dừng lại một giây, trực tiếp công kích hạ bộ kẻ còn lại. Động tác của hắn nhanh như chớp giật, kẻ kia miễn cưỡng né tránh, lúc này người ở bên trong hô to một tiếng: “Dừng tay! Dám cử động tao sẽ lấy mạng hai bà già này!”

Lương Hiểu Tài quả nhiên không dám động.

Quan Thải Y cùng Lý Thuận Liên sợ đến đổ mồ hôi đầy đầu, hai người khóc nấc lên.

Lúc này tên cầm đao hăm dọa quát: “Khóc cái gì mà khóc! Câm miệng cho ta!”

Tên ngoài cửa may mắn thoát được “Phi!” một tiếng: “Dã tiểu tử từ đâu tới, còn không mau giơ tay lên cho cho gia!”

Lương Hiểu Tài chậm rãi giơ tay lên. Tất cả mọi người cho là hắn muốn nhấc tay đầu hàng, kết quả một giây sau hắn liền phóng thanh đao đang cầm về phía tên đang đứng bên cạnh Lý Thuận Liên. Chỉ nghe “Phập” một tiếng, trường đao trực tiếp chém đứt cánh tay tên đó!

Người kia “A a a a” rít gào, máu văng tung toé bắn lên mặt Lý Thuận Liên và Quan Thải Y, hai vị nương càng bị dọa sợ. Quan Thải Y có thể nhìn thấy còn đỡ, Lý Thuận Liên không nhìn thấy gì theo bản năng kêu to: “Nghiêm Nhi? Nghiêm Nhi? Có phải là con hay không a Nghiêm Nhi?”

Tên cuối cùng thấy tình thế không ổn quay người muốn chạy, Lương Hiểu Tài nghĩ tới bên ngoài còn có Diệp Đại Bằng, quất một roi đánh tên kia ngã xuống đất.

Trên người hắn đầy mồ hôi, thêm vào gấp rút lên đường chưa kịp tẩy đi tro bụi, dáng vẻ hiếm thấy có chút chật vật. Hắn để roi qua một bên đi tới tháo dây trói Quan Thải Y, rồi tới lượt Lý Thuận Liên.

Lúc này trong đầu Lương Hiểu Tài thật không nghĩ nhiều, cảm thấy cứu được người liền thả lỏng. Ai ngờ lúc hắn đưa tay nới lỏng dây trói Lý Thuận Liên xong, Lý Thuận Liên lập tức vươn tay, còn rất chính xác vừa vặn nắm chặt lấy tay hắn. Lý Thuận Liên sờ soạng một lát, ngạc nhiên nói: “Tiểu, Tiểu Âm?”

Lương Hiểu Tài mới vừa thở ra một hơi, trong nháy mắt trái tim nhảy tới cuống họng.

Trời má!